Chương 222: Nữ tướng trở lại
Thiên Bình báo với Chương rằng có tin từ trại Nguyệt Đức, quân sĩ bắt giữ một đôi nam nữ ngoài hai mươi tuổi, nghi là gian tế. Hai kẻ đó dùng thuyền nhỏ chèo qua sông, có thấy bón dáng binh sĩ Tế Giang truy đuổi. Phạm Bỉnh Di đã trực tiếp đến tra hỏi nhưng đôi nam nữ đều một mực khẳng định chỉ là dân thường chạy loạn, xin nương nhờ. Họ mà một đôi nhưng chưa thành thân, người con trai có dáng vẻ nho sĩ, cô gái nhận là thôn nữ. Phạm Cự Lượng nhốt riêng hai người chờ thẩm vấn thêm.
-Vậy còn báo với anh làm gì nữa? Anh Bỉnh Di đã đụng tay vào còn gì lấn cấn?
-Nhưng em Nguyệt lại bảo cứ có cảm giác họ khai không thật. Dung mạo chàng trai ấy tuấn tú, ăn nói nhỏ nhẹ. Cô gái khai là thôn nữ song đôi bàn tay không có vết chai sần nên mọi người nghi rằng nhân thân mờ ám.
Chương viết lách, không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi:
-Cô ấy có đẹp không?
Thiên Bình liền bước đến cạnh, ngó trước nhìn sau vặn luôn tai Chương một cái, nói:
-Anh muốn gì cũng được ngoại trừ ý định nạp th·iếp.
-Anh nói đùa thế.
-Đùa thành thật không vui đâu, nhiều hào trưởng trong phủ đang tìm cách lân la cho con gái vào Lý phủ này hầu cận hòng có ngày trở thành phi. Anh đừng giả vờ không biết.
-Một ngày của anh ngắn hơn mọi người, mở mắt ra trời sáng, ngẩng đầu lên trời tối. Ngày lo việc quân đêm tròn nghĩa vụ đủ đầy, còn sức mấy ngắm các cô gái khác. Cô nào đẹp ngang ngửa với em may ra anh còn để ý nhưng xem ra con gái Thiên Đức có mấy tiên nữ anh chiếm cả rồi.
-Chỉ được cái khéo miệng là không ai bằng.
Chương buông bút đứng dậy hôn nhẹ Thiên Bình một cái rồi vớ áo khoác mặc vào. Thiên Bình hỏi:
-Anh tính đi đâu?
-Thì đến trại Nguyệt Đức, hôm Tết đến say khướt chưa kiểm tra được bố phòng.
Thiên Binh sấn đến nhíu đôi lông mày, hỏi:
-Nghe có con gái đẹp là anh đi sao?
-Đừng nói bậy. Anh tò mò tay nho sĩ kia, Thiên Đức hãy còn thiếu lắm người tài.
-Nghe nói hắn chừng hai mươi hai thôi, mười phần chắc là chân trắng.
-Trắng đen không quan trọng, dân thường tìm chốn nương thân mới không lạ, lạ ở chỗ họ chưa thành thân thì dắt díu sang đây làm gì?
Đoạn Chương hạ giọng:
-Em có thấy trong người khang khác không?
Thiên Bình lắc đầu, đáp:
-Anh có vẻ quá tự tin vào súng ống của anh đấy.
Chương nhếch miệng cười:
-Thần công đại bác anh còn chế ra được, thiên binh vạn mã còn đẩy lui thì việc khiến em mang bầu có gì là khó. Tối nay ta giao đấu vài hiệp không?
Thiên Bình khẽ đẩy Chương ra.
-Anh nên tìm chị Duệ, tối nay em còn có việc với Thần Vũ.
-Đúng là cả thèm chóng chán.
Chương phát vào mông vợ một cái rồi bước mau cả cửa, anh chàng cưỡi Thiên Lý mã rời phủ cùng đội nữ cận vệ trăm người.
Phạm Cự Lượng, Lạc Thổ, Trương Văn Long cùng tả hữu biết tin Chương đến vội xếp hàng ngay ngắn ở Bãi Mác chờ sẵn. Sau những cái bắt tay cùng vài lời thăm hỏi, bọn Phạm Cự Lượng đưa Chương thị sát bố phòng khắp làng.
Trong làng Nguyệt Đức có cả người già, phụ nữ và trẻ em, họ đều là gia quyến của quân sĩ Trung Đoàn Thiên Đức. Nghe tin Vạn Thắng vương đến, già trẻ lớn bé kéo nhau ra đường làng chào đón. Chương dừng lại một lúc ở chỗ ông cụ thân sinh của Nguyễn Lạc Thổ thăm hỏi nơi ở mới, có đôi lời nhờ ông cụ và dân làng chăm chút cho quân Thiên Đức giúp.
-Anh em ở đây còn nhiều người chăn đơn gối chiếc, thôi thì con trăm sự nhờ các ông các bà ở đây có đi đâu cũng tìm cách mối lái giúp.
