Chương 224: Cao Mộng Dao
Cao Mộng Dao 19 tuổi, là con gái út của Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn. Cao Mộc Viễn là cháu họ của La Lệnh công La Tá Phi. Song Đao tướng Cao Mộc Lân là huynh trưởng của Cao Mộng Dao. Mộng Dao còn có một người anh khác, là Thuỷ Tướng Tiên phong Cao Mộc Kỳ.
Cao Mộng Dao mê thơ phú văn chương, giỏi đàn hát, quen với Nguyễn Trung Ngạn, 23 tuổi, trong dịp Tết Trung thu hai năm trước. Nguyễn Trung Ngạn vốn người hay chữ, thông minh có tiếng trong vùng song gia cảnh bần hàn, cha mẹ không còn, tính tình có phần ương ngạnh, không chịu luồn cúi nên hãy còn chân trắng. Hàng ngày Ngạn mưu sinh bằng việc viết câu đối, viết thư, làm đơn thưa kiện hộ, hoạ cảnh. Ngạn thường đọc sách, ngâm thơ và cũng làm được một số bài thơ được lưu truyền trong dân.
Cao Mộng Dao ái mộ, hai bên tâm đầu ý hợp nên chả mấy mà muốn kết duyên phu phụ. Ngặt nỗi Cao Mộng Dao ở gác tía lầu cao, Cao Mộc Viễn mới đây đã thuận tình gả Mộng Dao làm th·iếp cho Tả Tướng thuỷ quân Đỗ Nhân Chú. Cao Mộng Dao dẫn Nguyễn Trung Ngạn về ra mắt, xin cha thuận tình nhưng Cao Mộc Viễn không ưng, đuổi Nguyễn Trung Ngạn về, căn dặn gia nhân nếu Ngạn còn dám bén mảng vào phủ thì đánh què chân.
Cao Mộng Dao sau đó nhờ tì nữ hẹn Nguyễn Trung Ngạn giả làm thầy đồ chờ gần trại thuỷ của Cao Mộc Lân. Cao Mộng Dao đến thăm huynh trưởng dẫn theo Ngạn, xin huynh trưởng nói với cha. Cao Mộc Lân thương em gái bèn về thưa chuyện nhưng Cao Mộc Viễn quyết không nghe.
Cao Mộc Viễn là người cố chấp, gia trưởng và nóng tính. Mộng Dao đoán biết cha sẽ không vì lời của huynh trưởng nên trong khi chờ đợi tại quân doanh đã bàn với Nguyễn Trung Ngạn trốn sang Siêu Loại, nơi chỉ cách một con sông mà thôi.
Tại sao Cao Mộng Dao lại chọn Siêu Loại mà không phải nơi khác làm chốn nương thân?
Cao Mộng Dao chưa từng đến Siêu Loại trước đó, Trung Ngạn cũng vậy. Mấy tháng trước, Lý Lệnh công và gia quyến đến nương nhờ trong phủ, sau đó là Mậu Quốc Thìn cùng tàn binh. Mộng Dao phận nữ nhi chẳng mấy khi chú ý quân cơ nhưng nghe tì nữ kể rằng đất Siêu Loại đã đổi chủ, có quân Thiên Đức mới nổi lên gần đây đánh đuổi Lý Lệnh công, và rằng chủ tướng của quân ấy tuổi mới chỉ ngoài đôi mươi.
Cao Mộng Dao cũng để ngoài tai song ra ngoài phố nghe dân tình kháo nhau sắp loạn đến nơi vì quân Thiên Đức đòi đầu Mậu Quốc Thìn, sớm muộn sẽ đánh qua. Được đôi tháng thấy tình hình lắng dần, chẳng thấy quân Thiên Đức gây hấn nên Mộng Dao cũng quên luôn.
Gần Tết, Mộng Dao đến trại thăm huynh trưởng và đem đồ Tết từ phủ, thấy quân trong trại tất bật, nàng hỏi Cao Mộc Lân thì biết, thuỷ quân Thiên Đức bất thần kéo sang, dùng thứ v·ũ k·hí lạ làm cỏ gần như sạch sẽ toán c·ướp mới tụ tập gần nơi hoang vắng. Toán c·ướp ấy phân nửa là tàn quân Siêu Loại của Mậu Quốc Tỵ, nhập bọn với đám cô hồn cát đảng trong vùng b·ắt c·óc đàn bà phụ nữ. Mộc Lân cũng tính đem quân đi đánh nhưng đám c·ướp ấy chỉ nhắm thương thuyền, gây hại cho bên Siêu Loại nên lệnh trên đưa xuống, tạm thời nhắm mắt làm ngơ.
