Chương 241: Giao kèo trước trận
Trước mặt Chương, trong ánh sáng của những ngọn đuốc cháy rực, Thiết kỵ tướng quân Bùi Quang Dũng vận giáp trụ tối màu, tay cầm yển nguyệt đao dài dễ đến 5 thước. Bùi Quang Dũng ghì cương, chắp tay chào, Chương đáp lại theo lễ.
-Ngài là Thiết kỵ Bùi tướng quân danh chấn vùng Tế Giang? Nay ta được thấy dung mạo quả nhiên như ba quân hay nói, Bùi tướng quân anh dũng hơn người.
-Vạn Thắng vương tuổi trẻ tài cao, vài năm đã lấy Siêu Loại, thực khiến người đời nể sợ.
-Ta tính lấy Tế Giang trong năm nay, chẳng giấu tướng quân, ta còn thiếu tướng chỉ huy mã. Bùi tướng quân có nhã ý, ta xin mời ngài về làm thống lĩnh kỵ binh của ta.
-Tôi trung không thờ hai chủ, ta ở đây là để phân cao thấp. Vạn Thắng vương, ngài không phải hạng đàn bà mồm miệng đó chứ?
Chương nhếch miệng cười mà rằng:
-Tôi trung không thờ hai chủ, thật hay cho câu nói ấy. Bùi tướng quân chỉ có một mạng, nếu ngài quyết chí phục vụ cho ông già họ La đáng ra nên vui thú điền viên thì nơi này chỉ có một trong hai ta rời đi.
-Ý ta chính là vậy. Vạn Thắng vương tự xưng thắng vạn trận, diệt vạn địch e rằng phải chôn thây tại đất này.
-Cánh đồng Kim Động lại có thêm một nấm mồ, ta vốn không phải người hẹp hòi. - Chương nói. - Nếu Bùi tướng quân thác ở đây, ta sẽ cho xây mộ lớn để quân của ngài muốn hương khói cũng dễ tìm.
-Được, hai ta phải có kẻ còn người thác, xuống làm ma ngài đừng trách ta.
Chương giơ tay ra hiệu khoan đánh, anh nói:
-Ta và ngài phân cao thấp là chuyện khó tránh, có điều chỉ phân thắng bại không thôi sẽ chán lắm. Ta thắng ngài ta được gì? Danh ư? Ta vốn đứng đầu một cõi, ngài chỉ đứng đầu một quân, ta thiệt.
-Vạn Thắng vương, vậy ngài muốn gì?
-Cổ nhân có nói, thắng làm vua thua làm giặc. Hai ta chẳng ai làm vua, cũng chẳng phải giặc. Nếu ta m·ất m·ạng ở đây, phủ Thiên Đức sẽ thuộc về ngài, được chứ?
Bùi Quang Dũng nhướng mày, Chương nói thêm:
-Thiết kỵ tướng quân, ngài không phải vương nhưng ngài cầm đầu đội kỵ. Ta không làm khó ngài, nếu ngài m·ất m·ạng, ta muốn… hai nghìn con ngựa dưới trướng ngài thuộc về ta, thế nào? Ta chỉ lấy ngựa, không cần người.
Bùi Quang Dũng gật đầu ngay.
-Các ngài hay nói cái gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, ta thì dốt chữ nghĩa. Chi bằng ngài đem hai nghìn con ngựa đến để sẵn một bên, ta viết giấy đóng ấn tín làm giao kèo. Bùi tướng quân có hài lòng?
-Vạn Thắng vương tự tin đến vậy ư?
Chương thản nhiên:
-Kẻ mạnh có quyền ấy, cha con nhà họ Mậu hẳn đã nói với tướng quân rồi chứ? Ta có thể hô mưa gọi gió, xuất quỷ nhập thần, lai vô ảnh, khứ vô hình.
Đoạn Chương phất tay ra hiệu, Thiên Bình từ phía sau đi lên, Chương bảo Thiên Bình soạn một tờ giao kèo, đóng ấn tín Vạn Thắng vương. Bùi Quang Dũng bấy giờ thấy đối thủ ung dung tự tại nhưng mặt mũi còn non, đồ rằng chỉ là kẻ ngựa non háu đá, dùng mưu mẹo mà thắng trận chứ võ nghệ không tính đến.
-“Hắn không đem theo thứ bắn ra lửa mà chỉ khoác một cây gậy, tài nghệ hắn ra làm sao mà tự tin đến vậy? Mậu Quốc Tỵ có nói chưa từng nghe Vạn Thắng vương võ nghệ siêu quần nhưng mưu mẹo thần sầu quỷ khóc. Trông hắn bạch diện thư sinh, nhìn bộ vó không phải con nhà võ. Hai nghìn ngựa có là gì, diệt được hắn mọi sự sẽ yên và… phủ Thiên Đức ư? Cũng tốt. Chức Tả tướng sẽ nằm trong tay ta”.
