Chương 355: Dương Yên Thư
Phạm Thu Cúc tháo còng cho thích khách họ Dương, ấn cô nàng ngồi xuống ghế. Bản thân Thu Cúc và một nữ cảnh vệ khác đứng đằng sau trông chừng. Bọn Thu Cúc không phải đợi lâu, Chương đi trước, theo sau là Thiên Bình, Duệ, Uyển Như và Lam Khuê. Năm người lần lượt ngồi theo ngôi thứ trước cặp mắt có phần ngạc nhiên của cô gái đất Đằng Châu.
Chương ngồi chính giữa, bên tả là Thiên Bình, bên hữu có Duệ, kế đến là Uyển Như và Lam Khuê. Dẫu cho bốn nàng đều vận y phục thường nhật giống như Chương song ngoại trừ Duệ thần sắc hãy còn chưa hoàn toàn bình phục, ba nàng còn lại người nào người nấy mặt hoa da phấn, thập phần xinh đẹp.
Cô gái đất Đằng Châu hơi chau mày đảo mắt nhìn quanh một lượt, Thiên Bình liền lên tiếng:
-Đừng nghĩ đến việc hại người, nếu ngươi biết thân phận hãy ngồi yên ở đó. Ngươi có bất cứ hành động lạ nào, chính tay ta sẽ tiễn ngươi về miền cực lạc.
Nữ thích khách họ Dương cười mũi, hít một hơi thật sâu, thẳng lưng nghiêng đầu nhoẻn miệng cười hiền lành:
-Sao? Các người muốn gì ở ta? Thần phi phúc lớn mạng lớn không ra ma, thật tiếc thay. - Đoạn cô nàng đưa tay vuốt tóc. - Bổn cô nương nghe đồn Vạn Thắng vương có Hoàng hậu và ba nàng phi sắc nước hương trời, nay thấy ta xinh đẹp nên động lòng muốn nạp th·iếp ư?
Bọn Chương không hẹn mà cùng bật cười khiến cô gái cảm thấy bị hớ song vẫn cố giữ vẻ bất cần, ngang ngạnh.
-Muốn chém g·iết cứ làm đi, cần gì tốn thời gian. Bổn cô nương đây không đời nào chịu khuất phục bọn Thiên Đức các người.
Chương ngả lưng, lạnh giọng:
-Dương Yên Thư! Tên cũng như người, rất đẹp nhưng sắc đẹp tỉ lệ nghịch với trí thông minh, tiếc thay.
Cô gái nghe lời Chương nói mà như sét đánh ngang tai. Như vậy đã rõ, đồng đảng hẳn đã cung khai sạch sẽ. Dương Yên Thư giận run người, đứng bật dậy chỉ mặt Chương mắng:
-Nguỵ quân tử! Ngươi hãy hành xử đáng mặt nam nhi, xứng bậc quân vương đi.
Chương thản nhiên quay sang hỏi Thiên Bình:
-Ta hành xử có chỗ nào tệ nhỉ?
Thiên Bình cười mà rằng:
-Chắc ả đang lo cho thân phụ Dương Khoan và huynh trưởng Dương Vũ Thư sẽ bị Dương Cự Vọng lôi cổ đến phủ rồi bêu đầu thị chúng. Ả đáng thương lắm, hay ta thả cho ả về Đằng Châu nhỉ? Thần phi thấy thế nào?
Duệ đáp, giọng hãy còn yếu:
-Kẻ không biết không có tội, ả đáng thương hơn đáng trách. Thả ả về Đằng Châu cho Dương Cự Vọng xử mới là thượng sách.
Trịnh Lam Khuê than thở:
-Chúng ta nên giam ả thêm đôi ba năm, Dương Cự Vọng hay tin ái nữ của Dương Khoan khai tuốt với Vạn Thắng vương sẽ bêu đầu nhà họ Dương. Chúng ta phải để ả đau khổ tột cùng khi thấy người thân bị chính chủ nhân diệt, vậy mới là thượng sách.
Chương gật gù:
-Ta thấy có lý, vậy Ái phi sắp thuyền sai sứ đưa Yên Thư cô nương đây về Đằng Châu giúp ta. Ta làm vậy vừa thể hiện lòng nhân, lại không vấy máu tanh.
Uyển Như hỏi thêm:
-Còn bốn người kia, thưởng năm trăm nén bạc liệu có ít quá không? Bọn họ chỉ là đám tiểu tốt, ả này đáng giá nhất, thả ả về ta thiệt lắm, thưa Vương.
Bọn Chương bàn qua nói lại tự nhiên như thể không có mặt Dương Yên Thư. Yên Thư nghe đến đâu tái mặt đến đấy. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đồng đảng đã khai sạch bách, quả nhiên hoạ giáng xuống đầu cha mẹ ở quê nhà.
