Chương 454: Kinh nghiệm phát huy tác dụng
Linh Thông Thuận thả mình ngồi xuống ghế tựa, những người có mặt trong hổ trướng đều dõi theo nhất cử nhất động của anh. Linh Thông Thuận giơ miếng hổ trâu phù bằng bạc lên cho mọi người cùng xem rồi đặt lên bàn. Văn Như Đức, Đặng Xá và mấy chỉ huy đã biết có quân lệnh từ trên đưa xuống nên có ý chờ đợi trong khi bọn Đoàn Tùng Thiện tuy chẳng hiểu rõ song cũng đoán có chuyện gì đó hệ trọng. Linh Thông Thuận nhìn Đoàn Tùng Thiện, ánh mắt dường như có nhiều điều muốn hỏi song lại chẳng hỏi gì khiến Đoàn Tùng Thiện cảm thấy có chút bất an trong lòng.
-Các anh nói đúng! – Linh Thông Thuận nói với Đoàn Tùng Thiện. – Sơn Tây quả thật có biến lớn!
Lời vừa dứt, Linh Thông Thuận nhận thấy cùng lúc Đoàn Tùng Thiện, Trần Tử Oai, Dương Phúc Thọ, Nguyễn Bất Bạt và Nguyễn Yên Sơn đều lộ vẻ thảng thốt. Cả bọn quay ra nhìn nhau rồi lại cùng hướng sự chú ý đến Linh Thông Thuận có ý chờ đợi. Linh Thông Thuận cảm thấy sự có mặt của Đoàn Tùng Thiện và tin tức anh mới nghe được dường như có mối liên hệ nào đó. Nghĩ vậy, anh tung ra thêm một chiếc phao nhỏ:
-Nếu anh Thiện có điều khó nói thì có thể nói riêng với tôi. Với chức phận của mình, tôi hi vọng có thể giúp anh hoàn thành nhiệm vụ. Sơn Tây đang có biến cố lớn, hẳn các anh vì thế mà phải cất công tìm sự tương trợ của quân Thiên Đức. Chúng tôi vào quân đều biết sự kiện Sứ tướng Phùng Hiền và Hữu Tướng quân Nguyễn Văn Giáp, thường gọi là Bố Giáp, từng chung chiến tuyến, xông pha trận mạc giúp Thiên Đức quân chống lại Tam Đái và Vũ Ninh. Đối với tôi mà nói, tôi xem binh sĩ Sơn Tây như những người anh em. Vạn Thắng vương cũng hay dạy chúng tôi như thế.
Đoàn Tùng Thiện gật đầu liên hồi:
-Vạn Thắng vương quả nhiên là người anh minh lỗi lạc, ngài ấy dạy như vậy là phải lắm, phải lắm ạ!
-Bây giờ tôi phải lo việc quân gấp nên chẳng thể tiếp các anh thêm được. Trong thời gian này, mấy anh cứ ở tạm trong doanh, đồ ăn thức uống và y phục sẽ được cấp phát đầy đủ.
Đoàn Tùng Thiện nghe nói như thế thì mặt biến sắc, giọng gấp gáp:
-Đại quan nhân bận việc có lâu không ạ?
-Việc quân không thể nói trước, anh thông cảm. Ngay khi việc xong xuôi tôi sẽ đưa mấy anh đến gặp anh Sếnh, chỉ huy của chúng tôi.
Thấy Đoàn Tùng Thiện ra chiều suy ngẫm, Linh Thông Thuận bồi thêm bằng cách ra lệnh cho sĩ quan dưới quyền mau chóng trở về doanh trại điểm lại binh mã, lương thảo sẵn sàng đợi lệnh xuất kích. Tướng sĩ dạ ran khiến bọn Đoàn Tùng Thiện giật mình, thêm phần bối rối.
-Đại quan nhân, xin ngài cho tại hạ một ít thời gian không ạ?