Bùi Quang Dũng gọi đem hai nghìn ngựa đóng cọc buộc dây ở phía sau, Thiên Bình cho quân lên đếm, lát sau báo đủ. Lý Kế Nguyên cầm giao kèo đứng cạnh Chương đọc lớn cho những ai có thể nghe được. Đọc xong, Lý Kế Nguyên đưa Bùi Quang Dũng xem, Dũng gật đầu. Kế Nguyên bỏ giao kèo vào ống, cắm một ngọn giáo buộc giao kèo lên đó.
Chương nhoẻn miệng cười nói với Bùi Quang Dũng:
-Tướng quân chỉ cách chức vương của Thiên Đức phủ chưa đầy 5 trượng, thật dễ mà phải không?
Bấy giờ Bùi Quang Dũng mới thắc mắc:
-Ta đem theo thanh yển nguyệt đao dài 5 thước, nặng 8 cân 5 lạng, chém sắt như chém bùn, Vạn Thắng vương đem theo thứ gì?
Chương giơ khẩu AK ra và nói:
-Ta có thần khí trấn thiên, người đời gọi là AK thập tam viên, nặng 2 cân 3 lạng. Thứ này do thần nhân, tổ sư Kalashnikov làm ra, ta là đệ tử chân truyền nên được giao cho.
Đoạn giơ ngón trỏ mà rằng:
-AK thập tam viên kết hợp với quyền thuật gia truyền của mẫu thân là Nhất dương chỉ bách chiến bách thắng, ấn nhẹ là lấy mạng kẻ khác.
Bùi Quang Dũng cười khẩy lùi ngựa lại đằng sau một quãng. Chương chậm rãi lùi ngựa, đưa tay ấn nấc bắn liên thanh, nâng nòng chờ sẵn trong khi vẫn giữ nụ cười trên môi.
Cánh đồng Kim Động rộng lớn lúc nửa đêm như chia hai nửa, một bên là tiếng trống trận thùng thùng kèm tiếng hò ba quân vang dậy như tiếp thêm sĩ khí cho chủ tướng. Bên còn lại lặng ngắt như tờ. Những Thiên Bình, Lý Kế Nguyên, Đoàn Thượng, Phạm Thị Thanh, Phạm Kim Huệ, Bùi Thị Xuân, Lâm Uyển Như, Trịnh Lam Khuê, Yết Kiêu còn chụm đầu bàn bạc, dường như chẳng để tâm đến trận quyết đấu của hai soái. Bởi lẽ giản đơn, họ biết trước kết cục.
Đoàn Thượng bước nhanh về phía Tiểu đoàn Kim Động, chỉ vào Trịnh Tú cùng những người khác ra lệnh:
-Tất cả các người nghe rõ, khi ta phất lệnh nhất tề xông lên, nhiệm vụ của các người là mau chóng đến chỗ đàn ngựa chặt dây dắt hết về đằng sau.
Trịnh Tú bước lên một bước, đứng nghiêm và hỏi:
-Thưa Đoàn đại nhân, tôi xin phép được đánh, tôi có đủ khả năng đánh với quân Tế Giang.
Đoàn Thượng liền nói:
-Quân lệnh như núi, hãy làm tốt việc được giao trước đã. Ngày tháng còn dài, các cậu đừng nôn nóng.
Trịnh Tú vâng lời lùi lại song trong lòng nhấp nhổm không yên. Người bên cạnh nhắc:
-Cậu chưa huấn luyện chưa biết nên không bị trách tội. Quân lệnh trên đưa xuống phải thực hiện, làm xong rồi mới được làm việc khác.
Trịnh Tú thì thào hỏi:
-Bên kia rất đông, đông hơn chúng ta thì lo đánh chứ lấy ngựa làm gì? Thắng rồi chả phải ngựa thuộc về chúng ta sao?
-Vương bảo chúng buộc ngựa ở đó là phế bỏ ưu thế kỵ binh của chúng. Chúng ta không đem theo quân kỵ, có số ngựa đó chốc nữa truy đuổi chúng sẽ dễ hơn nhiều.
Trịnh Tú giật bắn người khi Đoàn Thượng đến bên cạnh tự lúc nào.
-Bọn chúng nhất định sẽ xông lên lấy ngựa trước tiên, các ngươi dắt về sau hết loạt trong khi người khác đối chiến, đã hiểu chưa?
-Tạ ơn Đoàn đại nhân chỉ giáo.
-Chốc nữa ta sẽ cho ngươi một ngựa, ngươi dẫn theo độ ba chục anh em truy kích cho quen, nhớ bá·m s·át đội hình, trông thấy nữ binh y phục vàng ở đâu thì cứ theo đó mà truy. Họ là tiên phong, hãy nhớ lấy.
Trịnh Tú tuân lệnh, hơn bốn chục tân binh giơ tay xin đi, Đoàn Thượng đồng ý. Trịnh Tú trong lòng tuy vui song vẫn còn thắc mắc, cớ sao Vạn Thắng vương chuẩn bị tử chiến mà ba quân tĩnh lặng, tuyệt không thấy hô hào, gióng trống khua cờ mà lại bàn việc đánh g·iết như thể Vạn Thắng vương hạ gục Thiết kỵ tướng quân của đối phương là lẽ đương nhiên vậy.