Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 334: Trương Lôi dụ hàng




Chương 334: Trương Lôi dụ hàng

Binh sĩ trong thành Bát Vạn cùng gia quyến tướng sĩ cũng đến vạn người như rắn mất đầu vứt hết gươm giáo, cung nỏ xin hàng. Duy còn có quân Vũ Ninh trấn trên dãy đồi thấp muốn tử thủ. Trương Lôi đến soái trướng tham kiến, xin Chương cho làm thuyết khách. Chương đồng ý nhưng căn dặn:

-Ta hạn cho họ trước giờ Ngọ ngày mai nếu không xếp giáp quy thuận thì toàn bộ mấy ngọn đồi sẽ trở thành mồ chôn chung. Còn như quy thuận, quân sĩ trên 25 tuổi về làng cày cấy, dưới tuổi đó sẽ là quân Thiên Đức trấn thủ các nơi. Kiều Công Ngạn đã quy hàng, trên đó còn ai?

-Dạ bẩm, theo Kiều Công Ngạn cho biết, trấn trên ấy là Đại tướng quân Thân Đại Phúc, một võ tướng dũng mãnh, can trường mà tôi từng biết trước đây.

-Được, trăm sự nhờ ông. Ta khoan hoà không có nghĩa nhu nhược. Ông lên đó sau ba canh giờ mà không trở về ta sẽ làm cỏ toàn bộ không sót kẻ nào.

Trương Lôi tạ ơn, cởi bỏ giáp trụ, tay không tấc sắt cầm đuốc một mình leo lên đồi cao mé sau thành Bát Vạn. Trương Lôi bị quân Vũ Ninh bắt ngay ở lưng chừng đồi, ông đề nghị được gặp Thân Đại Phúc. Vừa thấy Trương Lôi, Thân Đại Phúc chỉ mặt mắng:

-Trương tặc! Sứ tướng đối với ngươi không tệ vậy mà ngươi cam tâm khom lưng quỳ gối trước một thằng trẻ ranh đáng tuổi con cháu. Nay ngươi lên đây làm thuyết khách ư?

Trương Lôi từ tốn đáp:

-Thân Đại tướng quân, tôi và ông từng thờ chung một chủ. Tôi theo lệnh Sứ tướng đánh Thiên Đức và đã cận kề c·ái c·hết như một tướng t·ử t·rận nơi sa trường. Vạn Thắng vương nhặt lại mạng của tôi, lại đối đãi với anh em binh sĩ tử tế nên tôi không thể không phục.

Thân Đại Phúc quát:

-Đừng xảo trá!

-Thân Đại tướng quân hãy nghe tôi nói, tôi không có ý làm thuyết khách. Tôi biết ngài, tôi biết một vài tuỳ tướng của ngài, ngài và ba quân đều là những người can trường. Bởi thế, tôi xin Vạn Thắng vương lên gặp ngài cốt để báo cho ngài tin tức. Ngài nghe rồi định liệu cũng không muộn.

Thân Đại Phúc mím môi nén cơn giận, hất hàm ra hiệu cho Trương Lôi nói:

-Vạn Thắng vương cho quân vây bốn mặt, trước Ngọ ngày mai nếu tôi không trở về sẽ cho quân sĩ dùng hoả pháo đốt dãy đồi thấp này.

Thân Cảnh Phúc nhếch miệng cười:

-Cùng lắm thì c·hết, sao ta phải sợ.

Trương Lôi hạ giọng:

-Tôi hay ngài m·ất m·ạng cũng chẳng lấy gì làm tiếc. Ngài m·ất m·ạng vì chủ, tôi cũng vậy. Song anh em binh sĩ hãy còn gia quyến, mẹ già con dại. Tôi thực mong ngài suy nghĩ thấu đáo. Sứ tướng đã tuẫn tiết bên bờ Nguyệt Đức, Vũ Ninh vương chắc đã kịp thoát sang bờ bên kia.

-Đồ chó đẻ!



