Chương 452: Xuôi thuyền về Nam
Thái sư Lý Đạo Thành, người đã gần đến tuổi thất thập cổ lai hy, từng chứng kiến biến loạn ở kinh sư nên dưới con mắt của ông, nhất là sau khi Nguyễn Nhân Nghĩa bị thích sát bất thành phải lập tức mai danh ẩn tích thì ông cảm thấy mối nguy đã cận kề hơn bao giờ hết. Hay tin Đông Chinh vương vội vã đến thăm hỏi bệnh tình của Sơn Tây vương, Lý Đạo Thành nhận định có thể binh biến sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Đông Chinh vương chẳng có quyền mưu, Lý Đạo Thành hiểu hơn ai hết. Bao năm an phận, mấy năm gần đây Đông Chinh vương thường nghe lời đám môn khách xúi bẩy đã không còn yên phận nữa.
Lý Đạo Thành yết kiến Sơn Tây vương lúc gần nửa đêm, ông nói ra những suy luận, nhận định và khẳng định tính mạng Sơn Tây vương đang gặp nguy hiểm. Lý Đạo Thành xin Sơn Tây vương ban lệnh cho Phùng Hiền và Bố Giáp dẹp mầm mống nội loạn sớm nhất có thể. Sơn Tây vương bấy lâu chẳng muốn vì tranh quyền đoạt vị mà anh em máu chảy đầu rơi, thân lại mang trọng bệnh càng khiến Lý Long Trát chán nản có ý buông xuôi. Lý Đạo Thành nghe vậy liền lùi lại vài bước quỳ lạy mà tâu rằng:
- Đông Chinh vương tuy có lòng nhân đức song không thể trở thảnh vương đất Sơn Tây, xin Vương minh xét. Ngôi vương đất này ngoài Vương ra chẳng còn ai xứng. Thứ lỗi cho hạ thần nói thẳng, Vương tử kế vị còn nhiều cái lợi hơn ngôi cao giao vào tay Đông Chinh vương.
Lý Long Trát thở khó nhọc, ra hiệu Lý Đạo Thành mau đứng dậy.
- Ta biết Thái sư một lòng với tiên vương, với hoàng thất, với ta nhưng Vương tử hãy còn nhỏ tuổi, sao có thể cáng đáng được quốc gia đại sự.
- Hạ thần nguyện phục vụ dù chỉ còn chút hơi tàn, thưa Vương. Đông Chinh vương nắm giữ ngôi cao thì đất này loạn, cơ nghiệp Vương gầy dựng bỗng dưng rơi vào tay quân bất lương, phường t·rộm c·ắp và lũ ngoại tộc.
Lý Long Trát húng hắng ho vài tiếng, vẫy Lý Đạo Thành lại bên giường hỏi nhỏ:
- Thái sư vẫn giữ ý định giao đất Sơn Tây cho Vạn Thắng vương? Hắn cũng tính là người ngoài vậy.
- Bẩm Vương, ngoại tộc mà hạ thần nói là lũ ngoại bang đang xuất hiện ngày một nhiều ở Sơn Tây. Suy cho cùng, kể từ khi Vạn Thắng vương dựng cờ cho đến nay vẫn giao hảo tốt với chúng ta. Công chúa nay là Đại Thắng Lý Hoàng hậu và… thưa Vương, như hiểu biết của hạ thần về Phạm Tu, ông ta nhất định sẽ lập con trưởng của Công chúa là Mạc Thiên An làm Thái tử.
Lý Long Trát cười buồn:
- Như vậy thiên hạ sẽ đổi sang họ Mạc. Thôi đành vậy, dẫu sao bây giờ Vạn Xuân cũng chẳng còn của nhà họ Lý ta nữa. Kẻ nào có ý nhất thống sơn hà, chăm lo được cho bách tính thì ta cúi đầu xưng thần cũng xem như điều tốt đẹp cuối cùng mà kẻ bất tài có thể làm.
Lý Long Trát dứt lời, hai hàng lệ khẽ lăn xuống hai bên gò má.
- Ta chỉ mong sao những lời sấm truyền sẽ ứng nghiệm, đất Vạn Xuân sẽ hết cảnh binh đao, muôn dân hưởng thái bình. Nếu nay mai ta có theo tiên vương trước Thái sư, Vương tử và Vương nữ giao phó cho ông cả.