Đoàn Tùng Thiện ấp úng, dường như nội tâm của anh ta đang đấu tranh vô cùng dữ dội. Linh Thông Thuận mím môi, hít nhẹ một hơi, thở dài rồi mới gật đầu đồng ý.
-Tại hạ xin trình bày việc hệ trọng, vâng ạ, việc này rất hệ trọng nên… nên…
Linh Thông Thuận nhíu mày, anh hiểu rằng lời sắp nói từ miệng Đoàn Tùng Thiện không thể cho nhiều người biết nên ra lệnh cho thuộc cấp mau thi hành mệnh lệnh vừa đưa ra, chỉ giữ lại bọn Văn Như Đức, Đặng Xá và một số người có trách nhiệm khác. Tiểu đoàn trưởng TB31 hiện đang có việc ở làng Vạn Xuân nên Linh Thông Thuận là chỉ huy cao nhất ở đây. Sau vài lời động viên của Linh Thông Thuận, Đoàn Tùng Thiện thêm phần yên tâm và ngập ngừng trình bày lý do anh ta cùng bốn đồng bạn có mặt tại nơi này. Đoàn Tùng Thiện khẳng định bản thân là thuộc hạ thân tin của Thái sư Lý Đạo Thành. Cha của Thiện là Đoàn Tích Đức vốn theo Thái sư từ ngày còn trẻ, Thiện nối nghiệp cha. Thiện không thực biết bên trong tấm khăn lụa là gì, Thiện không mở ra xem, đó là điều tối kị mà cha Thiện đã dạy. Linh Thông Thuận lắng nghe chẳng sót chữ nào cũng như để ý từng cử chỉ, ánh mắt của Thiện để xem thực hư đến đâu.
-Anh là người sáng dạ, tôi nghĩ như thế! – Linh Thông Thuận nhận xét. – Các anh sẽ không thể nào gặp được Tả Đô đốc huống chi có cơ hội yết kiến Vạn Thắng vương. Nếu các anh bị bên Công an túm được vì nghi ngờ là gian tế thì sẽ thảm lắm.
-Đại quan nhân! Sự thực có sao tại hạ đã tỏ bày hết cả rồi, cúi xin đại quan nhân giúp cho tại hạ.
Linh Thông Thuận giao quyền chỉ huy tạm thời cho một thuộc cấp sau đó cùng với Đoàn Tùng Thiện gấp rút phi ngựa đến đại bản doanh Đại đoàn Thánh Dực cách đó khoảng hai chục dặm về phía Bắc. Linh Thông Thuận không gặp khó khăn khi dẫn theo Đoàn Tùng Thiện vào trung quân. Bàn Phù Sếnh đang có cuộc họp với Bộ Tham mưu thì quân vào báo Linh Thông Thuận có việc khẩn xin gặp trực tiếp để trình bày. Bàn Phù Sếnh lấy làm lạ nhưng cũng tạm ngưng cuộc họp bởi anh biết Linh Thông Thuận từ lâu. Linh Thông Thuận hẳn có việc khẩn mới không chờ đợi chứ bản tính của Linh Thông Thuận khá điềm tĩnh, hành xử cặn kẽ. Chính Bàn Phù Sếnh từng đề đạt nguyện vọng cho Thuận về làm sĩ quan chỉ huy thuộc quyền.
Bàn Phù Sếnh trông thấy Linh Thông Thuận đứng chờ trước dãy nhà mái lá, bên cạnh Thuận một người vận y phục ngư phủ, tuổi chừng ba mươi, cả hai vẫn còn cầm dây cương. Vừa trông thấy Bàn Phù Sếnh, Linh Thông Thuận đứng nghiêm giơ chay chào theo điều lệnh. Sếnh cười hỉ hả mà rằng:
-Này ông kễnh con! Tớ đang họp dở mà cậu cắt ngang, nếu không có lý do xác đáng thì cậu liệu thần hồn đấy.