Thân Đại Phúc sấn đến túm lấy cổ áo Trương Lôi:

-Sứ tướng là người có ơn với ta, bọn Thiên Đức ép người tuẫn tiết, ta sẽ liều c·hết với bọn chúng đến hơi thở cuối cùng.

Trương Lôi bình tĩnh nói:

-Thân Đại tướng quân chẳng phải người không biết phải trái. Ngài có ba nghìn quân binh đóng trên đồi chẳng có nước uống. Người ta nhịn ăn được dăm ngày chứ ai nhịn uống được chừng ấy thời gian. Ngài đặt Cự thạch pháo trên cao bắn cũng chẳng tới chỗ họ, gỗ đá ngài lăn xuống họ chẳng thiệt một tốt. Còn như ngài dẫn bình tràn xuống dưới quyết sinh tử với họ, ra đi như một mãnh tướng tôi sợ… chỉ thoả lòng ngài. Hàng trăm thần khí của Thiên Đức ngắm sẵn lưng đồi, ngài dẫn quân xuống đến đó chắc mất nửa binh mã, đặt chân được xuống chân đồi sẽ chẳng còn ai. Ngài muốn đánh giáp lá cà nhưng Vạn Thắng vương sẽ chẳng cho ngài toại nguyện. Tôi cũng từng như thế.

Trương Lôi kéo vai áo cho Thân Đại Phúc xem:

-Ngài nhìn vết sẹo này đi, tôi cầm trường kiếm muốn ăn thua đủ với Vạn Thắng vương nhưng chỉ một t·iếng n·ổ vang trời, tôi chẳng còn biết gì nữa. Thân tín nói với tôi, chính tay Vạn Thắng vương đưa tôi từ cửa tử trở về.

-Hắn g·iết ngươi rồi cứu ngươi? Vì thế ngươi mang ơn mà theo hầu hắn?

Trương Lôi lắc đầu:

-Tôi không vì Vạn Thắng vương cứu mà tôi theo. Tôi từng ước c·hết quách cho xong nhưng cả nghìn binh sĩ nhìn vào tôi mà níu giữ hi vọng nên tôi phải sống. Thân Đại tướng quân, ngài nhớ Nguyễn Lạc Thổ và Lý Văn Ba chứ?

Thân Đại Phúc cười mũi, tỏ vẻ khinh bỉ:

-Lũ tạp nham phản phúc ta không quen!

-Họ bây giờ mỗi người cầm một quân ngang dọc nhưng họ giống như tôi, không được điều đến Vũ Ninh đánh thành. Vạn Thắng vương không muốn chúng tôi phải xuống tay với anh em từng vào sinh ra tử với mình. Dân bên Thiên Đức tính ra cũng ngót vạn người gốc Vũ Ninh, ai chẳng có họ hàng ở đây? Vạn Thắng vương vây thành cả tháng trời không đánh, cốt không muốn người Vạn Xuân đánh lẫn nhau. Vạn Thắng vương là Hoàng tế của Lý tiên vương, đối với ngài ấy, bất kể quân sĩ của ai cũng đều là con dân nhà Lý.

-Ngươi đừng mở mồm thuyết ta. Ta không nghe thêm nữa. Thân Đại Phúc này sống làm tôi cho Vũ Ninh vương, thác làm ma đất Vũ Ninh. Ta không đời nào chịu làm tôi của thằng họ Mạc đó.

Trương Lôi buồn so, đôi vai rộng như thu lại, rơm rớm nước mắt cố vớt vát:

-Ngài cũng còn cha mẹ, vợ con. Sứ tướng đã mất, ngài giữ lòng trung là điều Trương Lôi này cảm phục nhưng mong ngài đoái thương binh sĩ. Họ nào có tội tình gì mà phải theo chúng ta rồi c·hết một cách vô nghĩa? Ngài về Thiên Đức nếu không muốn trong quân hãy xin về vui thú điền viên cho con còn thấy cha, vợ còn thấy chồng.