- Đại sư chẩn bệnh căn dặn, chỉ cần Vương uống thuốc theo thang đã kê thì bệnh tình thuyên giảm. Thêm nữa, Vương cần gạt bỏ những ưu phiền vì tình trạng hiện nay một phần do tâm bệnh đấy ạ.
- Trăm sự giao phó cho Thái sư, ta tin ông nhìn người đúng và đưa ra lựa chọn đúng.
Lý Đạo Thành tạ ơn rồi lui. Trên đường về phủ, ông sai thân tín gọi Phùng Hiền và Bố Giáp đến ngay, sợ đêm dài lắm mộng. Hai người được gọi mau chóng có mặt tại thư phòng của Thái sư, cả hai biết có chuyện khẩn nên vận thường phục, vào bằng lối hậu viện. Sau khi lắng nghe đầu đuôi, Phùng Hiền và Bố Giáp cùng thuận theo mọi sắp đặt của vị Thái sư già. Phùng Hiền và Bố Giáp từng giúp Thiên Đức chống lại Vũ Ninh vương và Quảng Trí quân. Ái nữ của Bố Giáp là vợ của Trần Nhật Tôn, thân tín của Chương. Ba người có phần tiếc rẻ khi chuyện cơ mật lại thiếu vắng bóng dáng Nguyễn Nhân Nghĩa.
- Có một điều ta chưa nói cho hai người biết, Nguyễn Nhân Nghĩa không còn là Nguyễn Nhân Nghĩa nữa rồi.
Phùng Hiền và Bố Giáp cùng ngạc nhiên quay ra nhìn nhau rồi khẽ lắc đầu. Lý Đạo Th·ành h·ạ giọng:
- Vạn Thắng vương đã ban họ Lý cho Nhân Nghĩa theo nguyện vọng thay vì họ Mạc từ dạo cuối năm. Lý Nhân Nghĩa là một con người mới, ta đồ rằng… sau khi ông ta rời thành thì người của Vạn Thắng vương đã đón đi rồi. À… chuyện này cũng chẳng còn hệ trọng bởi chúng ta ở đây rồi cũng sẽ như Nhân Nghĩa. Ta mang họ Lý, hai người có muốn đổi họ không?
Phùng Hiền và Bố Giáp tròn mắt nhất thời chưa hiểu. Lý Đạo Thành hấp háy đôi mắt hiền từ, vỗ nhẹ vai hai người kèm theo nụ cười ấm áp:
- Thời gian có lẽ chẳng còn bao nhiêu mà việc ta cần làm thì lắm. Hãy nhớ, kẻ nào động thủ trước kẻ đó sẽ bị thiên hạ sỉ vả nên phải cẩn trọng, tránh lòng quân thêm dao động.
Phùng Hiền và Bố Giáp rời phủ Thái sư trước gà gáy liền bắt tay vào những việc đã thống nhất trong vòng bí mật. Còn lại một mình trong thư phòng tĩnh lặng, Lý Đạo Thành chậm rãi bước đến mở cánh tủ nhỏ cũ kỹ nơi góc phòng, ông loay hoay lấy ra một hộp gỗ sơn son thếp vàng đã nhuốm màu thời gian. Đặt hộp gỗ lên bàn, vị Thái sư già cầm ngọn đèn dầu soi tỏ vật được đựng bên trong. Hai tấm hổ phù bằng vàng, xưa kia vốn là vật dùng điều binh trong triều. Lý Đạo Thành giơ hai miếng hổ phù chạm khắc tinh xảo gần ngọn đèn, dành chút thời gian nhớ lại những chuyện xưa cũ rồi nhẹ nhàng đặt một miếng vào hộp đem cất đi. Lát sau ông gọi Đoàn Tùng Thiện vào.
- Bằng mọi cách, ngươi phải cấp kỳ rời thành tìm gặp Tả Đô đốc Phạm Tu đưa vật này tận tay cho ông ấy. Bất cứ ai gặng hỏi cũng không được hé răng về nguồn gốc. Thứ này cũng như sinh mệnh của ta và bách tính trong thành Sơn Tây này.
Thuộc hạ không hỏi thêm, kính cẩn cúi đầu giơ hai tay nhận tín vật được bọc cẩn thận trong tấm vải lụa vàng.