Là một cô gái mới lớn, không hiểu hết việc quân cơ, Mộng Dao chỉ thấy rằng quân Thiên Đức kéo sang trừ hại rồi lui, chẳng chiếm lợi gì nên có thiện cảm.
Đầu xuân năm mới, người đến phủ chúc Tết rất nhiều. Mộng Dao ở chốn khuê phòng nên chẳng biết đầu đuôi, song tì nữ kể rằng chủ tướng quân Thiên Đức đã làm lễ Đăng Quang lên ngôi vương khi mới 26 tuổi, đổi tên gọi Siêu Loại thành Thiên Đức. Mộng Dao chú ý khi tì nữ nói, chủ tướng quân Thiên Đức không rõ cha mẹ, trọng dụng hiền tài không kể xuất thân, lưu dân trước đây đến đó khá nhiều. Các tướng từng thuộc quyền Mậu Quốc Thìn bây giờ đều nắm trọng trách trong quân ấy cả.
Bấy giờ Mộng Dao mới lấy làm lạ, bởi trong hiểu biết của cô thì để dựng nghiệp xưng vương ắt phải có tài năng, có người chống đỡ, gia thế hiển hách chứ không thể tay trắng dựng cơ đồ. Bất giác Mộng Dao nhớ lại chuyện trừ đám c·ướp thì cho rằng quân Thiên Đức cũng có phần trượng nghĩa.
Tết chưa hết cũng là lúc Mộng Dao nghe tin mình sẽ bị gả làm th·iếp. Vậy nên ngoài Siêu Loại, cô nàng chẳng còn biết nơi nào khác.
Ngồi trong trướng, Mộng Dao bàn với Trung Ngạn trốn đi để được ở bên nhau. Điều còn lấn cấn chính là danh phận của Cao Mộng Dao, sợ rằng khi trốn sang đó rồi, Thuỷ Sư Đô đốc sẽ sai người sang đòi về. Cả hai còn đang toan tính thì hay tin Cao Mộc Lân đang về tới, sợ không còn thì giờ nên lẻn ra bến lấy thuyền gần nhất chèo đi, trong người không kịp đem theo gì sất. Trước khi bị quân Thiên Đức bắt ngay khi cập bờ, cả hai cùng thề nguyện cùng sinh cùng tử.
Nữ binh cận vệ đưa Mộng Dao đi tắm gội, thay y phục ở nhà Nguyệt, Mộng Dao lo sợ bản thân sẽ bị người khi nãy làm nhục, quyết chí đập đầu mà c·hết cho xong nếu có rơi vào tình cảnh ấy. Bỗng nhiên Mộng Dao nghe Nguyệt ở ngoài sân hỏi nữ binh cận vệ:
-Thầy ta nhất định không chịu ở lại ăn tối à? Có mấy khi thầy đến mà cứ vội vã đi luôn thế?
-Vạn Thắng vương còn đang tra hỏi tay Ngạn, xong là phải về ngay chị ạ. Đại Thắng Hoàng hậu có dặn bọn em trước khi đi là không được để Vạn Thắng vương say mèm. Vương uống không giỏi mà ham vui lắm.
Nguyệt cười, hỏi:
-Vậy hỏi xong về luôn thì cho cô này thay y phục làm gì? Vạn Thắng vương định nạp th·iếp?
-Chị cứ đùa dai, cô gái này đẹp nhưng so với bốn nữ hổ ở Lý phủ thì không sánh được. Vương nhà mình trông vậy chứ đường hoàng xưa nay, chúng em theo ngày đêm còn chả được để mắt kia kìa, cô này sao đến lượt.
-Ta trêu thế, thầy ta là người như nào ta rõ mà, lão Lượng nhà này hồi trước cứ lo ngay ngáy. Gớm, ta chẳng sắc nước hương trời gì, từng gõ vào đầu thầy ta, giờ còn mạng là phúc tổ bảy mươi đời ấy chứ.
Mộng Dao nghe ba người phụ nữ nói chuyện ngoài sân không lọt chữ nào.