Thân Đại Phúc gạt phắt lời Trương Lôi, lệnh cho binh sĩ đuổi Trương Lôi xuống chân đồi. Trương Lôi nước mắt ngắn dài cố nói với lại vài câu trong vô vọng. Trương Lôi về trướng soái bẩm báo khi đã quá nửa đêm trong bộ dạng thiểu não, đoạn ngồi khóc tu tu ở bên ngoài trướng. Chương bước ra, vỗ nhẹ vai Trương Lôi vài cái, an ủi:

-Ta hiểu nỗi khổ của ông cũng như bọn Lạc Thổ, Lý Văn Ba hay Đặng Công Chất. Chuyện như này sớm muộn cũng xảy ra, bản thân ta cũng có nỗi khổ riêng. Trên mấy ngọn đồi kia là ba nghìn sinh mạng, ta nỡ xuống tay g·iết họ e là tổn thọ vài năm.



-Mong Vương mở lòng từ bi tha c·hết cho họ.

Chương đỡ Trương Lôi đứng dậy:

-Họ là con dân Vạn Xuân, họ sẽ luôn có cơ hội sống để trở thành người Thiên Đức mới. Ông cũng đừng vội tuyệt vọng, sớm mai ta sẽ có cách đối phó. - Chương thở dài. - Ông thấy đấy, ngoài thành Bát Vạn bách tính than khóc cầu xin ta tha mạng cho con cái họ. Ta có làm gì con họ đâu? Nguyễn Quốc Khánh đ·ã c·hết, họ như rắn mất đầu, ông phải cho họ thêm thời gian suy nghĩ, thúc ép họ không phải cách hay. Các ông trung thành với ta, ta cũng không muốn các ông bận tâm chuyện này. Thôi, khuya rồi ông vào nghỉ đi, ta sẽ có kế sách.

Chương ngồi một mình bên bàn lớn trầm ngâm nhìn ngọn đèn khuya. Đối với Chương, phần khó nhất của một cuộc chiến luôn bắt đầu ngay sau khi anh giành chiến thắng. Muốn dân quy thuận bây giờ không khó đối với Chương khi anh có nhiều hơn những văn sĩ đủ tài an dân. An dân nhưng g·iết con cái của họ trong khi có thể tha, ngọn lửa hận thù còn cháy âm ỉ đến bao giờ? Bài toán hoà hợp dân tộc Chương đã từng nghe nhiều, học nhiều khi ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng từ nghe đến hiểu và vận dụng thành công nào có dễ dàng gì. Ba nghìn người trên đồi là ba nghìn gia đình, là nguyên khí của nước, nếu cứu được họ lẽ nào lại không?

Chương nhớ di nguyện của Lý tiên vương gửi riêng cho anh có đoạn “Trẫm chẳng sống được đến ngày Thiên Bình lớn khôn, chẳng biết con là người như thế nào. Trẫm một lòng tin thần nhân mách bảo, tin rằng con đủ nhân từ mà yêu lấy bách tính. Những kẻ đầu têu, m·ưu đ·ồ phản loạn chia rẽ lòng dân là mầm hoạ, có tài đến mấy cũng không nên dùng. Trẫm thành nghiệp lớn nhờ các thế lực ủng hộ nhưng đại nghiệp xong rồi, sau lưng trẫm họ chia bè kết đảng giành lợi về mình nào nghĩ đến muôn dân. Con à, nếu con thực là một trang tuấn kiệt, có tài kinh bang tế thế mà thần nhân ban cho Vạn Xuân, con phải thừa lòng nhân nhưng cũng phải đủ nghiêm khắc. Kẻ nào đáng chém nên chém sớm nếu có hại cho dân. Trẫm là vua, trẫm không lo kẻ dưới xin nhiều hay tham lam, trẫm chỉ sợ họ không xin gì mà thôi.”

Chương thở dài lẩm nhẩm một mình:

-Quên không dặn Thiên Bình không được xuống tay với lão Khánh, để lão ta còn sống thì tốt biết mấy. Muốn hạ sát chờ thu phục xong ba quân thiếu gì cách chứ. Lần sau mình phải cẩn trọng hơn.

