Chương 480: Cáo già hay thỏ non?
Yết Kiêu và Phùng Hiền sánh vai từ hậu điện bước ra chờ sẵn cung kính vái chào Thiên Bình khi nàng trở lại chỗ ngồi. Thiên Bình bảo ba người cùng ngồi. Phùng Hiền vừa an toạ lại đứng dậy cung kính thưa:
- Mạt tướng xin bái phục Hoàng hậu. Trước đây mạt tướng vốn nghe và thấy Hoàng hậu Thiên Đức có tài cầm quân khiến nam nhân nể sợ. Nay được nghe Hoàng hậu đối đáp, xử trí một tên giảo hoạt thật lấy làm vui sướng trong lòng.
Thiên Bình liền nói:
- Ta nghe danh Sứ tướng anh dũng vô song làu binh pháp cổ chí kim nên mặc nhiên nghĩ ngài là võ tướng giỏi binh pháp hiếm có. Chẳng ngờ ngài cũng có tài ăn nói khiến người nghe đẹp lòng.
Phùng Hiền lúng túng, vội thanh minh thì Yết Kiêu và Lý Nhân Nghĩa ngồi cạnh bên cùng vỗ đùi cười hỉ hả. Thiên Bình cũng bật cười theo, ra hiệu cho Phùng Hiền mau ngồi.
- Sứ tướng đừng căng thẳng quá, đều người trong nhà cả. Sứ tướng thứ lỗi, là ta trêu ngài vậy thôi chứ không có ý gì.
Bấy giờ Phùng Hiền mới hiểu ra. Đành rằng biết bên Thiên Đức lễ quân thần khác hẳn Sơn Tây nhưng Phùng Hiền nhất thời chưa thể quen, thành ra nhiều phen lúng túng.
- Thưa Hoàng hậu! - Lý Nhân Nghĩa nói. - hạ quan đứng hầu, nghe người đối đáp vừa sợ lại vừa hả hê lắm. Sợ là vì Trần Bá Tiên thực không phải tay vừa, hắn nói một phải suy thành hai, ba nhẽ. Hả hê bởi Hoàng hậu anh minh, nói lời nào khiến hắn cứng họng cả.
Thiên Bình đổi giọng thân mật:
- Ông Nghĩa ơi! Ông khen như vậy khiến ta ngại. Vạn Thắng vương vẫn hay nhắc ta phải tranh thủ hàn huyên với ông, học cái tài ăn nói điềm đạm của ông. Hôm nay ta giúp Trần Bá Tiên trở về mà đắc chí với ảo vọng cũng nhờ ông mách đó chứ. Thực lòng mà nói Bá Tiên này giảo hoạt lắm mưu mô, khéo léo, kiểm soát được hành vi nhưng hắn chưa từng kinh qua chốn quan trường nên có phần khờ khạo. Vạn Thắng vương cần thêm những người như hắn song không phải là hắn.
Phùng Hiền thắc mắc:
- Xin Hoàng hậu giảng giải cho bọn mạt tướng cùng nghe vì nhiều chỗ mạt tướng chưa hiểu hết thâm ý của người.
Thiên Bình nhìn sang Lý Nhân Nghĩa:
- Ông Nghĩa, mục đích thật sự của Trần Bá Tiên là gì, theo ông?
Lý Nhân Nghĩa liền thưa:
- Bề ngoài muốn nghị hoà nhưng dường như bên trong còn ẩn giấu điều gì đó ạ. Hạ quan cũng lần đầu gặp hắn, hắn đem đến cảm giác thiếu tin tưởng. Con người này có dã tâm ạ.
- Vậy là ông chưa đoán được ý đồ của hắn rồi, cũng không sao. Muốn nắm được ý đồ thực sự ẩn giấu của hắn phải có cái nhìn toàn cuộc.
Nói đoạn Thiên Bình hỏi Phùng Hiền:
- Sứ tướng đã nghe đầu đuôi, ngài nhận định thế nào?
Phùng Hiền thẳng thắn nói:
- Một kẻ giảo hoạt như Tiên không thể không biết rằng Đông Chinh vương có thể trở về Đông Chinh vương phủ còn những người theo đón ăn tàn như hắn thì không. Sơn Tây vương tha cho bọn thì mạt tướng cũng không khoanh tay đứng nhìn. Cần phải có kẻ chịu trách nhiệm ạ.
