Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 354: Đòn tâm lý




Chương 354: Đòn tâm lý

Phạm Thu Cúc nhận nhiệm vụ áp giải cô gái họ Dương từ nhà lao Thừa Thiên đến điện Hưng Quốc. Thu Cúc vô cùng căm hận thích khách thích sát Duệ, chưa nói đến Duệ đương là Thần phi mà bởi Duệ là đàn chị của Thu Cúc ở làng Nhất Vạn. Trai gái làng Tam Vạn đều coi nhau như anh em cật ruột. Sẽ dễ hiểu nếu Thu Cúc tặng cô gái họ Dương một đao nhưng mấy năm trong đội nữ binh, Thu Cúc thừa biết bản thân cần phải làm gì.

Các nữ binh đưa y phục mới cho cô gái họ Dương thay. Cô gái cười nhạt:

-Thiên Đức các người kể ra cũng nhân đạo, cho ăn một bữa ngon cuối cùng lại đưa y phục mới. Ta làm ma nhất định không phá các người.

Phạm Thu Cúc nén cơn giận, ra hiệu cảnh vệ thay y phục cho cô gái.

-Giờ Ngọ mới trảm, các ngươi vội gì.

Cô gái họ Dương hiên ngang bước ra khỏi nhà lao, ngẩng mặt nheo mắt nhìn ánh nắng ban mai, sẵn sàng đón đợi c·ái c·hết cận kề. Phạm Thu Cúc cười khinh bỉ:

-Một ả đáng thương.

-Ngươi bảo vệ chủ không ra hồn mà vẫn chưa b·ị c·hặt đ·ầu à?

Thay vì đi bộ ra pháp trường, cô gái họ Dương lại ngồi lên ngựa, hai tay bị còng. Hơn chục cô gái cưỡi ngựa dọc theo đường Hữu Siêu Loại, bên phải có cánh đồng lúa xanh bạt ngàn, bên trái là dòng sông Khoai mở rộng, thuyền bè cỡ nhỏ qua lại tấp nập dưới sông.

-Ta không nghĩ ở Thiên Đức các ngươi lại trù phú thế này, đường sá rộng thật đấy. Nếu ta nhớ không lầm, hướng này về huyện Thuận Thiên của các người.

Chẳng ai đáp lời cô gái, cô lại hỏi:



-Dẫu sao ta cũng sắp c·hết, các ngươi cần gì hận ta. C·hết là hết. Ta hứa làm ma sẽ không phá các người.

Phạm Thu Cúc trông thấy vẻ mặt nhơn nhơn của kẻ có tội tức lắm nhưng vẫn cố nén giận. Một lúc sau, thấy đi mãi chưa đến pháp trường, cô gái lại hỏi:

-Pháp trường của các ngươi ở đâu, sao xa quá vậy?

Thu Cúc hít một hơi thật sâu hòng trấn tĩnh, cô dừng ngựa chờ cô gái họ Dương đi đến, quay sang gằn giọng:

-Ngươi nói ít thôi. Kẻ mang t·rọng t·ội như ngươi thật không đáng sống, ngươi cứ cố ra vẻ không s·ợ c·hết đi.

Cô gái đáp lời kèm theo nụ cười trên môi:

-Bổn cô nương đây chính là người không s·ợ c·hết. Ai rồi cũng phải c·hết.

-Ngươi cứ an lòng, ngươi không c·hết dễ đến vậy đâu. Tội của ngươi đáng chu di tam tộc nhưng Vương nhân từ, kẻ nào làm kẻ đó chịu. Ngươi chỉ là một ả đần độn, bất tài.

-Ta bất tài vì không trừ được ả Thần phi của các ngươi, ngươi bất tài bởi có mỗi việc bảo vệ cũng chẳng làm nổi. Ngươi chê gì ta? Người sắp c·hết như ta không dối gạt ai, ngươi có chủ của ngươi, ta có chủ của ta. Phận làm tôi hi sinh tính mạng vì chủ là điều nên làm, sao ngươi không c·hết theo chủ ngươi đi.

-Thần phi vẫn sống khoẻ mạnh, ngươi sẽ phải trả giá. Ta ước có thể b·óp c·ổ ngươi đến c·hết, con nha đầu thối.



