Chương 417: Vị vương giấu mặt
Có người báo, lính trong quân doanh đặt cạnh thị trấn kéo đến rất nhanh, gần cả trăm người khí giới sáng loáng. Những người đốt đuốc xem náo nhiệt dạt hết sang một bên vì sợ vạ lây.
Người phụ nữ ban nãy dúi tiền cho quân lại định làm như vậy một lần nữa. Chương khẽ lắc đầu. Lam Khuê nhanh chân chạy đến đạp bà ta ngã nhào. Nàng hiểu rằng Chương không muốn vì mụ già này mà mất thêm một quân tướng nào. Bà ta kêu la, Lam Khuê chỉ mặt mắng:
-Mụ này! Trắng đen khắc quan quân sẽ phân xử! Mụ định cầm chỗ bạc dơ bẩn này ton lót quan quân ư? Mụ phải biết, quân Thiên Đức mà nhận tiền ton lót sẽ bị chặt tay bay đầu.
Mấy người lính định bắt giữ Lam Khuê nhưng người chỉ huy đã ra tay ngăn lại. Lời vừa rồi của Lam Khuê chính là lời cảnh tỉnh. Vị chỉ huy hạ giọng:
-Cô gái! Phải quấy hãy về quân doanh đã. Các cô hạ sát người khác là sai rồi.
Lam Khuê quay sang quắc mắt nhìn người chỉ huy tuổi mới ngoài đôi mươi. Nàng không đáp, chỉ vuốt nhẹ mấy sợi tóc bước lại chỗ Chương đang đứng. Chỉ huy đội quân không nhìn rõ mặt Chương nhưng từ lúc nãy đến giờ nhưng có thể thấy đang vẻ ung dung của Chương. Gặp quan quân không nao núng, trái lại rất bình thản. Nhìn quanh thêm một lượt, hơn chục tráng niên vây quanh Chương kẻ nào kẻ nấy chẳng có chút sợ sệt nào. Người chỉ huy chau màu suy ngẫm:
-“Cầm hung khí ra ngoài g·iết người, làm thương quan quân mà không có vẻ sợ sệt… hừ!”
Đoạn người chỉ huy nói với binh sĩ:
-Đưa những người b·ị t·hương về quân doanh, cả mấy kẻ đang nằm kia nữa. Ai chứng kiến từ đầu chí cuối mọi chuyện cũng về quân doanh khai cho tỏ tường. Còn anh kia!
Anh ta chỉ vào Chương:
-Anh mau nói thuộc hạ buông khí giới, theo bọn ta về trại. Đúng sai sẽ có phân xử hợp lý hợp tình. Quân Thiên Đức đã ban lệnh bách tính ra khỏi nhà không được lận lưng v·ũ k·hí. Ta cần phải làm rõ.
Chương khẽ gật đầu, bọn Vi Thọ Kỳ lúc ấy mới giấu lưỡi lê vào trong người. Chỉ huy toán lính thoáng giật mình:
-“Đó chả phải là thứ chỉ trang bị cho quân Thân Vệ ư?”
Đoạn anh chàng nheo mắt cố nhìn rõ nhân dạng của Chương, nhưng bọn Vi Thọ Kỳ đứng chắn ngang nên khó trông thấy. Điều này khiến anh chàng chột dạ ngẫm nghĩ: “Sao quân Thân Vệ lại ở đây? Thân Vệ quân hành tung bí ẩn, họ theo bảo vệ ai thì ắt đó là đại nhân vật. Ai nhỉ…”
-Tất cả mau về quân doanh! - Anh chàng bèn quát lớn. - Mau dạt ra, ai về chốn nấy, nhanh lên! Ta bắt hết bây giờ!
Hàng trăm người đứng xem náo nhiệt vội dạt ra. Chương về quân doanh nằm cạnh thị trấn. Hơn chục Thân Vệ quân vây quanh anh. Chương lẫn ở giữa đám người. Chẳng ai trông rõ nhân dạng của Chương.