- Hãy tìm đến làng Nhất Vạn, giả như không tìm gặp được Tả Đô đốc hãy yết kiến Vạn Thắng vương.
- Dạ bẩm! Vạn Thắng vương và Tả Đô đốc có hỏi thì con nên trả lời sao cho phải ạ?
- Tả Đô đốc sẽ không hỏi ngươi, ông ấy tự hiểu cần phải làm gì. Vạn Thắng vương… ừ… nếu Vạn Thắng vương có hỏi, ngươi cứ thuật rõ sự tình hiện nay. Thành Sơn Tây có thể sắp đổi chủ, ngươi hiểu ý ta chứ?
- Dạ bẩm, con hiểu ạ.
- Ngươi phải xuất hành sớm, hãy dẫn theo vài người tin tưởng. Đừng chậm trễ kẻo hỏng đại sự của ta.
Đoàn Tùng Thiện gọi thêm mấy tay võ nghệ hơn người đi cùng gồm Dương Phúc Thọ, Nguyễn Bất Bạt, Trần Tử Oai và Nguyễn Yên Sơn. Trước lúc mặt trời ló dạng, mái chèo khẽ khua nước đẩy thuyền nhỏ chở năm người giả trang ngư phủ rời bến, xuôi theo dòng Xích Giang về mạn phía Nam.
Chiến trận giữa Thiên Đức và Tam Đái khiến hai bên bờ dòng sông đục ngầu phù sa có nhiều trại thuỷ quân lớn nhỏ. Thuyền bè qua lại thường bị kiểm tra bất thình lình và chỉ có hai lựa chọn, b·ị b·ắt hoặc nộp tiền thế thân. Thủy quân Trữ quân rất cảnh giác, Đoàn Tùng Thiện phải cho thuyền ra giữa dòng, chếch dần về bờ tả ngạn. Để tránh bị ngờ, thuyền chài đi rất chậm, đến cuối giờ chiều khi hoàng hôn sắp đổ bóng, Đoàn Tùng Thiện trông thấy bóng chiến thuyền treo cờ Thiên Đức từ trong bờ tiến ra rất nhanh. Những người đi cùng tỏ ra lo lắng song Đoàn Tùng Thiện lại nói:
- Có khi thế lại hay!
Đoàn Tùng Thiện buông chèo cho thuyền trôi tự do một quãng trước khi chiến thuyền Thiên Đức áp sát rồi cập mạn. Binh sĩ yêu cầu những người trên thuyền ai ở đâu hãy yên vị ở đó. Họ lật tấm lưới đánh cá lên, lưới ướt, cá hãy còn giãy đành đạch. Thấy trong mấy thùng gỗ đậy nắp cũng có cá, binh sĩ Thiên Đức mới quay sang hỏi:
- Các người đi đâu? Là dân vùng nào? Có đem theo binh khí không?
Mọi người nhìn Đoàn Tùng Thiện, Tùng Thiện bước đến trước mặt một binh sĩ Thiên Đức vòng tay hành lễ rồi nói:
- Thưa quan nhân, tại hạ họ Đoàn tên là Tùng Thiện người xứ Sơn Tây. Anh em đi cùng đều người Sơn Tây cả. Anh em chúng tôi không đem theo binh khí.
- Các người đi đâu?
Thay vì trả lởi, Đoàn Tùng Thiện ngước nhìn kỳ hiệu treo trên chiến thuyền, chậm rãi hỏi:
- Các quan nhân đây là người của Bàn Phù Sếnh, Bàn đại nhân, người thống lĩnh vạn quân Thánh Dực của Thiên Đức có phải không ạ?
Binh sĩ nhướng mày nhìn Đoàn Tùng Thiện một mượt song không đáp, anh ta nhìn thẳng vào mặt Thiện, Thiện không lảng tránh.
- Bẩm quan nhân, có phải không ạ?
- Phải hay không can gì đến ngươi. Ta đang hỏi ngươi đi đâu? Nhà ta ba đời chài lưới trên sông, nhìn các ngươi là biết không mưu sinh bằng nghề sông nước.