-Thưa Vương, mời ngài xơi ạ.

Giọng thiếu nữ cắt ngang dòng suy nghĩ của Chương. Anh ngẩng lên thấy Triệu Nhã Lâm vừa đặt bát cháo nóng hổi lên bàn.

-Cảm ơn cô Lâm.

-Vương còn lo địch ở trên cao ạ?

-À đúng, ta không muốn diệt họ, muốn bắt sống.

-Ngài độ lượng nên có kẻ khinh nhờn nhưng điều ấy khiến ngài khác bậc đế vương mà tiểu nữ từng nghe thân phụ kể. Mấy hôm trước ngài cho phụ mẫu binh sĩ đứng ngoài thành gọi hàng, sao ngài không dùng cách ấy với quân trên cao? Kẻ nào cứng đầu ngài thẳng tay t·rừng t·rị cũng không muộn, khi ấy không ai trách ngài.

Chương bật cười:

-Cô nói tiếng Vạn Xuân mau tiến bộ quá.

Đúng lúc ấy quân ngoài trướng báo Thiên Bình đến. Thiên Bình bước vào thấy Triệu Nhã Lâm bê khay gỗ đứng hầu thoáng không hài lòng. Nhã Lâm mau miệng:

-Thưa Hoàng hậu, người ngồi đây. Tiểu nữ sẽ đem thức ăn cho người.

Thiên Bình thấy Chương đang nhìn nên nhoẻn miệng cười gật đầu. Nhã Lâm vội lui ra. Thiên Bình ngó trước nhìn sau, hỏi bóng gió:

-Đêm hôm khuya khoắt còn gọi mỹ nhân đứng hầu, anh căng thẳng nên cần suy tư hả?



-Nên em đến?

-Hừ! Ai ngờ chậm chân.

-Người yêu của anh ạ, mẫu nghi thiên hạ đừng bóng gió mất hay. Nào ai dám tranh ghế của em đâu, ghen với các cô ấy làm gì.

-Vậy anh hứa không lập thứ th·iếp em sẽ hết lo.

-Cách giữ lời hứa tốt nhất là không nên hứa. - Chương cười. - Mà này, em tập hợp được danh sách gia quyến binh sĩ trên đồi chưa?

-Cũng được mấy trăm người ở quanh đây nhưng nhanh cũng phải sáng mai họ mới đến được.

-Lần sau đừng có tự ý quyết như vậy, anh phải nói lão Khánh tuẫn tiết đấy.

-Lão ấy đáng c·hết, sao anh phải giúp lão ấy đẹp mặt làm gì.

-Anh không muốn vợ anh mang tiếng xấu. Muốn lão ngủm chẳng thiếu gì cách mà em lại thuận cách chẳng có tí lợi nào ngoài việc hả cơn giận. Ý thức chính trị của Chủ tịch Thiên Đức hội còn non lắm đấy.

-Em đến không phải để anh hạch tội đâu nhé.

-Chẳng phải tội, anh chỉ nhắc để sau em tính thiệt hơn đỡ mệt thôi chứ anh đâu nói em sai. Có một số kẻ… ừm… tội c·hết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.

-Vậy nghĩa là sao?

-Từ từ em hiểu chứ anh đâu hiểu. Bậc mẫu nghi thiên hạ đừng để người ta dễ đoán chủ ý.

-Mình anh mưu sâu khó dò đủ rồi.

-Con của chúng ra còn chờ em chỉ dạy, em muốn nó như anh hay như em?

-Giống cả hai chứ!

-Đấy, vậy em cũng phải học dần đi, đừng để kẻ khác đoán được chủ ý của em một cách dễ dàng.

-Rồi, rồi nghe anh cả. Nói với anh một lúc nữa em thấy mình như trẻ lên ba.

Câu chuyện chỉ tạm ngưng khi Triệu Nhã Lâm bê cháo vào trướng.