Quân doanh hãy còn tiêu điều, hàng rào bằng tre nứa vót nhọn cắm quanh khoảng đất bằng phẳng chừng hơn nghìn mét vuông sáng rực đèn đuốc. Chương và tuỳ tùng đi trước, những kẻ ẩ·u đ·ả b·ị t·hương và t·hiệt m·ạng được khiêng theo sau. Binh sĩ Thiên Đức quây xung quanh, bách tính dừng chân ngoài cổng quân doanh bàn tán xôn xao. Họ muốn biết quân Thiên Đức sẽ t·rừng t·rị những kẻ g·iết người như thế nào. Trong khi ấy, bọn Chương vẫn ngậm hột thị.
Một người tầm ba mươi tuổi từ trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, có vẻ như tạm thời được trưng dụng làm nơi họp hành, cầm đĩa đèn dầu lạc, khoác áo lông, mũ trùm kín tai lom khom đi ra.
-Kẻ nào làm loạn thế Tôn Phan?
Chỉ huy đại đội lại gần nhỏ to gì đó, người đàn ông một tay che đĩa đèn dầu cho đỡ tắt, ánh mắt dường như nhìn về phía quân Thân Vệ.
-Đưa bọn họ vào hai nơi khác nhau để hỏi chuyện cho rõ. Cậu giải tán bớt đám đông ngoài cổng đi. Những người kia! - Người đàn ông chỉ vào bọn Chương. - Các người vào lán đằng kia. Còn lại vào lán nhỏ này. Có như thế nào hãy thành thực mà khai.
Lán nhỏ quây liếp tre, bên trong có một bàn tre hình chữ nhật, mấy băng ghế đều làm từ tre. Lán khá rộng, đủ cho ba, bốn chục người ngồi. Bên trong lán đốt một đống củi, lửa đang âm ỉ cháy. Trên cái kiềng có một ấm nước đang đun. Người đàn ông ngồi xuống ghế, dẹp mấy tờ giấy đang ghi chép sang một bên, ngước nhìn ra cửa, nơi quân Thân Vệ đang đứng. Ông ta nói:
-Các người dùng v·ũ k·hí trang bị cho Thân Vệ quân. Tôi không biết các người đang thi hành phận sự gì, nhưng g·iết người trước bàn dân thiên hạ thật khó mà thoát tội. Tư lệnh quân Thiên Đức tại Kiến Xương đã ban bố lệnh giải giáp v·ũ k·hí. Dân thường ra đường không được đem hung khí, các người hay chăng?
Vi Thọ Kỳ bước vào lán, rút lưỡi lê đặt lên mặt bàn tre.
-Nếu nhìn v·ũ k·hí đã nhận ra người mình, mong anh tính giúp.
-Quân pháp bất vị thân! Anh trong quân hẳn hiểu rõ hơn ai hết. Quân g·iết dân là t·rọng t·ội, sẽ tạo dư luận xấu. Anh tên gì?
-Kỳ! - Vi Thọ Kỳ trả lời gọn lỏn.
-Cô gái cả gan g·iết người kia tên gì?
-Lâm!
Người đàn ông cười hắt ra:
-Anh kiệm lời quá! Nếu anh thực là Thân Vệ quân, hãy đưa cho tôi xem thứ cần xem.
-Chúng tôi không đem theo vì có lệnh.
-Vậy thứ gì đó khiến tôi nghĩ các anh là đồng đội đang thi hành nhiệm vụ. Nếu không có, tôi buộc phải bắt các anh, chờ phân xử sau.
-Đại đội 1, Tiểu đoàn 3, Trung đoàn thuỷ Yết Kiêu. - Lẫn trong Thân Vệ quân phát ra giọng của Chương. - Đóng quân ở Tam Hưng, Thuỷ Đường trước khi đến Giao Thuỷ theo đường biển. Anh nói không sai, chúng tôi g·iết người là phạm quân pháp nhưng quân của ai dám nhận tiền ton lót của dân, đáng xử tội gì?