-Nói đi, các ngươi đưa ta đi đâu?

Phạm Thu Cúc chớp chớp đôi mắt, bất giác cô nở nụ cười gian trá:

-Ta nói rồi, ngươi không dễ c·hết vậy đâu. Ngươi mặc y phục mới, đầu tóc gọn gàng là vì Vương muốn gặp ngươi hỏi tội. Ngươi muốn làm ma nữ trinh tiết hay ma đàn bà?

-Đê tiện! Các người là lũ đê tiện. - Cô gái họ Dương gào lên mắng chửi, hai tay vò đầu tóc xù như tổ quạ. Muốn cào mặt nhưng móng tay đã bị cắt ngắn hết cả. - Đại Vương của chúng bay là thằng đê tiện, dâm dê, bỉ ổi, đam mê nữ sắc. Chúng bay là lũ đui mù.

Phạm Thu Cúc nói với các cô gái:

-Mọi người nhìn xem, ả này tự luyến, ả nghĩ Vương sẽ đoái đến ả đấy! Vương muốn c·ướp sắc ả.

Đoạn cả bọn cười phá lên. Phạm Thu Cúc chọc tức được đối phương, trong lòng cảm thấy hả hê. Cô khích bác:

-Con gái Đằng Châu các người cũng đẹp, ngươi cũng đẹp nhưng bọn ta đâu thua gì ngươi. Mỹ nhân Thiên Đức phủ nhiều như mây, bao người cầu còn chẳng được Vương để vào lòng thì ngươi mơ mộng gì? Ngươi mới là kẻ đui mù, đần độn, đáng thương lắm. Ngươi cứ tự đắc thêm chút nữa đi, đến điện Hưng Quốc, ngươi sẽ dập đầu xin tha, khóc như cha c·hết sống lại.

Cô gái vuốt lại mái tóc đang xù như tổ quạ, lấy lại vẻ bất cần trước đó:

-Các người chẳng thể moi được gì từ ta đâu, hãy g·iết ta đi.

Phạm Thu Cúc hạ giọng, nghiến răng nói:

-Giết ngươi dễ lắm, khiến ngươi sống trong ân hận dày vò mới là điều bọn ta muốn, phải không Dương tiểu thư?



Cô gái giật mình thảng thốt, nét mặt bỗng trắng bệch, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an.

-Ngươi nói gì ta không hiểu.

-Ngươi không cần hiểu, cha mẹ ngươi, anh em của ngươi hẳn cầu ngươi c·hết luôn trước cổng làng Cẩm Giang. Ngươi chính là kẻ xuống tay s·át h·ại cả gia đình ngươi chứ không ai khác. À phải… đúng hơn thì… những người ngươi hết lòng tin tưởng đã bán đứng ngươi, cha mẹ ngươi mang hoạ mà thôi. Vậy ta mới nói ngươi là kẻ ngu độn, ngu trung Dương tiểu thư ạ.

Bấy giờ cô gái họ Dương mới phát hoảng, vẻ giương giương tự đắc, bất cần đời đã không còn nữa. Nhìn bọn Phạm Thu Cúc người nào người nấy nhìn cô và cười, lộ rõ lòng thương hại khiến nội tâm Dương tiểu thư dậy sóng.

-“Lũ khốn kia bán đứng mình ư? Khốn nạn, lũ đểu giả. Chúng bay có còn là đấng nam nhi hay không? Các người thề nguyện một lòng một dạ, bây giờ mở miệng phun sạch sẽ? Lũ khốn đáng c·hết, uổng công ta tin tưởng các người. Các người không đáng mặt nam nhân.”

Từ một người sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết, nay tâm can Dương tiểu thư đất Đằng Châu giằng xé, trong lòng oán giận những kẻ từng thề độc, một đi không trở lại trước lúc sang sông. Những ngày trong lao, Dương tiểu thư dằn vặt bởi nhiệm vụ không thành. Cô và những người khác nhận nhiệm vụ hành thích Thần phi của Vạn Thắng vương. Theo thám tử cung cấp, Vạn Thắng vương có bốn thê th·iếp, trong đó Thần phi không biết võ nghệ, chỉ giỏi văn thơ. Thần phi đến Nghĩa Trụ Thượng an dân, Cẩm Giang là làng cuối cùng trong lịch trình.