-“Chẳng lẽ người đó là vương đất này ư? Phải rồi, người ấy còn trẻ, tướng mạo hơn người mà đám quân nữ này vận y phục màu vàng… màu này đích thị chỉ dành cho bậc đế vương”.
Nghĩ vậy, Mộng Dao chạy ù ra sân quỳ gối dập đầu với bọn Nguyệt, khóc lóc xin cứu giúp. Nguyệt đỡ cô nàng dậy mà rằng:
-Chúng ta không thể giúp em, chỉ em mới có thể giúp em mà thôi. Vạn Thắng vương là thầy của ta, ngài ấy rất rộng lòng nhưng ghét kẻ dối trá, lọc lừa. Nếu em còn giấu điều gì, gặp ngài ấy kể đầu đuôi xuôi ngược ắt sẽ được giúp mà thôi.
-Thật không ạ? Thật không ạ? Xin chị nói giúp em.
-Đừng lo. - Nguyệt vỗ lưng an ủi. - Vạn Thắng vương cho em thay y phục không phải có ý đồ gì đâu. Ngài ấy xưa nay đối đãi với nữ nhân rất hậu, thường bênh vực. Bây giờ em mau theo các cô này về, hãy tự nói trước khi bị ngài ấy tra ra.
Bởi thế Mộng Dao chạy sấp ngửa trở về nhà lao, vừa đi nữ binh cận vệ vừa căn dặn đôi điều nhưng cô nào có nghe được.
-Bẩm Vạn Thắng vương, chúng em đã thuật chi tiết, tuyệt không nửa lời dối trá. Trời đất chứng giám, nếu chúng em có lòng gian thì trời tru đất diệt, thác không toàn thây.
Nguyễn Trung Ngạn nói thêm:
-Bẩm Vạn Thắng vương, tiểu sinh cúi xin ngài tha tội vì không thành thực, chỉ là do tiểu sinh sợ thân phận của Cao tiểu thư lộ ra, quân Thiên Đức sẽ dùng đó mà mặc cả với Thuỷ Sư Đô đốc.
Chương nghe vậy tủm tỉm cười, nói:
-Ban nãy Cao tiểu thư nói anh là người thông minh, ta thấy đúng đấy. Anh nói vậy chả khác nào ám chỉ rằng nếu ta làm thế thì thực xấu mặt, đúng chứ?
Nguyễn Trung Ngạn đáp:
-Bẩm ngài, tiểu sinh không có ý đó.
Chương phẩy tay gạt đi, nói:
-Có cũng chẳng sao, anh ngẫm vậy cũng đúng. Ta đánh sang Tế Giang là chuyện sớm hay muộn nhưng ta không dùng nữ nhân mặc cả. Đất Thiên Đức này phụ nữ là để yêu thương, che chở, bảo vệ chứ không dùng làm mưu việc quân.
Bấy giờ nữ binh cận vệ bưng vào hai mâm cơm, Chương nói:
-Đến bữa thì ăn, mấy hôm rồi các người mệt nhọc, tranh thủ mà ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
Mỗi mâm cơm có cá hấp, canh mồng tơi, lạc rang, đậu phụ rán và mấy miếng thịt lợn. Chương ngồi cùng hai nữ binh và đôi trai gái đang mắt tròn mắt dẹp. Mâm còn lại, 6 nữ binh ngồi với nhau. Chương đụng đũa thì nữ binh nhất loạt mời cơm. Thấy Trung Ngạn và Mộng Dao chưa hiểu, Chương ôn tồn giải thích:
-Hai người ở Thiên Đức rồi sẽ hiểu, ta vì được yêu mến mà làm vương chứ chẳng tài cán gì. Thiên Đức là nhà, bách tính là cha mẹ, quân sĩ là anh em. Ta gặp đâu ăn đấy, không thích ăn một mình, đánh trận thì ăn ké khẩu phần của quân, ta cũng chỉ là người thường mà thôi, chẳng phải thiên tử gì cả.
Đoạn Chương gắp cho Mộng Dao một miếng đậu phụ và nói:
-Đũa ta chưa dùng nên em đừng ngại, món đậu phụ này do vợ ta nghĩ ra đấy. Ăn đi, đừng có ngồi thừ ra đấy.