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra cửa lán, hất hàm hỏi Vi Thọ Kỳ đang đứng trước mặt:
-Ai nói vậy?
-Tôi không biết!
-Anh ta vừa nói có đúng không?
-Chắc chắn đúng! Tôi đã tự tay cắt hai ngón của lính dưới trướng anh. Anh quản quân như vậy sao?
Người đàn ông đứng dậy nhìn Thọ Kỳ, khẽ tặc lưỡi:
-Chúng tôi có dùng quân Đằng Châu nên quân kỷ còn chưa nghiêm. Tôi sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm trước cấp trên của tôi. Còn các anh, các anh không thể thoát tội. Nhất là cô gái kia, cô ta đâu? Trốn giữa đám các anh à?
-Có nhiều chuyện anh không nên hỏi! - Thọ Kỳ nói, nét mặt thản nhiên. - Tiểu đoàn trưởng của anh có phải Lan Ngư phủ không?
Người đàn ông nhướng mày, đoạn anh ta lắc đầu:
-Chúng tôi không phải thuỷ pháo. Nếu các anh không có giấy tờ quân nhân chứng minh đang thi hành phận sự, tôi buộc phải bắt các anh.
-Anh tên gì? Quê ở đâu?
-Vũ Kiệu, quê huyện Thừa Thiên. - Người đàn ông đáp lời. - Tôi biết Thân Vệ quân thi hành các nhiệm vụ riêng lẻ nhưng phải cho tôi thấy thứ cần thấy.
Thọ Kỳ ngoái lại đằng sau nhìn một lượt, đoạn anh đề nghị:
-Tắt bớt đuốc đi.
-Tại sao?
-Tôi muốn tốt cho anh.
Vũ Kiệu ra hiệu cho mấy người lính đứng cách xa lán thêm một trượng. Thọ Kỳ nhếch miệng cười nhạt:
-Anh không sợ tôi tiễn anh xuống âm ti à?
Vũ Kiệu thở dài:
-Nếu anh muốn làm vậy, anh đã chẳng ngoan ngoãn về đây. Anh là quân nhân, anh phải hiểu. Tôi cũng đang thi hành phận sự, ai sai kẻ đó chịu.
Thọ Kỳ thả một câu chốt hạ:
-Gốc Thừa Thiên hẳn là lính cũ của Lý đại nhân.
-Cả thiên hạ đều biết.
Bấy giờ Lam Khuê mới lách từ giữa vòng tròn của Thân Vệ quân ngay cửa chính bước vào lán. Vi Thọ Kỳ đứng sang một bên, đầu hơi cúi. Lam Khuê chìa ra vật đại diện cho thân phận của nàng, trước đây làm bằng sắt, nay đã làm bằng vàng. Vũ Kiệu vừa nhìn thấy liền biến sắc mặt. Lam Khuê quay trở ra. Vi Thọ Kỳ nói nhỏ:
-Anh đã hiểu rồi phải không? Tôi nghĩ anh sẽ biết bản thân cần phải hành động như thế nào cho khôn khéo. Tuyệt đối đừng làm kinh động thiên hạ. Anh làm chức phận của anh, tôi làm chức phận của tôi. Cùng giúp nhau hoàn thành tốt nhiệm vụ.
-Tôi… à… tôi nhớ Đội trưởng Thân Vệ quân là anh Vi Thọ Kỳ.
-Vâng! Đại đội của tôi không có ai trùng tên với tôi sất. Bây giờ anh cứ làm việc như anh cần phải làm. Anh đẹp mặt là được. Dẫu sao chẳng ai biết chúng tôi.
-Trịnh Quý phi ở đây… chẳng lẽ…
Vi Thọ Kỳ ngắt lời Vũ Kiệu:
-Anh lo việc của anh. Chúng tôi sẽ làm theo lời anh dặn. Anh không nên để nhiều người biết. Xung quanh trại đang có khoảng gần năm mươi người, nghe còi là họ nhảy vào đấy.