Nhóm thích khách giả trang chờ hai ngày trời, sẵn sàng một đi không trở lại. Vũ khí phòng thân có dao nhọn song phải bỏ lại ven bờ tre ngoài cánh đồng do quân Thiên Đức lục soát rất kỹ những người ở ngoài làng. Trong làng Cẩm Giang có bố trí dăm chục binh sĩ cảnh giới từ ngày hôm trước. Hai mươi ba người đành dùng ống trúc, mỗi ống một phi tiêu. Ngay khi tiếp cận được Duệ, cả bọn nhất loạt giơ ống trúc nhắm mục tiêu. Dương tiểu thư chuẩn bị thổi, bỗng người bên cạnh xô nhẹ nên chưa thể hành động. Duệ bị trúng một phi tiêu, các cô gái đứng xung quanh nhanh như cắt xoay người cùng ôm chẩm lấy Duệ ấn cô xuống khiến cô thích khách họ Dương mất mục tiêu. Ngay lúc ấy, cô gái bị một người đàn ông tung cước đá văng ống tiêu, cô chưa kịp tung đòn phản ứng đã nhận thêm một đòn chém bằng cạnh bàn tay vào cổ.

Dương tiểu thư hãy còn nhớ quang cảnh lúc ấy nhốn nháo. Có ai đó thét tất cả mọi người ngồi xuống, đồng bọn của cô quay người bỏ chạy. Hàng loạt âm thanh nối nhau vang lên, 18 người bị hạ, 4 người khác cũng như Dương tiểu thư, đều bị triệt hạ trong nháy mắt bởi những người đàn ông ở lẫn trong đám đông. Dương tiểu thư vẫn nghe rõ đồng đảng luôn miệng gào thét thà c·hết không cung khai.

Duệ và bốn người bị trúng phi tiêu lập tức được đưa lên ngựa chạy như bay về phủ Thiên Đức. Dương tiểu thư tận mắt trông thấy nữ binh rút phi tiêu tẩm độc ra khỏi bắp tay Duệ, cô tin rằng nội trong ba ngày Thần phi Thiên Đức sẽ vong mạng. Nhiệm vụ hoàn thành, anh trai của cô sẽ được trọng dụng, cha mẹ được báo đáp.

Anh trai của nữ thích khách không ai khác chính là Dương Vũ Thư, tiểu tướng đất Đằng Châu từng ngồi bên bờ tre canh xác Đào Thanh Nê bị bọn Lý Trí Thắng phục kích gần cánh đồng Kim Động. Dương Vũ Thư là bạn Thanh Nê, Thanh Nê là em Đào Ứng Bình. Đào Ứng Bình thôi chức Sứ tướng, Dương Vũ Thư chẳng còn được trọng dụng trong quân. Sứ tướng Dương Cự Vọng hứa hẹn, nếu thích sát được Thần phi Thiên Đức, Dương Vũ Thư sẽ được thăng chức trong quân.

Dương Cự Vọng và Dương Vũ Thư không cùng họ. Dương Vũ Thư là con trai Dương Khoan, một võ sư có tiếng ở đất Đằng Châu.

Làng Vạn Xuân hiện dần trong tầm mắt cô gái họ Dương, khung cảnh bốn bề vô cùng yên bình dưới ánh nắng đầu hè. Càng đến gần làng Vạn Xuân, chốt gác càng nhiều song khá yên tĩnh. Xa xa vẫn thấy đám trẻ mục đồng cùng đàn trâu trên những gò nổi. Phạm Thu Cúc dừng trước tấm bia đá đề hai chữ “hạ mã” giao ngựa cho binh lính chờ sẵn, áp giải phạm nhân qua cầu sang đường Tả Siêu Loại. Cô gái họ Dương bước qua cổng lớn dẫn vào ngôi làng được coi như trung tâm đầu não phủ Thiên Đức mà chẳng khác nào đặt chân qua cửa địa ngục.