Đoàn Tùng Thiện lại vòng tay cung kính:
- Quan nhân có con mắt tinh tường, tại hạ xin bái phục. Chẳng giấu quan nhân, bọn chúng tôi xuôi dòng tính đến Hiến Doanh, bởi sợ bên Trữ quân bắt nên đành cho thuyền đi dạt sang mé bên này ạ. Sơn Tây kiếm ăn khó khăn, anh em chúng tôi muốn thoát ly.
Binh sĩ kiểm tra y phục bọn Đoàn Tùng Thiện thật cẩn thận, thấy chẳng có gì khả nghi nên cũng thôi dẫu có ngờ những kẻ trên thuyền. Quân lệnh ban xuống là không sách nhiễu bách tính trừ phi có tang chứng. Binh sĩ Thiên Đức lần lượt rời thuyền nan, Đoàn Tùng Thiện ngập ngừng trong một thoáng mới mạnh dạn lên tiếng:
- Thưa quan nhân, bấy lâu nay tôi nghe uy danh Bàn đại nhân dũng mãnh hơn người, Thiên Đức quân quân kỷ nghiêm minh, nay mới được mắt thấy tai nghe thực lòng trong bụng vui lắm thay.
Binh sĩ Thiên Đức, dáng chừng là chỉ huy chiến thuyền quay lại nhìn Đoàn Tùng Thiện với ánh mắt ba phần hồ nghi bảy phần khó hiểu. Thấy Tùng Thiện cứ đan hai bàn tay vào nhau e có điều khó nói, người này nhắc:
- Trời không còn sớm, các người nên tạm nghỉ kẻo mang vạ trên sông. Bọn ta thi hành nhiệm vụ, không sách nhiễu bá tánh nên các người không cần phải ton lót làm gì, đi đi.
Đoàn Tùng Thiện sán lại gần, người lính tỏ ra khó chịu, gạt tay Tùng Thiện ra.
- Ô hay cái nhà anh này!
- Quan nhân, quan nhân có thể giúp tôi một việc được không?
- Có gì thì nói nhưng đứng xa ra một tí, ngươi đứng gần như vậy người khác tưởng ta nhận của ton lót, không hay đâu.
Đoàn Tùng Thiện vội dạ vâng lùi lại một bước, lưng cong đầu cúi, vòng tay hành lễ thêm lần nữa mới nói:
- Tại hạ có việc quân cần kíp nên muốn gặp Bàn đại nhân, mong quan nhân giúp cho tại hạ, đời này tại hạ không quên ơn.
- Bàn Chủ tướng đâu phải muốn là gặp được, ta trong quân cả năm còn chưa được gặp, sao có thể giúp ngươi.
- Dạ bẩm quan nhân, tại hạ thực hiểu điều ấy song việc cần kíp lắm.
- Việc cần kíp của ngươi là việc gì? Các người là gian tế ư?
- Dạ bẩm không ạ! Bọn tại hạ là gian tế thì dại gì tỏ ý nguyện.
- Vậy các ngươi thực là ai?
- Bọn tại hạ là người Sơn Tây, cùng rời thành Sơn Tây lúc tảng sáng vì có việc quân cần bẩm báo nên mới phải giả trang thành ngư phủ.
Dứt lời, Đoàn Tùng Thiện đột nhiên quỳ xuống bái một lạy, bọn Trần Tử Oai cũng làm theo khiến người lính Thiên Đức bối rối. Quân sĩ Thiên Đức đứng bên thuyền chiến lấy làm lạ, mấy người liền nhảy sang xem rõ sự tình.
- Xin quan nhân giúp cho!
Quân sĩ Thiên Đức có mặt đều nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Một binh sĩ bỗng như nhớ ra điều gì liền vẫy gọi:
- Đặng Xá! Sang đây tao bảo cái này.
Người tên Đặng Xá chính là chỉ huy chiến thuyền và người vừa gọi là bạn cùng làng trong quân.
- Bên mình có quân tế tác, mày nhớ chứ, quân của anh Tôn ấy.
Đặng Xá gật gật trông sang thuyền bên thắc mắc:
- Nhưng họ nói người Sơn Tây cơ mà.
- Lấy cái đếch gì làm bằng?
- Giọng nói?
- Giả giọng được vậy.
- Nhỡ họ không phải quân ta thì sao chứ? Lớ ngớ tao bị chiếm chức chứ mày đùa à?
