Chương 335: Dẹp Thân Đại Phúc
Mấy trăm người có chồng con trong quân Thân Đại Phúc tập hợp trong thành Bát Vạn. Thiên Bình nói với họ, hãy lên đồi gọi chồng con về nhà trước khi quân Thiên Đức t·ấn c·ông. Thời gian hạn định là chính Ngọ, nếu ai còn ở trên đồi là chống đối Vạn Thắng vương.
-Vạn Thắng vương đã có lòng nhân, nay Sứ tướng Nguyễn Quốc Khánh không còn, Vũ Ninh vương bỏ chạy sang Tam Đái nhưng Thân Đại Phúc vẫn chấp mê bất ngộ không quy hàng. Thân Đại Phúc là dũng tướng, Vạn Thắng vương rất trọng điều ấy, nếu Đại Phúc quy hàng, ông ta sẽ được bảo toàn mạng sống và chức vụ trong quân nếu ông ta muốn. Bà con hãy nói lại điều ấy cho rõ. Vạn Thắng vương, người kế thừa ngôi vị Lý tiên vương nhân từ, song ai chống đối đến cùng buộc phải diệt trừ không tha được.
Thiên Bình nói với giọng nhẹ nhàng, cô dứt lời, binh sĩ lui sang hai bên tạo lối, hàng trăm đàn bà, phụ nữ bế cả con nhỏ dắt díu nhau vừa chạy nước mắt vừa rơi. Ai cũng nhanh chân như sợ loáng một cái đến chính Ngọ.
Chương tựa vai đứng bên một toà lầu vốn là phủ đệ của Vũ Ninh vương trông rõ toàn cảnh. Bóng dáng những người đàn bà tay bế con thơ leo ngược lên đồi cao khiến anh cảm thấy xót xa trong lòng. Bất giác, Chương mường tượng những câu chuyện bà nội đã kể khi anh còn thơ ấu. Bà cũng từng được bồng bế chạy loạn, một vài người thiếu may mắn, mẹ con cùng m·ất m·ạng giữa cảnh súng nổ đùng đùng. Chương thầm cảm ơn tay Tưởng Kính, sứ giả do Đại Vũ đế cử đến. Hắn xuất hiện với thái độ ngạo mạn là một lời cảnh tỉnh cho Chương.
Đào Cam Mộc, Lê Phụng Hiểu và Phạm Sư Mạnh tham kiến, Chương bảo họ ngồi quanh bàn tròn còn anh khoanh tay đứng lắng nghe. Đào Cam Mộc thưa:
-Dân binh làng nào đã trả về làng ấy, còn vài trăm người do trưởng làng chưa đến bảo lãnh nên còn ở trong thành. Bẩm Vương, binh sĩ Vũ Ninh trong thành còn hơn sáu nghìn người đang chờ ý ngài.
Chương hỏi Phụng Hiểu:
-Tướng quân cần bao nhiêu binh mã ở thành Bát Vạn?
-Bẩm Vương, mạt tướng dự tính cần ba nghìn quân kỵ bộ. Mạt tướng đã chép sẵn những chủ ý, mời ngài xem.
Ánh mắt Chương vẫn hướng về ngọn đồi, nói với giọng đều đều:
-Đặng Công Chất, Trương Lôi, Chu Diện, Triệu Văn Khoát, Trần Thông vốn người Vũ Ninh. Họ đã cống hiến cho quân Thiên Đức rất nhiều. Chẳng ai hiểu dân Vũ Ninh hơn họ, ta sẽ điều Đặng Công Chất và Tiểu đoàn Tất Thắng, Chiến Thắng về đây giúp Lê tướng quân về bộ binh. Ngài chọn thêm năm trăm bộ binh và một nghìn năm trăm kỵ binh nữa là đủ. Đặng Công Chất sẽ là phó của tướng quân.
Phạm Sư Mạnh hi hoáy ghi chép, Chương nói thêm:
-Thiết lập trong thành Bát Vạn một trung tâm tuyển mộ và huấn luyện tân binh, giao cho Chu Diện cai quản. Lê tướng quân cần binh sĩ như thế nào hãy làm việc với Chu Diện.
Phạm Sư Mạnh ngưng bút, ngước lên hỏi:
-Thưa Vương, Lê tướng quân sẽ trấn nhậm vùng này chứ ạ?
