Chương 453: TB31
Linh Thông Thuận cảm thấy Đoàn Tùng Thiện như còn có điều gì đó chưa nói tỏ tường. Bản thân Linh Thông Thuận từng ít nhất ba lần làm quân tế tác nên phần nào hiểu được có những tin tức chỉ được phép nói với người cần được biết.
- Đưa các anh gặp anh Sếnh chẳng có gì khó khăn nhưng tôi cũng cho các anh biết điều này. Chả là vừa rồi đánh với quân Tam Đái, chúng tôi chưa được tham chiến nên anh Sếnh sốt ruột lắm. Nay các anh đến nài nỉ gặp cho bằng được hẳn có việc quân. Bây giờ đã tối trời, mấy anh nghỉ lại, sáng sớm mai chúng tôi sẽ đưa các anh đi.
Đoàn Tùng Thiện nghe nói vậy tỏ ra băn khoăn. Linh Thông Thuận nhìn được điều ấy. Anh bảo người đem đồ ăn thức uống vào, trong khi chờ đợi, Đoàn Tùng Thiện có chút bồn chồn. Linh Thông Thuận chợt hỏi:
- Tôi có biết một chị trước đây vốn người Sơn Tây làm dâu Thiên Đức. Phụ nữ Sơn Tây rất đảm đang, chẳng hay anh Thiện và các anh đây đã thành gia lập thất hay chưa?
Đoàn Tùng Thiện lơ đễnh, Trần Tử Oai ngồi bên cạnh vội đáp thay càng khiến Linh Thông Thuận lấy làm nghi hoặc.
- Gặp anh Sếnh, ngoài tin tức đem về, các anh có tín vật kèo theo chứ?
Nghe hai chữ “tín vật” Đoàn Tùng Thiện bất giác ngẩng lên hỏi
- Tín vật? Sao phải có tín vật, thưa quan nhân?
Linh Thông Thuận thủng thẳng trả lời:
- Phải có gì đó làm bằng chứ? Lời nói gió thoảng, phải có vật bảo chứng nhân thân hoặc đảm bảo điều các anh báo là thật. Các anh không phải quân tế tác Thiên Đức. Tôi đồ rằng các anh thực có chuyện hệ trọng cần bẩm báo nên mới cố công đến vậy. Bởi thế tôi nhắc các anh, kẻo lúc gặp lại chẳng được việc.
Đoàn Tùng Thiện nhoẻn miệng cười hiền lành cất lời cảm tạ, đồng thời hỏi khéo:
- Linh Đại tướng quân, sao ngài lại nghĩ chúng tôi không phải quân tế tác của Thiên Đức chứ?
Linh Thông Thuận cười vang:
- Nhìn các anh dáng dấp nhanh nhẹn, vài người trong số các anh có khi còn là cao thủ võ nghệ song quân tế tác Thiên Đức có những quy ước để nhận ra nhau mà các anh chẳng có. Tôi nghĩ các anh đây theo mệnh trên thi hành, tôi cũng không tiện hỏi. Có người từng dạy tôi, biết ít sẽ trường thọ.
Đoàn Tùng Thiện lấy làm lạ bèn gặng hỏi, Linh Thông Thuận trả lời úp mở, đủ để hai bên cảm thấy thoải mái. Linh Thông Thuận hai mươi lăm tuổi, phục vụ Vạn Thắng vương gần 5 năm nhưng tuổi quân chưa nhiều. Sau lần trọng thương gần nhất luận công ban thưởng, Chương điều động Linh Thông Thuận làm Chính trị viên kiêm Tiểu đoàn phó tại Tiểu đoàn TB31. TB31 là tiểu đoàn tân binh đóng ở huyện Siêu Loại. Các tay súng thuộc Trung đoàn Thánh Dực nòng cốt như: Toàn Thắng, Đại Thắng, Chiến Thắng và Tất Thắng đều tuyển quân từ TB31. TB31 hiện tại tuyển tân binh ở Siêu Loại, Tế Giang và Đằng Châu cũ. Về cơ bản, TB31 làm lực lượng dự bị, ít khi tham chiến trực tiếp. Kình Ngư, con trai bà Cả Ngư nắm quyền chỉ huy TB31. Tuy gọi tiểu đoàn song quân số TB31 tương đương với một trung đoàn bộ binh chính quy Thiên Đức, chừng 1500 chiến binh.
Đoàn Tùng Thiện không phải quân nhân, hiểu biết về Thiên Đức thực chưa nhiều, phần đa được nghe đồn thổi về đạo quân thiện chiến. Nay có cơ hội ngồi cùng một người trạc tuổi mình đã kinh qua trận mạc, thoả chí anh tài khiến Đoàn Tùng Thiện có phần mến mộ. Linh Thông Thuận ngồi ngay ngắn, nói năng từ tốn, không tỏ vẻ kẻ cả.