Tất nhiên Trung Ngạn và Mộng Dao cũng ăn nhưng áp lực ngồi chung mâm với Chương khiến đôi trai gái như nhai rơm. Ăn xong, Mộng Dao nhận một bát sữa đậu nành, uống cùng nữ binh trong khi Nguyễn Trung Ngạn dâng trà mời Chương. Chương nói:
-Tháng Giêng hãy còn chưa hết, ở Thiên Đức gọi là tháng Uyên Ương. Nếu hai người muốn nên duyên chồng vợ thì tính kỹ, ta sẽ tổ chức đám cưới cho.
Mộng Dao và Trung Ngạn nghe chừng không tin vào tai, Chương cười:
-Còn trẻ, yêu là cưới. Ta tác hợp cho hàng trăm đôi nên duyên rồi đấy. Thiên Đức sẽ có việc phù hợp cho hai người làm, nhà cửa ta sẽ cấp cho ở, sau muốn đẹp thì tự tay mà dựng.
Cả hai chắp tay tạ ơn. Chương nói trước khi ra về:
-Ở đây là dân Thiên Đức, hai người muốn về Tế Giang cứ làm giấy trình lên ta sẽ xem. Chuyện đánh Tế Giang là không tránh được, ta cho ba ngày suy nghĩ. Đánh nhau khó tránh t·hương v·ong, xui rủi lệnh tôn hay lệnh huynh của Cao tiểu thư có thiệt thân cũng đừng trách ta. Nếu nghĩ thông hãy đến Lý phủ gặp ta.
Chương ra cổng nhà lao, thưởng cho mỗi binh sĩ 10 đồng, đưa thêm 20 đồng và dặn:
-Ngày mai mua thịt thà cho hai người đó ăn, đối đãi tử tế với họ, đừng uổng công ta.
Hai ngày sau Nguyễn Trung Ngạn và Cao Mộng Dao được đưa đến Lý phủ. Chương hỏi lại thêm một lần, cả hai xin Chương tác hợp cho thành chồng vợ, làm con dân Thiên Đức, nguyện một lòng trung thành với Vạn Thắng vương.
Duệ nhận Cao Mộng Dao vào giúp việc giấy tờ ở huyện, Nguyễn Trung Ngạn đến làm ở Ty Thông tin. Một mái nhà tranh đơn sơ thuộc Ty Thông tin thuộc về hai người, đối với họ như vậy thực hơn trong mơ.
Bỉnh Di biết tin Chương thu nhận hai người, lại nghe Thiên Bình bảo rằng Chương tự suy đoán ra thân phận của Mộng Dao nên cả kinh, vội đến Lý phủ nhận lỗi tắc trách. Chương cười mà rằng:
-Anh thấy gương lão Diệu chưa? Bị trói treo lên xà nhà, thật mất mặt, báo hại ta bây giờ phải nhận thêm một con hổ dữ. Anh vốn cẩn trọng, lại sáng dạ, chả lẽ lại nhắm đến cô gái họ Cao đó ư?
Phạm Bỉnh Di gãi đầu cười không đáp. Chương đe:
-Chỗ chị Ngọc không phải tay vừa đâu, trong đám 5 chị em nhà đó chỉ có Duệ là nền tính chứ Thiên Bình cũng chả khác chị Xuân là mấy. Chị Ngọc trông thì lành nhưng anh đừng có để đêm hôm thức giấc thấy của quý bị cắt phéng đi là toi đời.
-Vạn Thắng vương dạy chí phải, cô Ngọc nhà tôi thực cũng không vừa.
-Anh muốn lập th·iếp, tốt nhất nên báo cáo chị ấy trước rồi đả thông với bọn Thiên Bình giúp cho. Mình đứng đầu, đừng để trong dân đàm tiếu rằng c·ướp ý trung nhân của kẻ khác là mang tiếng lắm đấy. Cứ cô nào chưa có đôi có lứa mà ngắm, thiếu gì.
Đàn ông Vạn Xuân năm thê bảy th·iếp là thường, Thiên Đức lại thiếu đàn ông và cần sinh nhiều trẻ nhỏ. Có điều con gái làng Nhất Vạn đều là nữ tử khác người, đều là nghĩa nữ của Phạm Tu nên chẳng nể nang gì đức lang quân dù có là Bỉnh Di, Bạch Hổ hay Yết Kiêu.
Trường hợp của Thiên Bình là do trót đưa đẩy Duệ lên trước, rồi Chương lại là đầu lĩnh, lại mê mẩn quá đỗi nên Thiên Bình đành chịu chứ nếu không Chương sao có thể nạp được Uyển Như và Lam Khuê.