Yết Kiêu bổ sung:
- Nó hẳn biết mọi chuyện sẽ như vậy nhưng giọng điệu có phần tự mãn. Một kẻ biết sẽ c·hết, thứ lỗi tôi nói thẳng, ngay như tôi đây cũng phải lo tìm đường thoát chứ ung dung như hắn thì không đúng lắm. Hoặc nó xem c·ái c·hết nhẹ tựa lông hồng hoặc như lời Hoàng hậu gợi ý, hắn tất có m·ưu đ·ồ khác.
Thiên Bình đứng dậy, đi qua đi lại, vẻ suy tư. Lúc sau nàng nhìn ba người một lượt, cười mà rằng:
- Thứ lỗi cho ta trước, hai vị tướng dũng mãnh và một đại văn thần.
Ba người nhìn nhau không hiểu Thiên Bình ám chỉ điều gì.
- Họ Trần đó đưa ra lời nghị hoà là giả, chúng ta đều biết. Mục đích thực mà hắn muốn giấu thực ra chẳng khó đoán lắm đâu. Hắn muốn có thêm thì giờ! Để làm gì ư? Để chạy! Đó là lời giải thích hợp lý cho mọi khúc mắc của các ông.
Phùng Hiền quay ra nhìn Yết Kiêu, Yết Kiêu ngoái sang Lý Nhân Nghĩa. Lý Nhân Nghĩa nhíu mày suy ngẫm nhưng bấy lâu nay ông lo việc bang giao, gần đây mới quan tâm nhiều việc binh nên cái nhìn đại cuộc thật hãy còn hạn chế lắm. Ông suy đoán:
- Ban nãy Trần Bá Tiên chủ động đưa ra lời đệ nghị… đến chiều mai. Hoàng hậu nhắc khiến hạ quan chợt nghĩ… tại sao là chiều mai mà không phải một khoảng thời gian khác? Sáng mai thì sao?
Thiên Bình giơ ngón tay cái về phía Lý Nhân Nghĩa khiến ba người cùng ngơ ngác không hiểu. Thiên Bình lại bật cười giải thích:
- Vạn Thắng vương hay làm như thế này để khen ta, ám chỉ là “đúng, tuyệt vời”.
Chẳng hẹn mà bọn Lý Nhân Nghĩa cùng nhìn xuống bàn tay trái rồi bất giác làm theo động tác của Thiên Bình.
- Có lẽ đêm nay Đông Chinh vương sẽ rút quân về vùng núi phía Bắc cố thủ. Theo các ngài, cần bao lâu để rút cả vạn quân như thế?
Nghe hỏi như vậy, Phùng Hiền dường như đã hiểu vội đứng bật dậy trả lời:
- Hắn muốn lui binh nên giả đò nghị hoà, lợi dụng đêm tối rút đại quân! Đúng vậy! Nếu… nếu quả thật có chuyện đó thì Ngô Tất Sắc sẽ đoạn hậu. Dạ bẩm Hoàng hậu, với số binh mã hiện tại còn trong tay, để lui binh không thể một ngày hết được đâu ạ.
Thiên Bình gật gù tỏ vẻ đồng tình, nàng hướng sự chú ý sang Yết Kiêu chờ đợi. Yết Kiêu liền đứng dậy thưa:
- Một đạo binh hỗn tạp như thế nếu lui sẽ chỉ có đám thân binh và tay chân thân tín của Đông Chinh vương chứ không nhất thiết phải rút toàn bộ đại quân vốn đang dao động.
Thiên Bình lại giơ ngón tay cái thêm một lần nữa khích lệ. Yết Kiêu được thể nói thêm:
- Và có khi lúc này chúng đang làm việc ấy trong âm thầm, tránh xáo trộn hàng ngũ.
Phùng Hiền liền gọi quân hầu mong chóng đem hoạ đồ đến để mọi người cùng xem.
- Từ nơi Đông Chinh vương đóng đại bản doanh có rất nhiều đường mòn dẫn về hướng Bắc. Điểm chung là đường gồ ghề, nhỏ hẹp. Thường ngày đây là lối thông thương của các bộ tộc ẩn cư trong rừng núi. Ngô Tất Sắc được giao trấn thủ vùng đó nhiều năm, quan hệ dòng họ Ngô với các tộc người bản địa tương đối tốt.