Rồi Sếnh nhìn người đứng bên cạnh Thuận, tỏ ý thắc mắc. Người này điệu bộ lóng ngóng, ban đầu định quỳ nhưng thấy Thuận giơ tay chào cũng làm theo một cách vụng về khiến Sếnh phải cố nhịn cười. Sếnh tính vốn bỗ bã, nếp sống đơn giản, với tướng sĩ dưới quyền thì vô cùng thân mật, coi như anh em một nhà.
Linh Thông Thuận đưa túi vải bằng da cho Bàn Phù Sếnh và nói ngắn gọn:
-Thưa anh! Người này là Đoàn Tùng Thiện từ Sơn Tây đến chiều tối hôm qua, anh ấy có đem theo tín vật của Thái sư Lý Đạo Thành. Theo lời căn dặn của Thái sư, anh Thiện đây phải đem tín vật trao tận tay Tả Đô đốc Phạm Tu hoặc Vạn Thắng vương ạ.
Bàn Phù Sếnh chớp mắt:
-Có chuyện đó? Thứ… thứ này là gì?
-Dạ chúng em không được biết!
Thấy Bàn Phù Sếnh nhìn đến mình, Đoàn Tùng Thiện liền nói:
-Dạ, tiểu nhân cũng không được phép biết, chỉ có nhiệm vụ đem đi thôi ạ.
-Vậy… ý các người là ta tự tay mở thứ này ra ư? Thực là do Thái sư gửi cho ngài Tả Đô đốc?
-Thưa vâng! – Đoàn Tùng Thiện gật đầu đáp.
-Thế phải đưa tận tay Tả Đô đốc chứ đưa cho ta làm gì?
Linh Thông Thuận liền trình bày những khó khăn mà bọn Đoàn Tùng Thiện sẽ gặp phải, nhất là cả bọn không có giấy tờ tùy thân, ngoài những nơi tạm gọi là biên ải Thiên Đức thì chẳng thể vào sâu trong nội địa nói gì đến cơ hội yết kiến Vạn Thắng vương.
-Ta nhớ mọi lần đi sứ là ông Nguyễn Nhân Nghĩa, sao ông ta không đi mà lại giao cho ngươi?
-Nguyễn đại nhân đã bị thích sát nhưng vô sự, sau đó biệt tăm, tiểu nhân chỉ biết được có vậy ạ.
Bàn Phù Sếnh thảy nhẹ túi da đang cầm trên tay, anh đoán bên trong là vàng hoặc vật gì đó làm từ vàng. Đầu trống canh Năm, Bàn Phù Sếnh nhân tin cấp báo do trinh sát gửi về cho biết thành Sơn Tây có biến lớn, lửa cháy khắp nơi kèm theo đó là âm thanh binh đao loạn đả. Nhận định ban đầu của trinh sát là thành Sơn Tây xảy ra binh biến, chưa rõ người cầm đầu phe t·ấn c·ông nhưng chắc chắn người chỉ huy cố thủ là Bố Giáp bởi ông ta nắm giữ quân cấm vệ đóng trong thành.
-Bố vợ của thằng Tôn à? Ô! Thế thì lắm chuyện đây!
Bàn Phù Sếnh đã thốt lên như vậy khi hay tin và cấp báo bằng bồ câu về các nơi cần thiết, trong đó có Phòng Tình báo của Trần Nhật Tôn. Sếnh dẫn bọn Thuận và Thiện vào trong phòng khách nhỏ hãy còn thơm mùi cỏ tranh. Bên trong phòng khá đơn sơ, ngoài cái bàn tre thật dài cùng đôi chục cái ghế thì chẳng có gì đáng kể. Sếnh nghe Thiện trình bày đầu đuôi xong thì đăm chiêu, liên tục đưa tay lên vuốt cằm dù râu mới cạo.