Sau bữa cơm đạm bạc trong hổ trướng, bọn Đoàn Tùng Thiện được đưa về nghỉ trong lều tạm mới dựng ngay gần kề. Linh Thông Thuận ngồi trong trướng suy tư rất lâu, Văn Như Đức thấy vậy mới hỏi, Thuận nói:
- Họ nhất định có chuyện hệ trọng nhưng… các cậu đã xét kỹ người họ chưa?
Văn Như Đức khẳng định bọn Đặng Xá đã tra xét khắp thuyền không phát hiện vật gì khả nghi. Linh Thông Thuận nhịp những ngón tay lên mặt bàn bằng tre tươi, chợt nhớ lại hồi cùng bọn Hoàng Như Hổ nhận nhiệm vụ đến Đông Phù Liệt.
- Nghe này, cậu dẫn theo những người liên quan rà soát lại cái thuyền ấy thêm một lần, để ý xem dưới sàn thuyền, thậm chí dưới đáy thuyền có giằng buộc vật dụng gì không.
Văn Như Đức tuân lệnh, Linh Thông Thuận dặn thêm:
- Chuyện này cho đến lúc tỏ thì càng ít người biết càng tốt.
Văn Như Đức trở về trại quân, cùng với bọn Đặng Xá tra soát con thuyền nan buộc trong đám cỏ lau. Đặng Xá cởi áo lặn xuống làn nước đen ngòm, dùng hai tay lần mò trong đêm khuya hơn một khắc đồng hồ và quả nhiên phát ra được một vật lạ được bao bọc cẩn thận bằng da động vật, giấu dưới đáy thuyền. Nhìn vật Đặng Xá vừa mò được, Văn Như Đức hồi hộp mãi không thôi. Cả bọn tức tốc đem vật ấy băng đồng giao nộp tận tay Linh Thông Thuận. Linh Thông Thuận chăm chăm nhìn túi da đặt trên bàn, trong đầu có hàng chục thắc mắc chưa có lời giải.
- Đây hẳn là tín vật mà anh nhắc đến! - Văn Như Đức thì thào. - Thứ này nhỏ không nhẹ.
- Em nghĩ bên trong có châu báu. - Đặng Xá nhận định. - Phàm là vật quý mới giấu kĩ như vậy đấy ạ.
Linh Thông Thuận suy nghĩ rất lung.
- Các cậu đánh thức bọn họ dậy, tớ nghĩ cần phải lật bài ngửa.
Văn Như Đức băn khoăn:
- Anh không xem bên trong là gì ư?
Linh Thông Thuận khẽ lắc đầu:
- Chẳng vội! Để họ tự nói vẫn tốt hơn.
Đặng Xá dẫn theo năm binh sĩ đi gọi bọn Đoàn Tùng Thiện. Mới gõ cửa nhẹ đánh tiếng, Đặng Xá đã nghe tiếng chân người bước nhanh ra mở cửa. Thấy Đặng Xá đứng trước cửa, Đoàn Tùng Thiện lấy làm lo lắng.
- Đặng quan nhân, có chuyện gì gấp vậy ạ?
- Anh Thuận có việc muốn hỏi, phiền các anh theo chúng tôi nhé.
Thái độ của Đặng Xá vô cùng nhã nhặn, binh sĩ cùng đi không đem theo khí giới, Đoàn Tùng Thiện mới cảm thấy đỡ lo đôi chút. Tuy nhiên, sắc mặt Đoàn Tùng Thiện tái nhợt khi thấy tín vật trước mặt Linh Thông Thuận. Bọn Trần Tử Oai cảm thấy sắp có chuyện liền trao đổi ánh mắt với nhau. Linh Thông Thuận quan sát thấy cả.
- Đừng căng thẳng như vậy! Nếu tôi muốn bắt giữ các anh thì chẳng cần phải mời các anh đến giữa đêm hôm thế này. Giả tỉ mấy anh thân thủ phi phàm cũng chẳng thể nhanh bằng tiếng súng nổ đâu. Thả lỏng đi, mời mấy anh ngồi.
Đoàn Tùng Thiện miễn cưỡng ngồi, ánh mắt dồn cả vào tín vật. Chờ mọi người an toạ, Linh Thông Thuận mới nói:
- Vật này chúng tôi tìm thấy dưới thuyền của mấy anh, đồ rằng vật quý. Trước tiên tôi muốn biết, thứ này có phải của mấy anh hay không?