Mọi người chăm chú nghe Phùng Hiền cung cấp tất cả thông tin mà anh ta biết. Yết Kiêu kết luận:
- Như thế khả năng bọn chúng lui binh về vùng căn bản tránh bị tiêu diệt là có cơ sở. Từ đầu chúng ta đã liệu việc này nhưng chưa biết lúc nào xảy ra. Như anh Hiền nói thì đường sá vùng này không thuận tiện, khó công dễ thủ. Chỉ với dăm bảy nghìn quân cùng với các tộc người bản địa thông thuộc đường rừng sẽ cầm cự lâu dài và rất khó tiêu diệt.
Phùng Hiền băn khoăn:
- Lực lượng trong thành hiện có hơn năm nghìn tất cả, anh tính điều động đội nào đi bọc hậu?
Lý Nhân Nghĩa nãy giờ chắp tay nhìn hoạ đồ quân sự rất chăm chú, nghe Phùng Hiền hỏi như thế bèn nêu ý kiến:
- Đường sá không thuận, vài lần qua lại ngả ngày tôi đã biết rồi. Các tướng nghỉ đến tiêu diệt đại quân, với sức mạnh hiện tại thì chẳng khó khăn nhưng thiệt hại của ta sẽ có dù ít.
Yết Kiêu quay ra hỏi:
- Đại nhân có cao kiến gì xin cứ mách.
- Bọn họ kéo nhau về núi cố thủ lâu dài thì ngoài binh sĩ còn cần lương thảo cùng tài vật. Lương thảo của bọn họ không còn nhiều nhưng đủ nuôi dăm bảy nghìn người vài tháng. Chưa kể… họ có thể dẫn quân c·ướp phá các làng mạc ở mạn ấy.
Thiên Bình mỉm cười hài lòng quay lại ghế ngồi thảnh thơi uống trà bởi việc bàn định dần theo mong muốn của nàng.
- Như vậy mạt tướng nghĩ chỉ cần phái một đạo binh tinh nhuệ đánh bọn vận lương. Tấn công lương thảo đi sau mà rút lui lương thảo đi trước, Ngô Tất Sắc ắt theo cách ấy đấy ạ.
Phùng Hiền nói hăng say đến lúc ngó lên mới biết Thiên Bình an toạ lắng nghe từ nãy giờ chứ không còn đứng ở chỗ cũ nữa.
- Ta không có quyền điều binh khiển tướng! - Thiên Bình nói. - Anh Yết Kiêu thống lĩnh ba quân Thiên Đức xuất chinh nên mọi sự đều theo ý anh ấy cả. Các ông đừng trông chờ vào phận nữ nhân như ta. Ta phải đi dạo quanh thành một chuyến đã.
Thiên Bình đứng dậy phủi tay, thản nhiên như thể chưa từng tham gia chuyện đại sự. Lý Nhân Nghĩa vội chào hai thống lĩnh ba quân chạy theo Thiên Bình, bỏ lại sau lưng hai ông tướng đang nhăn nhó khó hiểu. Thiên Bình chưa ra đến cửa, quân hầu đứng dưới bậc thềm báo vọng vào:
- Bẩm Hoàng hậu, thưa Tư lệnh! Linh Thông Thuận dẫn Tiểu đoàn tân binh 31 đến, đang neo thuyền ngoài sông chờ phân phó ạ.
Thiên Bình dừng bước ngoái lại nói với hai thống lĩnh:
- Ồ! Vừa hay các anh cần thêm lực lượng. Linh Thông Thuận vừa vặn là người các anh cần. Ta mong hai thống lĩnh ba quân nhớ cho, Trần Bá Tiên đó là kẻ cần sớm diệt trừ kẻo ngày sau mang hoạ.
Rồi nàng rời khỏi điện.
Yết Kiêu tất nhiên vui mừng vì có thêm lực lượng trợ chiến trong khi Phùng Hiền hãy còn chưa hiểu rõ lắm về cách dùng binh của Thiên Đức. Thiên Đức có vạn tinh binh sao lại điều đến những gã tân binh chứ?