-Thu Cúc! Thần phi đã thấy được mặt kẻ thích sát rồi, em đưa Thần phi về nghỉ.
Đoạn Chương nói với Đoàn Nhữ Hài:
-Cậu biên giúp ta một lá thư sau đó đem thư và cô gái này trả cho Dương Cự Vọng. Nói với ông ta, ông ta dám sai đám tôm tép hại đến người ta yêu thương, ta nhất định báo đáp tương xứng. Dặn ông ta canh chừng vợ con cẩn thận.
Phạm Thu Cúc đỡ Duệ rời khỏi điện trong khi Đoàn Nhữ Hài hí hoáy ngồi chép thư theo lời Chương đọc.
-Các… các người thả ta thật ư?
Bấy giờ Dương Yên Thư mới lên tiếng hỏi. Thiên Bình đứng bên cạnh Chương liền đáp:
-Vài hôm nữa ngươi sẽ về Đằng Châu, chờ bọn ta phao tin sang Đằng Châu ngươi phản bội, cung khai nhân thân toàn bộ hai mươi hai thích khách cùng m·ưu đ·ồ ám toán Thần phi đã.
-Ta không làm thế! Ta không khai gì.
Thiên Bình tỏ vẻ thông cảm:
-Ta biết ngươi gan dạ, ta cũng phận đàn bà còn ái mộ tấm lòng của ngươi nhưng Vạn Thắng vương đã thoả thuận với bốn người kia rồi. Họ sẽ nhận bạc, trốn đi nơi khác, xem như tử vì nghĩa lớn. Đổi lại, cô gánh tội thay họ.
-Tại sao bọn khốn ấy có thể làm như vậy?
Thiên Bình nhún vai đáp:
-Ta làm sao biết được, lòng người nông sâu khó dò. Ngươi là phận nữ, chịu thiệt một chút đâu có sao. Ngươi còn mạng về Đằng Châu là tốt rồi.
-Ta không khai gì hết, bọn chúng đổ tiếng hèn mạt ấy cho ta. Cha ta, anh ta sẽ bị bôi tro trát trấu, các người không thể làm vậy.
Lam Khuê phàn nàn:
-Cô này buồn cười! Cô có gan cầm đao hành thích Thần phi Thiên Đức chả nhẽ lại sợ người thân mất mặt. Thôi, sống trở về là cha mẹ cô sẽ mừng lắm.
-Các người g·iết ta đi!
-Cô c·hết bọn ta cũng đem xác cô trả về. - Lam Khuê nói. - Vương vừa nói gì hẳn cô đã nghe cả rồi. Ngài ấy nhân từ như vậy cô còn oán trách điều gì nữa.
Dương Yên Thư bỗng quỳ sụp xuống chắp tay vái như tế sao:
-Cầu xin các người đừng làm như vậy, ta cầu xin các người. Tội ta làm ta chịu, chẳng liên quan gì đến gia đình ta. Ta chỉ vì muốn huynh trưởng được trọng dụng mà tham gia hành thích chứ ta không thù hằn gì Thiên Đức.
Chương dừng đọc, quay ra hỏi:
-Ta có bản cung khai của bốn người kia, họ nói cô là đầu đảng, là em gái tướng quân Dương Vũ Thư. Bọn họ nhất nhất nghe theo cô sắp đặt. Bây giờ ta trót hứa với họ rồi, sao hôm qua cô không khai thực với ta có phải dễ hơn không?
-Thưa Đại Vương, xin ngài mở lòng cho tiểu nữ một cơ hội đoái công chuộc tội. Tiểu nữ xin ngài đừng bêu tên tiểu nữ về Đằng Châu. Dương Sứ tướng nhất định sẽ trừ cả họ nhà tiểu nữ.
Chương suy ngẫm giây lát, nói với Đoàn Nhữ Hài:
-Cậu tạm lui, để xem cô gái có uỷ khuất gì không. Ta lo hấp tấp quá sẽ hại người vô tội, cô ấy dẫu gì cũng là nữ nhi, không thể là kẻ cầm đầu được đâu.
Đoàn Nhữ Hài cùng vài người khác lui ra. Chương bảo Thu Cúc đỡ Dương Yên Thư ngồi dậy, đưa cho cô nàng một cái khăn tay. Vẻ ngang ngạnh đã biến mất, trước mặt Chương giờ đây chỉ là cô gái tuổi chưa đôi mươi, tinh thần đã suy sụp hoàn toàn. Cô nàng cần một cái phao bấu víu.
-Một vị quân vương không nói hai lời, nếu Yên Thư cô nương cho ta biết thêm những điều ta chưa biết, ta sẽ cho cô một lời hứa.
-Tiểu nữ cầu xin ngài, tiểu nữ có c·hết cũng không oán hận, chỉ xin ngài đừng hại gì đến nhà họ Dương.
