Chương 242: Bà chửa lập đại công
Thiết kỵ tướng quân Bùi Quang Dũng miệng thét lớn, tay múa thanh yển nguyệt đao thúc ngựa phi tới, khí thế vô cùng dũng mãnh.
Khoảng cách hai bên chỉ độ 5 trượng, Bùi Quang Dũng muốn bửa đối thủ ra làm đôi trong khi đối thủ vẫn bình chân như vại, thậm chí còn khẽ lắc đầu, nhếch miệng cười nhạt.
-Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Chương nổ súng, tiếng AK đanh gọn, khô khốc lẫn trong tiếng trống trận cùng những âm thanh reo hò song chẳng thể lẫn vào đâu được.
Bùi Quang Dũng thúc ngựa vung đao thét lớn xông đến gần Chương bỗng nhiên bật ngửa, tay buông thõng, thanh yển nguyệt đao rơi xuống, Dũng đổ sập xuống đất. Con chiến mã theo đà phải thêm một quãng mới dừng lại.
Trận chiến còn chưa bắt đầu đã kết thúc khiến nhiều kẻ háo hức mong chờ bỗng chưng hửng. Tiếng trống trận rộn rã bỗng chốc thưa dần rồi im bặt.
Chương nhảy xuống ngựa, quỳ một gối bên cạnh vị Thiết kỵ tướng quân hồn mới lìa khỏi xác, đưa tay vuốt mắt cho ông ta và nói một mình:
-Súng đạn không có mắt, ta sẽ làm cho ông một nấm mộ lớn tương xứng với vị thế của ông. Ông đã thác như một vị tướng, mong ông an nghỉ.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, có thể chỉ một thoáng, có khi đến một khắc. Chỉ biết rằng La Đình Kính, La Đình Độ thét quân tràn lên hòng trả thù cho Bùi Quang Dũng.
-Kẻ nào bắt được Vạn Thắng vương lập tức phong thống soái!
Quân Thiên Đức cũng chẳng kém cạnh, bấy giờ mới nhất loạt hò reo vung đao nâng súng đối chiến. Chương thay vì lui về sau lại chạy thẳng về phía trước dẫn đầu đội quân. Anh khai hoả hết băng đạn thứ nhất, chạy chậm lại tráo đầu đuôi thay băng đạn mới vừa lúc Thiên Bình, Uyển Như, Lam Khuê bắt kịp. Anh chạy thêm vài bước, dừng chân, quạt ngang khẩu AK trước khi trung quân và tả quân lần lượt tràn lên khai hoả.
Quân Thiên Đức sau khi nổ súng thì dùng đoản đao, nỏ Liên Châu, ai cũng hăng hái.
Theo đúng hiệp đồng, Tiểu đoàn Kim Động với những tân binh và quân địa phương chạy băng băng đến chỗ đàn ngựa. Tiểu đoàn Đường Vỹ chạy bên trái Kim Động với hoả mai trong tay b·ắn h·ạ những kẻ nhanh chân toan lấy lại ngựa.
Nói về bọn Phạm Cự Lượng, bởi đem theo thần công mà Tế Giang nhiều sình lầy, sông ngòi lớn nhỏ nên tiến chậm. Đám dẫn đường chỉ không sai nhưng xác định phương hướng bị lệch về bên hữu. Phạm Cự Lượng bèn cho quân vào làng mạc ven đường bắt vài người làm dẫn đường. Mãi đến gần nửa đêm thì dừng chân cạnh một ngôi làng. Người trong làng bảo:
-Các ngài đi thêm quãng hai dặm về hướng Đông Nam sẽ gặp một ngôi làng, ấy là làng Kim Động. Băng qua làng ấy là cánh đồng lớn rồi đến Hiến Doanh.
Bọn Phạm Cự Lượng thúc quân đi mau dù người nào người nấy đã thấm mệt khi di chuyển liên tục trong ba canh giờ có lẻ. Luỹ tre làng Kim Động hiện rõ trong tầm mắt, Phạm Cự Lượng động viên quân sĩ cố gắng đến ngôi làng trước mặt sẽ tạm nghỉ để một toán đi trước thám thính.
Lượng và ba quân tướng sĩ đã nghe thấy tiếng trống trận dồn dập, đến gần luỹ tre làng Kim Động thì Lượng và tướng sĩ nghe âm thanh lạ bèn dừng cả lại. Một toán quân được cử đi vượt lên nắm tình hình cũng là lúc nghe tràng liên thanh không thể lẫn vào đâu được. Nguyễn Lạc Thổ một mực khẳng định đó là âm thanh phát ra từ thần khí của Vạn Thắng vương.
-Nếu Vương đã phải dùng đến thần khí, ắt tình hình nguy khốn! - Lượng nói. - Hiến Doanh bên hữu, tiếng thần khí trước mặt, vậy là địch ở bên tả.
Lượng vừa dứt lời liền nghe âm thanh thần công vọng lại từ bên hữu thật. Anh quyết nhanh:
-Bạch Hổ đâu? Giá thần công cho bắn vọt qua làng này chếch về bên tả vài loạt báo hiệu. Lạc Thổ, Trương Văn Long, Nghiêm Phúc Lý đốc quân vòng sang tả, thấy địch là đánh ngay không cần đội hình, Vương đang bị vây.
