Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 240: Tiểu đội trưởng Trịnh Tú




Chương 240: Tiểu đội trưởng Trịnh Tú

Quân Thiên Đức dàn trận, trung quân khoảng hơn hai nghìn với Trung đoàn Thần Vũ, Lữ đoàn thuỷ quân Long Vũ. Bên tả là Trung đoàn Thánh Dực dưới quyền chỉ huy của Thiên Bình, bổ sung Tiểu đoàn Luy Lâu với gần một nghìn năm trăm quân. Bên hữu, Đoàn Thượng thống lĩnh tân binh và quân địa phương khoảng hơn hai nghìn.

Cao Lịch và Lan Ngư phủ làm hậu quân với khoảng 500 binh sĩ cùng 60 súng pháo.

Tiền quân có ba người, Chương khoác AK, Uyển Như cầm đoản đao và khiên bên tả, Lam Khuê giáo khiên bên hữu.

Chương còn chưa kịp cho quân di chuyển thì ở phía đối diện bỗng thấy có một kỵ binh tay cầm đuốc, tay cầm cờ phi đến trước hàng quân cất tiếng sang sảng:

-Chủ tướng của ta, Thiết kỵ tướng quân Bùi Quang Dũng muốn thử tài của kẻ tự xưng là Vạn Thắng vương. Vạn Thắng vương vỗ ngực tự xưng đảm lược, nếu có gan hãy bước lên giao đấu.

Chương nghe xong ngẩn người trong giây lát, quay ra hỏi Lam Khuê:

-Nó rủ anh đánh nhau tay đôi? Hai bên chuẩn bị xông trận sao lại thi thố làm gì?

Lam Khuê đáp:

-Chúng thua nên cần lấy sĩ khí, thường khi anh nhận lời thách đấu, anh sẽ dùng v·ũ k·hí anh thích.

Chương gẩy nòng súng ra:

-Kể cả thứ này ư?

-Đó là v·ũ k·hí của anh mà.

-Vậy sao hắn thắng được? Mà Thiết kỵ tướng quân có to không? Chỉ huy kỵ binh em nhỉ?

Thiên Bình và Thị Xuân bấy giờ vội chạy đến, Thiên Bình nói:

-Thống lĩnh kỵ binh của La Lệnh công chính là Bùi Quang Dũng. Hôm trước đám tù binh có khai với em như vậy.



Xuân nói:

-Vương có thể không cần ra nghênh chiến, hắn chỉ thống lĩnh một quân, ngang với Thiên Bình hoặc Yết Kiêu mà thôi. Vương có thể chọn bất cứ tướng nào dưới trướng ra đánh với hắn. Tôi xin đi.

Chương nói:

-Để chị hay ai khác đi, hắn sẽ nói ta hèn nhát. Đánh võ ta sẽ bái hắn làm sư nhưng Lam Khuê vừa nói ta có thể dùng súng.

Uyển Như lên tiếng:

-Đây là cơ hội tốt để anh phô trương thanh thế trước ba quân. Trong quân có nhiều binh sĩ Siêu Loại cũ, họ chưa từng thấy anh đánh như một tướng.

-Anh chỉ có võ AK.

Thiên Bình cũng nói:

-Đó là binh khí của anh, anh cho hắn một viên là xong đời. Tướng đấu tướng mà bại là quân nao núng tinh thần lắm, chỉ khi tự tin chiến thắng hắn mới dám thách đấu như vậy hòng hạ sĩ khí quân ta.

Chương chép miệng:

-Chắc cha con lão họ Mậu nói đấy mà, được, một cú siết cò là anh tiễn hắn về chầu ông bà.

Đoạn Chương gọi Lý Kế Nguyên đến và bảo:

-Cậu lên nói với kẻ kia là ta nhận lời thách đấu của Thiết kỵ tướng quân gì đó, dặn chủ tướng của hắn viết di chúc luôn thể.

Thiên Bình bảo Thanh cho quân chọn một ngựa tốt đưa đến. Chương chắp tay sau lưng thản nhiên đi trước hàng quân như thể duyệt binh, anh dừng trước một tân binh y phục dính máu tanh như bao người khác song trên đầu có buộc khăn vàng. Đồ rằng cậu chàng này chắc hẳn yêu đương với nữ binh Thần Vũ.

Người đó không ai khác chính là Trịnh Tú. Trịnh Tú thấy Vạn Thắng vương đứng trước mặt nhìn cậu đăm thì trống ngực đập liên hồi.



-Tân binh, cậu tên gì?

-Thưa Vạn Thắng vương, tiểu nhân là Trịnh Tú.

-Sao lại tiểu nhân? Trông cậu cũng cao ráo đấy chứ, xưng là tôi chứ? Lão Lôi dạy mà cậu quên rồi hả?

Thiên Bình dắt ngựa đến, thấy vậy bèn nói:

-Thưa Vương, cậu này là phạm nhân ở Hiến Doanh, xây tường xong cậu ta xin vào quân nên tôi xếp vào tân binh.

Chương có chút ngạc nhiên:

-Vậy sao cậu ấy lại có khăn màu vàng? Đây có ký hiệu của… Đại Thắng Hoàng hậu cảnh vệ.