-Cô thực không s·ợ c·hết ư?
-Tội tày trời không thể tha, đã đến đây không còn đường về ạ.
-Ta có thể hứa với cô, cả nhà họ Dương sẽ không ai liên luỵ, không ai hay biết. Ta cũng không cho người đến gặp Dương Cự Vọng. Cô hãy thực lòng nói rõ cho ta những gì cô được căn dặn, cô liên lạc với ai, hậu cần ở đâu, ai cung cấp, các cô sang đây bằng lối nào.
Chương thảy xấp giấy lên bàn:
-Ta vốn công bằng, đám kia đã khai hết vậy cô cũng có một cơ hội biện minh cho bản thân. Cô thương yêu cha mẹ và huynh trưởng nên ta tin cô.
Chương đã chìa ra một bàn tay cứu rỗi, Dương Yên Thư vội nắm lấy cơ hội thuật lại những gì cô biết. Theo đó, sở dĩ Dương Yên Thư được chọn làm thích khách là bởi cô biết võ nghệ, con nhà gia thế, nhanh nhẹn. Thứ nữa, Thiên Đức phủ ưu ái nữ nhân, Yên Thư giả trang sẽ thuận tiện dò la tin tức, ít bị nghi ngờ. Nhóm thích khách tụ bên sông, phần lớn đều che mặt giấu danh tính, chia làm bốn nhóm lần lượt vượt sông vào đêm tối tìm nơi ẩn nấp, trà trộn trong dân. Sau khi chắc chắn lịch trình của Duệ, cả nhóm kéo nhau đến gần làng Cẩm Giang xin việc sau vụ cấy. Dương Yên Thư lo hậu cần và truyền tin.
Yên Thư khai rằng, việc Thần phi đến Cẩm Giang chỉ được khẳng định thông qua công tác chuẩn bị của hương thân phụ lão trong làng và càng chắc chắn khi quan binh đến làng từ ngày hôm trước kiểm soát quanh làng rất gắt. Dương Yên Thư lẫn trong thôn nữ nghe ngóng quan binh căn dặn bà con khi gặp Thần phi hãy ăn vận bình thường, không được đem theo v·ũ k·hí hay công cụ bằng sắt, gậy gộc, không chuẩn bị quà cáp, có khó khăn, muốn đề đạt hãy viết sẵn hoặc nhờ người viết hoặc xin phép trình bày. Yên Thư báo lại những điều mắt thấy tai nghe cho đầu lĩnh, người đã m·ất m·ạng khi bỏ chạy.
Về mục đích hành thích, Dương Yên Thư được biết, Sứ tướng Dương Cự Vọng theo kế sách của mưu sĩ họ Chu nào đó, muốn tạo bất ổn trong vùng Tế Giang cũ. Muốn Vạn Thắng vương lùng sục bắt bớ, hạch tội dân vùng Tế Giang sau c·ái c·hết của Thần phi. Dân Tế Giang đói khổ sẽ sinh oán hận, dễ bề cho Đằng Châu ngày sau.
-Hoạ đồ vì đâu các người có? - Chương hỏi.
-Tiểu nữ nghe đầu lĩnh bảo do ông họ La cung cấp nên rất chính xác. Tiểu nữ dựa theo hoạ đồ mà cất giấu tiền bạc, lương thảo.
-Những người cô từng gặp để truyền tin và nhận tin, cô không biết mặt họ ư?
-Dạ bẩm Đại Vương, tin tức giấu ở một chỗ, người nhận và người gửi không gặp mặt. Trường hợp khẩn cấp, tiểu nữ sẽ vào làng gần nhất ở phía Nam điểm hẹn, cài trâm trên đầu.
-Cô nói mỗi người được dặn riêng, hẹn bên sông đều bịt mặt, tại sao cô biết tên tất cả mọi người?
-Dạ bẩm, tiểu nữ chỉ nhớ mặt và biết tên mấy đầu lĩnh, ăn buổi sớm lúc tờ mờ sáng, tất cả đều bỏ mạng che mặt để nhận ra nhau khi rút chạy. Tiểu nữ là nữ nhân duy nhất nên họ nhớ tên nhớ mặt, đầu lĩnh có nói cho mọi người rằng tiểu nữ là em của Dương tướng quân Dương Vũ Thư.
Phạm Thu Cúc đưa cho Dương Yên Thư hoạ đồ vùng Tế Giang cũ mà không có tên địa danh nào. Yên Thư ngó nghiêng giây lát, dễ dàng chỉ những vị trí giấu lương thảo, tiền bạc, v·ũ k·hí. Chương theo dõi nhất cử nhất động của Yên Thư, thấy cô gái có khả năng xem bản đồ, xác định phương hướng rất tốt, điều tưởng chừng giản đơn ấy không phải cô gái nào cũng có được.