-Như thế có nghĩa là Thái sư Lý Đạo Thành tiên liệu trước được binh biến nên mới cử các người đi tìm cứu viện. Thiên Đức và Sơn Tây có giao tình, việc này cũng dễ hiểu. Ta thắc mắc ai là kẻ cầm đầu quân phản loạn, anh biết chứ?
Đoàn Tùng Thiện bèn thưa:
-Dạ bẩm đại nhân, tiểu nhân rời thành từ sớm hôm qua nên không rõ ai cầm đầu quân phản loạn song… song dựa vào những hiểu biết mà võ đoán thì tiểu nhân đồ rằng Tả Tướng quân Trần Văn Lộng ạ.
-Trần Văn Lộng à? – Bàn Phù Sếnh lẩm bẩm. – Ta từng nghe danh hắn, một gã bỉ ổi bất tài vô tướng nhưng thế lực chống lưng khá mạnh. Có thế hắn mới được cái chức Tả tướng quân. Nói thì nói vậy, phía sau Trần Văn Lộng phải có người khác vì hắn chỉ là một thằng thất phu không hơn không kém.
-Đông Chinh vương có một thê th·iếp mang họ Trần ạ! Dạ… người đó là em gái của Tả Tướng quân Trần Văn Lộng
Bàn Phù Sếnh vỗ đùi cười khoái trá:
-Có vậy chứ! Có vậy chứ! Rõ là Đông Chinh vương chủ mưu còn thằng thất phu ấy không đủ gan làm loạn đâu. Nó không đủ tài như Bố Giáp, phải tội Bố Giáp thân cô thế cô mà ông Thái sư già có tính cương trực, cứng đầu không chịu cất nhắc thân tín nên giờ ra nông nỗi này, khổ thân.
Nghe Bàn Phù Sếnh tự cật vấn, chê bai đối thủ, tự thở dài rồi lại tự thương cảm cho Thái sư, Linh Thông Thuận chỉ biết nhăn mặt cười gượng.
-Thế này nhé! Ta sẽ giúp chú mày đến gặp Tả Đô đốc trực tiếp mà trình bày, đổi lại chú mày phải nói giúp ta một việc.
Đoàn Tùng Thiện ngơ ngác:
-Tiểu nhân có thể giúp gì xin đại nhân cứ giao phó, tiểu nhân xin gắng hết sức hoàn thành ạ.
-Nếu có đánh nhau với bọn Trần Văn Lộng, ý là phải đem quân đi cứu viện Sơn Tây, chú mày hãy xin cho quân Thánh Dực làm tiên phong. Yên tâm, một khi ta xung trận ta sẽ lấy đầu thằng họ Trần ấy bêu lên cọc cho những kẻ phản trắc như nó biết mà sợ. Còn tín vật này, chú mày cầm theo, ta không xem nhé.
-Tiểu nhân… thưa đại nhân… tiểu nhân xin ghi nhớ ạ!
Bàn Phù Sếnh gọi một binh sĩ đến trực tiếp giao phó nhiệm vụ, người lính này liền lấy ba con ngựa tốt nhất, cầm cờ lông công và lận hổ trâu phù của Bàn Phù Sếnh đưa cho, tức tốc dẫn Linh Thông Thuận, Đoàn Tùng Thiện nhắm hướng Tây Nam mà thúc ngựa. Linh Thông Thuận đi rồi, Bàn Phù Sếnh vội biên thư báo cáo ngắn gọn gửi về làng Vạn Xuân theo cánh chim câu. Sếnh cũng báo tin bằng thám mã chạy trạm cho bọn Nguyễn Lạc Thổ ở hướng Bắc. Nhờ thông tin Đoàn Tùng Thiện nói ra, Bàn Phù Sếnh cùng Bộ Tham mưu Thánh Dực mau chóng bàn tính kế sách vượt sông ngay khi có lệnh.
Nhưng Bàn Phù Sếnh có được toại ý hay không đây?