Lạc Thổ, Trương Văn Long, Nghiêm Phúc Lý dẫn quân cắm đầu chạy, ai nhanh chạy trước, ai chậm ở phía sau, chẳng cần biết bản thân thuộc quyền chỉ huy của ai, cứ theo bóng kỳ hiệu mà chạy.
Quả nhiên vòng qua làng Kim Động liền thấy trên cánh đồng, phía đằng xa, có hàng nghìn ánh đuốc cùng tiếng hò reo dậy đất.
Bọn Cự Lượng hăm hở xông lên, thần công bắt đầu nổ đì đùng ở phía sau.
Chương, Thiên Bình, Thị Xuân, Kế Nguyên cùng hàng nghìn binh sĩ đang giao chiến bỗng nghe phía Tây Bắc có âm thanh của súng thần công, ban đầu không rõ, tưởng như nghe nhầm thần công của bọn Cao Lịch. Đến khi thần công nổ gần như đồng loạt thì chắc chắn không lầm nữa.
Bọn Cao Lịch, Lan Ngư phủ bắn trợ chiến, nghe thần công nổ ran một góc liền đoán bọn Bạch Hổ. Cao Lịch bèn hạ lệnh thần công chỉnh hết tầm bắn chếch về cánh hữu ba loạt rồi ngưng chờ đợi.
-Đùng! Đùng! Đùng!
Liên tiếp ba tiếng thần công đáp lại.
Quân Thiên Đức biết có tiếp viện bên cánh tả, các chỉ huy thúc quân đánh mạnh về hướng ấy hòng hội quân.
Tiểu đoàn Thần Vũ, Đường Vỹ tụt lại lấy ngựa, chỉnh đốn binh mã chờ lệnh.
Phạm Cự Lượng hội quân được với Lý Kế Nguyên rồi cùng xốc tới mà đánh.
La Đình Kính, La Đình Độ ngay khi nghe bên cánh hữu có tiếng súng pháo, đoán định quân Thiên Đức kéo đến bèn khua chiêng thu binh. Quân Thiên Đức đánh rất rát. Anh em họ La nhắm hướng Tây Nam tháo chạy cùng kỵ binh.
Bùi Thị Xuân bấy giờ mới được lệnh dẫn nữ quân truy kích. Thấy ngựa còn quá nhiều, Đoàn Thượng bèn hạ lệnh cho những chàng tân binh kẻ nào có gan lên ngựa mà truy. Thế đang hăng, kẻ nào nhanh chân nhảy được lên ngựa là thúc đi luôn, cứ bám theo nữ binh áo vàng.
Trịnh Tú nằm trong số những tân binh hăng hái như sợ mất phần.
Bùi Thị Xuân dẫn quân vượt đám bộ binh tháo chạy, nhắm đến kỵ binh đằng trước. Các nữ binh vừa cưỡi ngựa vừa bắn đuổi. La Đình Độ núng thế, cho một toán kỵ binh chặn hậu rồi thúc ngựa chạy tiếp.
Bùi Thị Xuân dẫn đầu vung đao thúc quân thẳng tiến, quyết bắt anh em họ La cho kỳ được. Kỵ binh chặn hậu của Tế Giang bị hạ một số, dạt sang hai bên, tính truy theo thì Đoàn Thượng kéo đội tân binh vừa đến lăn xả vào đánh. Tân binh gần nghìn người mà chặn hậu có chừng hơn hai trăm. Mãnh hổ nan địch quần hồ, đại bộ phận kỵ binh vứt giáo mác xin hàng. Đoàn Thượng bèn cho trói hết lại dẫn về Hiến Doanh, còn đâu tiếp tục truy.
Chạy thêm được chừng hai dặm, toán của Đoàn Thượng thấy nữ binh đang giao chiến với một toán kỵ liền dẫn quân đánh thẳng vào. Quân số áp đảo, toán kỵ nhắm chống không nổi cũng xin hàng, một số thúc ngựa chạy thoát.
-Xuân đâu?
Đoàn Thượng hỏi một nữ binh.
-Chị ấy dẫn Đường Vỹ đuổi anh em họ La ạ.
Đoàn Thượng lại nhảy phốc lên ngựa, quay lại thét với đám tân binh:
-Kẻ nào còn sức thì theo ta.
Hơn hai trăm tân binh thúc ngựa bám theo. Trịnh Tú nghe Đường Vỹ đang ở phía trước cũng hăm hở thúc ngựa vượt lên trước cả Đoàn Thượng. Thêm chừng gần ba dặm, phía trước có đèn đuốc, đến gần, Đoàn Thượng nhận ra quân Đường Vỹ.
Bùi Thị Xuân đang túm cổ một người bị trói hai tay, lôi đến trước mặt Đoàn Thượng, nét mặt hỉ hả. Xuân nói trong hơi thở đứt quãng:
-Hữu Tướng quân La Đình Kính.
Đoàn Thượng nhảy tót xuống, vớ lấy đuốc soi rõ mặt mà rằng:
-Hữu Tướng quân uy chấn thiên hạ nay là bại tướng của một bà chửa, ta thật buồn cho ngươi. Còn kẻ nào khác không?
-Tả Tướng quân La Đình Độ nhanh chân trốn mất rồi. - Xuân đáp. - Có thứ này thật không uổng công ta. Đi!
Bọn Đoàn Thượng thu quân về Hiến Doanh, có bao nhiêu đuốc đều thắp hết lượt, cơ hồ như muốn mời gọi quân Tế Giang đến mà đánh.