Vũ Kiệu thêm tái mặt. Là một Đại đội trưởng, Vũ Kiệu biết rõ Thân Vệ quân không phải hạng xoàng. Xử lý không khéo léo, to chuyện sẽ khiến nhiều người liên luỵ.
-Vậy… vậy các anh chịu… chịu thiệt một tí được không?
Thọ Kỳ cười:
-Tôi là dân thường.
-À phải, phải rồi!
-Cơ hội để anh thể hiện khả năng của bản thân, hi vọng ngày gặp lại sẽ có dịp nâng chén.
Vi Thọ Kỳ trở ra ngoài, dành thời gian cho Vũ Kiệu suy tính kế sách vẹn toàn. Chương thực muốn biết quân tướng Thiên Đức như thế nào. Anh biết, chẳng có đội quân nào hoàn hảo, bởi vậy luôn phải xây dựng đội quân ấy trở nên hoàn hảo.
Một lúc sau, chỉ huy dưới quyền của Vũ Kiệu, Tôn Phan, thu thập lời khai của những người bên kia chạy vào lán trình bày một lượt. Thi thoảng, Tôn Phan ngoái lại nhìn bọn Vi Thọ Kỳ đứng ngay ngắn ngoài cửa lán với vẻ nghi ngờ. Vũ Kiệu nghe xong liền bảo Tôn Phan:
-Theo bên cạnh người thư sinh ấy có hai mỹ nhân. Hai ả thanh lâu dẫu thoa phấn đánh son cũng chẳng thể sánh. Tôi mà có hai mỹ nhân như vậy, thử hỏi tôi đến thanh lâu làm gì? Cậu thấy phải không?
-Anh nói phải. Có điều mụ kia mồm miệng rất gớm, dây vào bọn ấy chỉ tổ thiệt thân. Nhưng ai ai cũng thấy cô gái kia hạ độc thủ, phải bắt…
Vũ Kiệu lắc đầu:
-Giữa trại có căn nhà mái lá, đưa những người này vào trong đấy tạm giữ. Tuyệt đối không được đụng chạm hay hỏi han gì. Cậu nói với anh em loan tin ra ngoài, mấy kẻ thủ ác sẽ bị dẫn giải về đại bản doanh xử tội. À… đem cái đòn gánh ra giả đò vụt vài cậu lính, dặn họ rống to lên van xin. Người ở xa trông thấp thoáng, đừng có tỏ.
-Sao phải thế? - Tôn Phan ngạc nhiên.
-Cậu giữ chức Đại đội trưởng chẳng lẽ không nhận ra thứ v·ũ k·hí những người kia dùng ư?
-Tôi biết chứ! Nãy tôi chẳng nói với anh còn gì. Họ dùng thứ đó nhưng ai biết thật giả.
Vũ Kiệu giơ tay đặt lên ngang cổ, hạ giọng:
-Vi Thọ Kỳ, Đại đội trưởng Thân Vệ quân.
-Thật ư? Anh ta ở đây làm gì?
-Đừng có quay nhìn lại đằng sau. Tôi đã xem thứ cần xem. Tư lệnh có ở đây cũng vã mồ hôi chứ nói gì bọn mình. Nói vậy cậu hiểu, mau đoái công chuộc tội, đừng để bị truy tội cấp dưới nhận của ton lót.
-Mụ già khốn kia tí thì hại tôi. Tôi hiểu rồi, cô gái ban nãy ngăn mụ là có ý cứu tôi.
-Thẻ bài vàng số 4, làm mau đi!