Chương lắc đầu:
-Lấy văn trị võ hay võ trị văn mỗi cách lại có ưu nhược. Lê tướng quân thống lĩnh quân sự của huyện Vũ Ninh, Đặng Công Chất là phó, Chu Diện quản tân binh. Ta cho ông chọn, hoặc ông về làm huyện trưởng ở đây hoặc ông sang làm Trưởng Ty Giáo dục thay cho Trần Thông.
Phạm Sư Mạnh thưa rằng:
-Trần đại nhân cai quản nơi này sẽ có nhiều chỗ lợi, nếu Vương tín nhiệm tôi, tôi xin làm bên Ty Giáo dục vì…
Chương cắt ngang lời Phạm Sư Mạnh:
-Vì ông là thầy đồ?
-Bẩm vâng!
-Được, ta thuận theo ý đó. Ông trao đổi với Trần Thông, hãy chọn ra những người giúp việc tại Vũ Ninh, các văn quan dưới trướng Vũ Ninh vương ai có tài thì dùng, ai bất tài hãy cho họ về quê. Ta tin tưởng Trần Thông nhưng dặn ông ấy đừng nhân cơ hội này trả thù cũ, đó là hạ sách. Nếu ta biết có việc đó, ta sẽ không nương tình đâu. Nhiệm vụ ta giao cho Huyện trưởng và ông thống lĩnh là phủ dụ dân chúng, đoàn kết bách tính, khoan hoà với họ.
Lê Phụng Hiểu lập tức tuân mệnh. Phạm Sư Mạnh hí hoáy ghi chép. Chương nói với Đào Cam Mộc:
-Lê tướng quân chọn ai thì giữ lại, những binh sĩ không được chọn hãy báo cho làng nước cử hương thân phụ lão đến viết giấy bảo lãnh cho về làm dân binh trong làng xã. Nếu những binh sĩ ấy trốn khỏi làng cầm giáo chống lại quân Thiên Đức, những người trên 16 tuổi trong làng ấy sẽ phải đi lao dịch ít nhất 1 năm. Còn nữa, ta cần một người làm Huyện đội trưởng dân bản địa, hãy đề đạt người trong quân giữ chức ấy. Người đó cũng thuộc quyền của Lê tướng quân. Còn ông, tội vỡ trại thiệt binh bù bằng chiến công vây thành nên ta không ban thưởng được gì.
Đào Cam Mộc vội thưa:
-Đội ơn Vương không trách phạt, tôi không dám nhận công lao.
Chương tủm tỉm cười:
-Nhưng ta thưởng công cho ông 20 nén vàng, 100 nén bạc cùng 10 xấp lụa.
-Thưa Vương, vương tha không trách tội lơ là để thua trận đã là phúc của tôi. Tôi nào dám nhận ban thưởng.
-Ông không cần nhưng vợ con ông cần, chúng ta đánh trận vì cái gì chứ?
Chương cười lớn, Lê Phụng Hiểu, Phạm Sư Mạnh cũng cười theo, vỗ vai Đào Cam Mộc chúc mừng.
-Ông Mạnh kiểm kê lương thảo, ngân khố xong rồi chứ?
-Dạ thưa, đã xong ạ.
-Thay lão Khánh trả lương cho quân Vũ Ninh, thêm mươi cân gạo cho mỗi người có đủ không?
-Bẩm Vương, của cải nhiều vô kể, lương thảo cũng vậy ạ.
Chương gật gù:
-Khao thưởng ba quân một bữa no say, thưởng tiền bạc lụa là cho ba quân thật hậu. Lương thảo để hết lại thành cùng tiền lương đủ trả hết năm cho quân. Còn lại đem nộp về ngân khố chỗ Vương Khang.
Phạm Sư Mạnh lại thưa:
-Dạ, còn gia quyến Vũ Ninh vương, Nguyễn Quốc Khánh và các tướng Vũ Ninh, chủ ý của Vương thế nào ạ?
-Cấp tiền bạc cho họ đàng hoàng, ai muốn về làng cũ hay về Thiên Đức đều được. Nếu họ muốn sang bờ Bắc sông Nguyệt Đức cũng thuận cho. Chúng ta đánh nhau giữa đàn ông với đàn ông, gia quyến của họ không liên quan, phải đối đãi tử tế, bình đẳng. Dân vùng này sẽ nhìn vào việc ta làm. Ta tin ông và Trần Thông sẽ an dân nhanh nhất giúp ta.
Đào Cam Mộc thưa:
-Bẩm Vương, trong thành có trữ nhiều quặng sắt, đồng đúc v·ũ k·hí. Tôi tính đem hết về Thiên Đức.
