Chương 223: Nguyễn Trung Ngạn
Nữ binh dẫn cô gái từ phòng giam đến, đầu tóc cô gái rối bời, y phục nhàu nhĩ. Chương nói:
-Đưa cô ấy đi tắm gội, lấy thêm đôi ba bộ y phục mới cho cô ấy thay.
Bất ngờ cô gái quỳ sụp xuống vái Chương như tế sao:
-Con lạy ngài, con là thứ dân thấp hèn, không đáng để ngài quan tâm.
Chương khẽ lắc đầu ra hiệu, nữ binh xốc nách cô gái đứng dậy. Chương ôn tồn:
-Cô đừng hiểu lầm, bấy lâu nay ta thường ưu ái đàn bà con gái. Cô cũng chưa phải tội nhân, hãy tắm gội sạch sẽ rồi đến tiếp chuyện ta.
Hai nữ binh dẫn cô gái đi, ánh mắt của cô gái trước khi ra khỏi nhà lao bất thần nhìn về phía hàng lang. Chương khẽ nhếch miệng cười khi phát hiện ra tiểu tiết ấy và tỏ ra ngạc nhiên cớ sao Phạm Bỉnh Di lại chưa thể moi được gì.
-Anh tên họ là Nguyễn Trung Ngạn?
-Bẩm đúng, thưa đại nhân. Tiểu sinh là Nguyễn Trung Ngạn, một nho sinh nghèo muốn sang Siêu Loại nương nhờ.
Chương nói:
-Anh ngồi đi.
-Tạ ơn đại nhân.
-Mấy ngày anh bị giam ở đây có bị đ·ánh đ·ập gì không?
-Bẩm không, thưa đại nhân. Tiểu sinh nghe nói minh vương mới của đất Siêu Loại có lòng khoan dung nhân từ. Tiểu sinh bị giam giữ nơi này chưa từng bị đ·ánh đ·ập, quát nạt.
-Anh ăn uống thế nào?
-Dạ bẩm đại nhân, tiểu sinh ngày được ba lưng cơm độn ạ.
Đoạn Chương nói với nữ binh đứng bên cạnh:
-Em đến chỗ anh Thổ, bảo chuẩn bị giúp ta một mâm cơm đơn giản ngay nhé. À… thêm bộ y phục cho anh chàng này.
Nữ binh rót trà nóng hổi, đặt một chén về phía Nguyễn Trung Ngạn. Trong một thoáng khi Chương cầm chén trà lên hít nhẹ, thấy cổ họng chàng trai đối diện khẽ động đậy.
-Yên tâm, trà không có độc, mời anh.
-Tạ ơn đại nhân.
Người thanh niên nhâm nhi chén trà, nét mặt căng thẳng như giãn ra đôi chút.
-Đây là trà Long Cốc? Tiểu sinh có được uống đôi lần, là một trong những danh trà của đất Vạn Xuân.
-Vậy sao? - Chương ngạc nhiên nhìn chén trà đang cầm trên tay. - Trà này vợ ta mua cho, ta là kẻ phàm phu tục tử, chỉ biết đây là một loại trà ngon mà thôi.
-Quý phu nhân thật biết chọn, tạ ơn đại nhân đá cho tiểu sinh có cơ hội uống loại trà này.
-Ta nghe nói anh và cô gái kia, cô ấy tên gì nhỉ?
-Dạ bẩm, cô ấy họ Cao, tên là Mộng Dao, thưa đại nhân.
-Một cô gái xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, xem chừng là tiểu thư khuê các. Anh và cô ấy là thế nào?
-Bẩm đại nhân, tiểu sinh và Mộng Dao tuy chưa thành thân nhưng đã hẹn ước, ngặt nỗi gia cảnh nhà tiểu sinh khốn khó. Cha mất khi tiểu sinh còn tấm bé, tiểu sinh cũng vừa mãn tang mẹ. Bọn tiểu nhân muốn sang Siêu Loại tìm cơ hội vì nghe nói đất này mới có vị minh vương, thu nạp dân chúng.
-Nơi này vừa có chiến loạn, theo lẽ thường thì bách tính Siêu Loại tứ tán mới phải. Anh ở bên Tế Giang vốn thanh bình, tìm sang đây có phải ngược đời quá không?
-Bẩm đại nhân, Siêu Loại tuy mới có c·hiến t·ranh nhưng không loạn. Tiểu sinh từng nghe một thương nhân nói vậy.
-Anh nghĩ thế nào nếu ta đưa Cao tiểu thư đi khỏi đây và làm th·iếp cho ai đó?
-Thưa đại nhân, bọn hạ dân là kẻ bần cùng bí bách mới tìm đến đây. Tiểu sinh và Cao Mộng Dao hẹn ước và thề nguyền rằng chỉ có c·ái c·hết mới chia lìa được. Cúi xin đại nhân rộng lòng soi xét, bọn hạ dân tuyệt không phải gian tế, chỉ là lương dân mà thôi.
-Lúc hai người chèo thuyền vượt sông qua đây có truy binh đuổi theo sau, anh giải thích thế nào?
-Bẩm đại nhân, do bọn hạ dân không biết đường lối, thừa cơ lấy trộm một thuyền trong bến chèo đi, ai ngờ đó là thuyền của quân nên họ đuổi theo.
Chương ngoái lại hỏi nữ cận vệ:
-Thuyền đó là thuyền quân nay thuyền dân chài?
-Dạ bẩm, thuyền nhỏ hai mái chèo chuyên dùng di chuyển qua lại trong bến, có quết vôi phiên hiệu thuỷ quân, thưa đại nhân.