Tôn Phan trợn mắt đứng ngây ra một đống. Vũ Kiệu vỗ mạnh vài lần mới hấp tấp chạy ra khỏi lán, không dám nhìn bọn Vi Thọ Kỳ. Ngay sau đó, bọn Chương được dẫn vào ngôi nhà mái lá liêu xiêu. Băng ghế được đưa vào cho bọn Thọ Kỳ ngồi. Lát sau, Tôn Phan và mấy người lính diễn trò ngay phía trước chỗ lán Chương đang trú tạm. Binh sĩ kêu rất to, như thể b·ị đ·ánh sắp c·hết đến nơi.
Lam Khuê gọi Tôn Phan lại gần, nàng nhỏ giọng:
-Đúng sai chưa biết thế nào nhưng kẻ nằm xuống vô tội. Chỗ bạc này đền cho gia đình anh ta, nhờ anh nói khéo giúp. Làm sao khiến các anh đẹp mặt là được, chuyện to hoá nhỏ.
Tôn Phan thẳng lưng ưỡn ngực hô rõ. Lam Khuê hỏi Chương:
-Tiếp theo anh dự đoán sẽ thế nào?
-Có lẽ sáng sớm, Vũ Kiệu cho người áp giải chúng ta rời khỏi đây.
-Anh chắc chứ?
-Anh ta đã nghĩ ra cách này để thoả lòng thiên hạ, ắt sẽ tìm cách đưa chúng ta rời nơi này êm thấm. - Chương cười. - Chẳng biết anh ta học chính trị ở trường thế nào, hẳn cũng không tệ.
Gần nửa đêm ngoài cổng doanh trại vắng hẳn người. Vũ Kiệu và Tôn Phan mới lẻn vào chỗ Chương xin yết kiến, trình bày ý định đưa Chương và Lam Khuê đi ngay nhằm đảm bảo an toàn. Chương cảm động lắm.
-Cô gái hạ sát người kia là Tiểu đội trưởng nữ thị vệ. Cô ấy làm việc của cô ấy, các anh làm việc của các anh. Chuyện vừa rồi đừng truy cứu thêm, có điều chỗ anh Kiệu nhớ nhắc nhở anh em mới vào phải chấp hành quân pháp thật nghiêm. Các anh nhận một đồng của dân, dù là ai, bằng cách nào cũng là bôi tro lên mặt của tất cả quân nhân Thiên Đức.
Vũ Kiệu và Tôn Phan một vâng hai dạ. Đầu trống canh Năm trời rét căm căm, Vũ Kiệu và Tôn Phan cùng hơn ba chục binh sĩ đưa bọn Chương vòng ra lối sau doanh đi về hướng Đông Nam mãi đến khi trời sáng rõ mới dừng chân ven một gò rộng nằm giữa cánh đồng.
-Gặp Yết Kiêu hãy cho ta gửi lời hỏi thăm. Nơi này mới chiếm được, cần an lòng dân, Tết cũng đến gần rồi. Ta sẽ cho phép người thân đến quân doanh ăn Tết cùng mọi người.
-Đội ơn Vương!
-Cố gắng nhé! Các anh làm việc rất tốt, cứ vậy mà phát huy. Sai thì sửa, con người ai mà chẳng sai. Phải cầu tiến.
Chương đi về hướng Đông Nam, anh muốn xem trại Phủ Sóc và vài nơi khác. Đồng thời nghe ngóng dân tình trên đường đi.
Chiều hôm ấy Yết Kiêu nhận tin mật báo, Vạn Thắng vương giả trang xem xét tình hình nên ban lệnh trong quân đồn trú tại huyện Kiến Xương phải tuyệt đối chấp hành quân kỷ. Yết Kiêu cũng chuyển tin mật sang huyện Thái Bình và Vũ Thư. Nhắc Lê Phụng Hiểu và Lý Văn Ba cẩn trọng việc quân.
Chương cũng đồ rằng bọn Yết Kiêu sẽ cẩn mật nên có ý né các trại quân, chỉ tập trung tìm hiểu nhân tình thế thái. Ngày đi đêm nghỉ, xuôi về hướng Đông đến gần bờ Xích Giang mới ngoặt lên hướng Bắc về Tế Giang.