Chương đồng ý. Đoạn anh sực nhớ ra bèn nói với Đào Cam Mộc:
-Cao lão tướng quân Cao Mộc Viễn, triệu ông ta và Yết Kiêu về gặp ta.
Chiều muộn, Yết Kiêu và Cao Mộc Viễn về đến thành Bát Vạn. Sau khi bàn định cùng bọn Lê Phụng Hiểu, Cao Mộc Viễn nắm quyền chỉ huy 1500 thuỷ quân trấn trên sông Nguyệt Đức, Mộc Viễn được phép thu dụng quân Tế Giang trước đó phục vụ dưới trướng, lấy tên là Trung đoàn thuỷ binh Cao Mộc Viễn. E Cao Mộc Viễn trực thuộc thuỷ quân Long Vũ, nòng cốt là Tiểu đoàn thuỷ Kình Ngư, có trách nhiệm phối hợp với Lê Phụng Hiểu phòng thủ huyện Vũ Ninh.
Chương bàn định với bọn Đào Cam Mộc gần xong, trên sườn đồi có nhiều người lũ lượt kéo nhau xuống. Chương thở phào:
-Nước mắt phụ nữ thật đáng sợ, nó mạnh hơn súng pháo, làm mềm lòng quân.
Đào Cam Mộc và Lê Phụng Hiểu quan sát một hồi, nói:
-Áng chừng chưa đến một nghìn binh sĩ xuống hàng, số còn cố thủ rất đông ạ.
-Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, Khuông Vạn Thái sư thường dạy như vậy. Vài trăm người kia xuống quy hàng, ắt sẽ có thêm nữa, cứ chờ xem.
Bọn Chương rời lâu, đến nơi quân sĩ thu nhận tù binh. Biết Vạn Thắng vương đến, gia quyến binh sĩ vừa quy hàng kéo nhau đến lạy tạ mãi không thôi. Chương ôn tồn giải thích, đảm bảo chồng con họ sẽ được trở về sau ba ngày. Họ tạ ơn cả Trương Lôi, Trương Lôi mắt rớm lệ chẳng nói thành lời.
Lê Phụng Hiểu nói nhỏ:
-Thân Đại Phúc vẫn ngoan cố, Vương tính sao ạ?
Chương ngước nhìn l·ên đ·ỉnh đồi cười mà rằng:
-Ông ta không có thời gian, chúng ta lại dư thứ ấy. Trưa nay không t·ấn c·ông vội, hết nước tự xin hàng. Việc ở đây ta giao lại cho Lê tướng quân.
-Bẩm Vương, nếu họ xuống hàng, tôi nên xử lý Thân Đại Phúc ra sao?
-Chúng ta có trại Tướng, nơi đó hợp với Thân Đại Phúc và tuỳ tướng. Lính dõng miễn hạch tội.
Chương ngắm mấy ngọn đồi thấy ưng lắm, anh tính bảo Phạm Bạch Hổ cho đồn trú một tiểu đoàn súng pháo ở trên ấy canh giữ một vùng rộng lớn.
Sắp đặt xong xuôi, Chương về làng Vạn Xuân tiếp tục các việc còn dang dở. Thân Đại Phúc cố thủ trên đồi được thêm ba hôm, lương thực còn nhưng nước chẳng có. Binh sĩ dưới trướng lợi dụng đêm tối trốn xuống xin hàng rất đông. Thân Đại Phúc chỉ còn hơn trăm thuộc hạ, những người này chịu không nổi cơn khát bắt trói Thân Đại Phúc đem xuống giao nộp cùng hơn chục tuỳ tướng. Lê Phụng Hiểu tha bổng lính dõng, sai quân áp giải Thân Đại Phúc đến trại Tướng. Trước khi Thân Đại Phúc bị giải đi, Phụng Hiểu vỗ vai cười hiền lành bảo rằng:
-May phúc cho anh là Vạn Thắng vương khoan dung, đỡ tốn công bọn ta lên đấy chôn xác. Ông về làng Tướng tha hồ có thời gian trung thành với Sứ tướng của ông.
-Chúng bay là một lũ hèn, ta không bao giờ phục.
-Bọn ta không cần ông phục, sao phải cần? Ông bị lính trói như lợn giao nộp, đó mới là điều ông cần suy nghĩ trong những ngày sắp tới. Hãy trở thành một nông dân gương mẫu nhé.
Trương Lôi đứng đó tủm tỉm cười, với Trương Lôi mà nói, Thân Đại Phúc không t·hiệt m·ạng đã là tốt lắm rồi.
Trại Tướng hay làng Tướng có thêm hơn chục nhân khẩu.