Chương khẽ nhún vai:
-Một nho sinh và một cô thôn nữ kết tóc se duyên với nhau cũng là lẽ thường. Muốn tìm nơi mới chẳng thiếu gì cách, sao không lấy thuyền của ngư phủ mà lại trộm thuyền quân để đi. Anh giải thích sao?
-Bẩm đại nhân, là do tiểu sinh không biết.
Chương đập mạnh tay xuống bàn tre, nước trà sánh hết ra mặt bàn, nữ cận vệ vội dùng khăn lau sạch.
-Anh đừng gian trá, có phiên hiệu bằng vôi quết trên thuyền đánh dấu, trại thuỷ quân lúc nào cũng đóng riêng một chỗ, dân thường sao dám vào?
Nguyễn Trung Ngạn run rẩy đáp vội:
-Dạ bẩm, là do bọn hạ dân không biết lối ạ.
Chương nhếch miệng cười nhẹ, tự tay rót một chén trà mới, nhấp một ngụm tồi nói:
-Là do anh vội vã sợ bị túm được nên lấy thuyền gần nhất. Câu hỏi đặt ra là, lương dân thì ở trong trại thuỷ làm gì? Vì sao vào giữa ban ngày ban mặt mà thuỷ binh không biết?
-Dạ bẩm… bẩm…
Chương lại quay sang hỏi nữ cận vệ:
-Trại thuỷ quân mé ấy do ai cai quản?
Một nữ cận vệ đáp:
-Xin đại nhân chờ cho một lát, để tôi đi hỏi ngay.
Nguyễn Trung Ngạn đan hai bàn tay vào nhau, mặt cúi gằm nhìn xuống đất.
-Anh cứ suy ngẫm cho kỹ, để ta tra ra sự thật thì đừng trách ta ác. Đất này dung tất cả mọi người trừ gian tế, anh phải biết rõ điều đó.
Một khoảng im lặng kéo dài cho đến khi nữ cận vệ quay lại báo:
-Bẩm đại nhân, trại thuỷ nơi hai người này lấy thuyền là của Song Đao tướng Cao Mộc Lân, con trai của Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn.
Chương khẽ nhướng mày, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên. Đoạn Chương nói với Nguyễn Trung Ngạn:
-Hai năm rõ mười rồi nhỉ? Anh tự cung khai hay cần ta bóc mẽ?
Nguyễn Trung Ngạn mất bình tĩnh nhưng vẫn giả ngây hỏi lại:
-Bẩm đại nhân, đại nhân nói gì tiểu sinh chưa hiểu ạ?
-Anh đánh giá thấp ta quá chàng trai ạ. Tuổi tác ta hơn anh không bao nhiêu, anh nghĩ lừa được ta bởi những lời dối trá ngây ngô đó ư? Một lời dối trá đầy sơ hở, chứng tỏ anh không quen làm việc đó.
Nguyễn Trung Ngạn im lặng, Chương nhấp thêm một ngụm trà, thủng thẳng nói tiếp:
-Cao Mộng Dao có liên quan đến Cao Mộng Lân, không chừng cô ấy còn là ái nữ của Thuỷ Sư Đô đốc Cao Mộc Viễn. Nếu ta muốn, nội trong ba ngày sẽ tra ra mối liên hệ của cô gái ấy với Cao gia. Ta nói đúng hay sai anh tự khắc biết, ta chừa cho anh đường sống đấy.
Nét mặt Nguyễn Trung Ngạn chợt tái đi, Chương biết mình đã đoán trúng sự việc. Đột nhiên Cao Mộng Dao từ ngoài cửa bước vào quỳ sụp xuống vái lạy, đoạn cô nói:
-Vạn Thắng vương anh minh, xin Vạn Thắng vương rộng lòng tha cho Ngạn huynh. Nếu Vạn Thắng vương có trách tội, hãy trách tội tiểu nữ. Thuỷ Sư Đề đốc Cao Mộc Viễn chính là cha của tiểu nữ. Dạ bẩm, Song Đao tướng Cao Mộc Lân là huynh trưởng của tiểu nữ.
Nữ binh cận vệ bước đến xốc nách Cao Mộng Dao đứng lên, nói với cô:
-Vạn Thắng vương có lệnh, một người chỉ nên quỳ gối trước trời đất, phụ mẫu. Cô không được hành lễ như vậy, ta đã dặn rồi.
Cao Mộng Dao nước mắt ngắn dài chắp tay nhìn Chương, ánh mắt van lơn. Chương ôn tồn:
-Có gì từ từ nói, ta cho cô đi tắm gội và thay y phục, cô lại làm phí công ta như vậy thật là…
-Cúi xin Vạn Thắng vương tha mạng.
Nguyễn Trung Ngạn thất kinh ngã ngửa ra sau, đang lồm cồm bò dậy, chắp tay vái:
-Tiểu sinh có mắt như mù, không biết Vạn Thắng vương giá đáo, cúi xin ngài rộng lượng tha cho. Tiểu sinh không có ý dối gạt ngài, ngàn lần không dám.
-Thôi đứng lên đi, ngươi không nghe thấy lời nữ quân vừa nói ư?
Nguyễn Trung Ngạn bám vào cạnh bàn run rẩy đứng dậy, khom lưng cúi đầu.
-Vậy ta đoán không sai, bây giờ hai người hãy nói cho ta nghe, đứng có giấu làm gì. Muốn ta giúp ư? - Chương chép miệng. - Vậy phải thật lòng, nếu có nửa lời dối gạt mà ta tra ra thì phủ Thiên Đức sẽ có thêm hai nấm mộ mới.
Nguyễn Trung Ngạn quay sang nhìn Cao Mộng Dao, cô gái bước đến bên cạnh, cả hai nắm lấy tay nhau thật chặt. Chương thấy vậy lấy làm hài lòng lắm.