- Thì mày thưa với Đại đội trưởng rằng nghi ngờ những người này là gian tế, họ cứ xin gặp anh Sếnh nên phải dẫn về tra xét. Tao thấy hội này lạ lắm, đáng ra tra xét không có gì, người thường mừng húm khua chèo. Đằng này…
- Ừ phải! Bảo sao tao cứ thấy lạ lạ. - Đặng Xá bặm môi suy tính. - Được, cứ dẫn bọn họ về gặp Đại đội trưởng, nếu không có gì, giữ họ lại một đêm cũng là an toàn cho họ giữa lúc nhốn nháo.
Đặng Xá nhảy trở lại thuyền nan, nghiêm giọng hỏi Đoàn Tùng Thiện:
- Anh biết chữ không?
- Thưa quan nhân, tôi có biết chút ít chữ nghĩa, đủ để viết bản cung khai nếu quan nhân cần.
Đặng Xá xua tay:
- Trước tiên hãy viết rõ tên họ của cả năm người kèm quê quán, tuổi tác. Viết xong tôi sẽ đưa anh về gặp chỉ huy của tôi.
- Đội ơn quan nhân, đội ơn quan nhân chiếu cố!
Thuyền chòng chành khiến Đoàn Tùng Thiện khó nhọc lắm mới viết xong được những điều Đặng Xá yêu cầu. Đặng Xá nào biết chữ Hán, binh sĩ chả mấy người biết nhưng nhìn thái độ của bọn Đoàn Tùng Thiện rõ là không phường gian.
Chiếc thuyền chài theo chiến thuyền Thiên Đức neo ở một bến tạm. Trên bến có gần chục chiến thuyền cỡ nhỏ và một trại quân mới dựng ít lâu. Đặng Xá đến gặp cấp trên là Đại đội trưởng Văn Như Đức. Văn Như Đức nghe thuật đầu đuôi, đọc xong danh sách năm người hãy còn chưa ráo mực bèn trao đổi với Dương Hà, Đại đội phó kiêm Chính trị viên. Dương Hà nghĩ khả năng Sơn Tây có chuyện hệ trọng và năm người có khi thực là quân của Trần Nhật Tôn. Muốn hỏi Nhật Tôn không phải được ngay, cả bọn đều biết. Sau cùng, Văn Như Đức cho bọn Đoàn Tùng Thiện vào gặp để hỏi đầu đuôi xem có gì mới hay không. Đoàn Tùng Thiện trước thì cúi lạy tạ ơn nhưng sau lặp đi lặp lại điệp khúc muốn bẩm báo trực tiếp với Bàn Phù Sếnh. Văn Như Đức bảo chờ xin ý kiến, Đoàn Tùng Thiện lại quỳ xuống vái như tế sao:
- Việc quân cấp bách, chậm một ngày là hỏng đại sự, xin quan nhân mở lòng giúp cho tại hạ. Quan nhân giúp được cho tại hạ, ngày sau ắt quan nhân sẽ chẳng thiệt. Tại hạ cắn cỏ ngậm vành cầu xin quan nhân.
- Ta chỉ là một chỉ huy nhỏ, không có việc hệ trọng sao vượt cấp được. Ngươi không biết ư?
- Bẩm quan nhân, tại hạ rất biết song có đôi khi cần phải mau chóng bởi chậm một khắc có khi trăm người m·ất m·ạng.
Văn Như Đức bặm môi, Dương Hà khẽ gật. Văn Như Đức bèn cho bọn Đoàn Tùng Thiện lui ra để bàn tính thêm một lúc.
- Trông hắn không có ý lọc lừa nhưng gặng hỏi hắn lại không hé răng nhất định là tin quân tình. Có khi bọn Tam Đái liên minh Sơn Tây đánh ta.
Văn Như Đức đồng tình liền giao quyền chỉ huy doanh trại cho Dương Hà rồi bảo bọn Đoàn Tùng Thiện cùng đến Ban chỉ huy tiểu đoàn đóng cách đó chưa đầy bốn dặm trình bày. Đoàn Tùng Thiện lưỡng lự rồi cũng theo, trên đoạn đường chẳng lấy làm xa ấy, Tùng Thiện khéo léo biết được vị chỉ huy tiểu đoàn, người Thiện sẽ được gặp, là Linh Thông Thuận.