Bọn Trần Tử Oai, Dương Phúc Thọ, Nguyễn Bất Bạt và Nguyễn Yên Sơn nhìn nhau như thầm hỏi, chẳng ai biết nên cùng hướng sự chú ý đến Đoàn Tùng Thiện. Tùng Thiện môi mím mặt, suy nghĩ rất lung, chẳng biết nên thừa nhận hay là không.
- Muốn chúng tôi giúp các anh hoàn thành nhiệm vụ nào đó thì tôi cần phải biết vật này nguồn gốc ra sao. Thiên Đức quân có kỷ luật, tôi có trách nhiệm phụng sự Vạn Thắng vương. Giả như vật này không phải của mấy anh thì thôi vậy.
Đoàn Tùng Thiện bước ra, vòng tay, quỳ một gối cúi đầu nói giọng chắc nịch:
- Bẩm đại quan nhân, vậy ấy đích thị do tôi đem theo.
- Nó là thứ gì? - Linh Thông Thuận hỏi lại.
- Thưa đại quan nhân, tôi được phó thác song không được phép biết bên trong đó đựng thứ gì.
Linh Thông Thuận chép miệng:
- Thật khó tin nhỉ? Tín vật, là nó phải không?
Đoàn Tùng Thiện lưỡng lự giây lát rồi mới gật đầu thửa nhận.
- Tín vật có thể là thứ quý giá, vô giá song cũng chẳng loại trừ nó là thứ không nên đụng vào. - Linh Thông Thuận gật gù. - Anh tính đem nó gặp anh Sếnh ư?
- Quả thực như vậy ạ!
- Tôi chưa mở ra xem bên trong là gì bởi như tôi nói lúc tối khi chúng ta đủ mặt, rằng biết ít thì trường thọ. Tuy thế, với bổn phận là cấp dưới, tôi cần phải tìm hiểu ngọn ngành, tránh những đáng tiếc có thể xảy ra với thượng cấp của tôi.
- Tín vật trước mặt đại quan nhân… theo như hiểu biết của tôi thì… rất ít người hiểu được. Tại hạ được dặn đem tín vật đến cho người hiểu được ý nghĩa. Ngoài ra chẳng biết thêm điều gì. Thưa đại quan nhân, giả như ngài có chém đầu tại hạ, tại hạ cũng chịu. Chỉ xin ngài đưa tín vật ấy đến cho một người, tại hạ dẫu c·hết cũng cam lòng lắm ạ.
Linh Thông Thuận hơi chau mày, anh nhìn thẳng vào mắt Đoàn Tùng Thiện. Hệt như cái tên cha mẹ đặt cho, Thiện quỳ ở đó, ánh mắt rõ là cương nghị nhưng cũng hiền lành lắm. Chẳng có vẻ gì xảo trá, mưu mô.
Gà gáy le te báo ngày mới, Linh Thông Thuận đi lại chóng mặt. Anh đang cân nhắc lợi hại giữa việc mở cái túi da nhỏ ta hay để nguyên như vậy đem đi gặp Bàn Phù Sếnh. Vừa hay lúc ấy quân canh ngoài hổ trướng báo có thám mã xin gặp.
- Báo cáo! Tôi đem theo mệnh lệnh của Đại đoàn trưởng yêu cầu Ban chỉ huy Tiểu đoàn TB31 kiểm tra kỹ quân trang, quân khí, quân lương chờ lệnh điều động.
Linh Thông Thuận nhận tờ quân lệnh kèm theo miếng… hổ trâu phù bằng bạc có khắc ký tự thay cho lời thừa hành mệnh lệnh. Hổ trâu phù bằng bạc có khắc chìm “III” khi chiến dịch kết thúc sẽ phải nộp lại cho Bàn Phù Sếnh.
- Có chuyện gì mà gà gáy cậu đã phi ngựa đến báo tin? Bọn Tam Đái có động tĩnh hả?
Linh Thông Thuận hỏi nhỏ thám mã.
- Không phải bọn Tam Đái, tớ nghe nói Sơn Tây có biến.
- Sơn Tây? - Linh Thông Thuận ngạc nhiên. - Cậu nghe ở đâu?
- Tớ nghe loáng thoáng như vậy, cụ thể chắc phải đầu giờ chiều mới có tin chính xác cho các cậu được.
- Sơn Tây có loạn? Bọn Tam Đái đánh sang hay Trữ quân?
- Tớ không biết! Bây giờ tớ phải chạy về trạm sau cấp báo mới kịp. Thế nhé.
Dứt lời anh chàng đưa tin ra doi quất ngựa chạy mau về phía Nam. Linh Thông Thuận đứng tần ngần trông theo đến khi người đồng đội khuất dạng.