Thiên Bình lúng túng chưa biết đáp sao thì Phất Ngân bước ra, đứng nghiêm nói:

-Thưa Vương! Trịnh Tú lúc giao chiến đã xông pha cứu tôi, cậu ấy đánh rất tốt, rất dũng cảm. Tôi tặng cho cậu ấy tấm khăn để không bị nhầm lẫn khi đánh nhau do cậu ấy chưa có chiến phục.

Chương ngạc nhiên rồi nhoẻn miệng cười nói với Trịnh Tú:

-Cậu vừa gia nhập mà gây ấn tượng mạnh như vậy hẳn là có tố chất. Cố gắng nhé.

Chương vỗ vai Trịnh Tú, cậu chàng cao khoảng gần mét bảy, tướng tá không tệ, chân vẫn đi đất. Đoạn Chương nói:

-Bên kia chúng cắm hàng chục ngọn đuốc giữa đồng chắc để soi tỏ cảnh ta thua trận, cậu dẫn theo 5 anh em ra cắm đối xứng, cốt sao cho giống hình vuông được thì tốt.

Trịnh Tú lập tức dẫn theo 5 tân binh đứng bên cạnh châm đuốc rồi chạy lên cắm những ngọn đuốc xuống ruộng. Trong khi đó Chương nói với tân binh:

-Các cậu còn chưa xong khoá tân binh đã phải đứng ở đây là lỗi của ta. Một đêm này dài như cả tháng, học đi đôi với hành. Đây là cánh đồng Kim Động thuộc Tế Giang, ta nhân danh bách tính Thiên Đức, kể từ giờ phút này các cậu chính là Tiểu đoàn Kim Động. Các cậu không còn là tân binh, vậy chốc nữa hãy chiến đấu như một chiến binh. Được không?



-Tạ ơn Vạn Thắng vương, Vạn Thắng vương vạn tuế!

Đoạn Chương quay hỏi Phất Ngân:

-Trịnh Tú đó tốt chứ?

-Thưa Vương, cậu ta rất dũng cảm và có ý gánh vác việc cho nữ nhân.

Chương nói với Đoàn Thượng:

-Chú để ý đến cậu ta, bổ nhiệm cậu ta làm Tiểu đội trưởng trong quân Kim Động. Một người còn chưa vận chiến phục của chúng ta mà dũng cảm như vậy xứng đáng tuyên dương.

Trịnh Tú lúc chiều còn là phạm nhân được tha bổng, chập tối vào tân binh, gần nửa đêm đã trở thành Tiểu đội trưởng trong quân Kim Động.

Trịnh Tú cắm đuốc xong đâu đó thì chạy về chỗ cũ, nghe những người bên cạnh bảo rằng Vạn Thắng vương có lời khen và cho làm tiểu đội trưởng gì đó thì lấy làm mừng. Ngoái về bên trái tìm Phất Ngân, bắt gặp nụ cười của cô nàng với mình, bỗng nhiên Trịnh Tú cảm thấy trái tim hẫng mất một nhịp.

Lúc Chương cưỡi ngựa thong dong tiến lên phía trước, Trịnh Tú nói với mấy người bên cạnh:

-Tôi nghe nói Vạn Thắng vương hạ một lúc năm trăm kẻ địch mà không mất giọt mồ hôi, Thiết kỵ tướng quân bên kia sao địch nổi.

Một tân binh đứng sau Trịnh Tú nói:

-Chuyện ấy vào tân binh ai cũng biết cả, hỏi bà già cạnh đại bản doanh hay đứa trẻ lên mười nó cũng biết. Vũ Ninh vương sợ ngài ấy hơn sợ cọp, ngài ấy đã hai lần dẫn một toán quân ngang nhiên đánh vào thành Bát Vạn cảnh cáo Vũ Ninh vườn, nếu còn dám phá quấy sẽ san bằng thành quách.

-Tôi trước là người Siêu Loại nghe kể bán tín bán nghi, tưởng họ thổi phồng nhưng ban ngày ban mặt Vương dẫn một toán đến tận Lý phủ bắt hết gia quyến Sứ tướng rồi thản nhiên đi về thì tôi mới tin. Cậu được Vương để ý phải gắng sức, quân Thiên Đức trọng người tài không kể xuất thân. Cha tôi trước là quân Siêu Loại, bây giờ ngài ấy cho về làm ruộng, ta được tuyển vào quân vì ta biết ít chữ đấy.

Trịnh Tú ngạc nhiên:

-Biết chữ mới được tuyển ư?

-Quân Thiên Đức rất nhiều người biết viết, biết đọc. Cậu về Thiên Đức rồi cậu sẽ học chữ Bụt, thứ chữ dân Thiên Đức đang học, viết mau hơn Hán tự nhiều.

Người hỏi người đáp thì thào chỉ ngưng khi họ thấy Vạn Thắng vương cưỡi ngựa đến nơi giao chiến.

Hơn bốn chục ngọn đuốc cắm xung quanh một khoảng đất rộng chừng trăm mét vuông soi tỏ Vạn Thắng vương cưỡi trên lưng ngựa, áo choàng đỏ bay phấp phới trong gió khuya.