Đoạn Chương nói với mấy người phụ nữ đang tranh thủ nhìn anh:
-Các chị là vợ quân nhân phải không?
Một chị đáp:
-Thưa vâng.
-Anh chị có mấy cháu rồi?
-Bẩm Vạn Thắng vương, nhà chúng tôi mới có hai, nửa năm nữa sẽ là ba ạ.
-Các chị phải tích cực bắt anh nhà đi ngủ sớm, mau chóng sinh con cho Thiên Đức nuôi nhé. Ta cũng đang phấn đấu trong năm nay phải có ít nhất một con Thiên Đức. Còn khó khăn gì các chị cứ đến chỗ cô Nguyệt mà ăn vạ.
Chương quay sang nói với Cự Lượng:
-Anh Thổ sắp lên chức cha lần thứ tư rồi, anh là chỉ huy ba quân cũng phải gương mẫu.
-Báo cáo Vạn Thắng vương, cô Nguyệt mới có tin vui.
-Thật hả?
Chương cả mừng quay ra nói với bà con:
-Cuối năm nay chị em nào đẻ đủ 4 con thì Tết ta sẽ mừng tuổi mới cho mỗi đứa 1 tiền. Anh em chiến thắng ngoài sa trường thì chị em phải chiến thắng khi tắt đèn mới phải.
Hội chị em xấu hổ trốn sạch, ba quân tướng sĩ nhao nhao.
Trại Nguyệt Đức mới có hơn ba nghìn nhân khẩu, nơi này là thành đồng vách sắt trấn phía Nam phủ Thiên Đức. Quân dân đến ở đây đều được sàng lọc nhân thân, chọn kỹ. Thân sinh của Nguyễn Lạc Thổ được cử làm trưởng làng. Đa phần người làng Nguyệt Đức đều đến từ xã Vạn Ninh và xã Thiên Đức, lòng trung thành của họ với Vạn Thắng vương không cần phải bàn.
Trở về trại quân sau khi thị sát, Chương căn dặn thêm đôi điều, nhất là cần cải tạo lại hệ thống hầm ngầm của Lý Lệnh công, phòng có ngày đối phương dùng chính những ngõ ngách ấy mà vào.
Bọn Phạm Cự Lượng và Nguyễn Lạc Thổ, Trương Văn Long, Cao Lịch báo cáo đã cho lấp bớt hầm hố, lối ra vào thông đạo đều xây bằng bê tông, lương thảo tích trữ cũng được hạ thổ hết lượt.
Họp mặt xong, Chương nói với sỹ quan rằng muốn đích thân thẩm vấn đôi nam nữ đang bị giữ. Lạc Thổ định gọi quân đưa người đến nhưng Chương dặn tự Chương đi, chỉ cần cho người dẫn đường. Thẩm vấn xong Chương sẽ về Lý phủ vì còn việc dang dở.
Nhà lao là dãy hai nhà mái tranh nằm gần giữa làng, chỉ có 4 binh sĩ luân phiên canh gác bởi nhà lao chỉ giam giữ có hai người nghi gian tế. Dạo trước Tết, khu nhà lao tạm giam mấy chục phụ nữ b·ị b·ắt khi truy quét đám hải tặc nhưng khi Chương lên ngôi vương đã đại xá. Lạc Thổ thả những người đó về nhưng họ xin được ở lại vì trở về bên kia sồn cũng khó sống, thậm chí có thể bị gọt đầu bôi vôi cho trôi sông mất xác. Lạc Thổ trình báo lên Cự Lượng, Cự Lượng còn chưa tính xong thì Nguyệt nghe thấy vậy liền xin cho mấy chục phụ nữ đó về ở Vạn An, nơi mà phụ nữ là của hiếm.
Lượng cho là phải, viết giấy đưa Nguyệt đem gặp Duệ, Duệ tất nhiên đồng ý.
Nhà lao sạch sẽ, thoáng đãng. Chương ngồi bên bàn hãy còn màu xanh của tre tươi, sáu nữ cận vệ đứng mỗi người một góc phòng, hai cô đứng cạnh bên. Đội cận vệ đều do Thiên Bình tuyển chọn, Chương đi đâu là họ ở đó như hình với bóng. Chỉ khi Chương gặp một trong bốn cô vợ hoặc ở Lý phủ thì họ mới lui. Các cô gái này đều gốc làng Vạn, do một tay Bùi Thị Xuân dìu dắt.
Bùi Thị Xuân, Võ Văn Dũng, Trần Quang Diệu đều thuộc Ty Công an. Từ ngày chiếm toàn bộ Siêu Loại, công việc của Ty Công an thực sự còn nhiều hơn so với quân sĩ Thiên Đức.
Ty Công an của Phạm Bỉnh Di đã có 2000 người chia làm hai phòng, bố trí về từng thôn nắm tình hình. Bùi Thị Xuân là Phó ty. Trần Quang Diệu là Trưởng phòng Tình báo, Võ Văn Dũng là Trưởng phòng Điều tra - Thẩm vấn.
Quang Diệu rất yêu vợ và cũng sợ vợ, Bỉnh Di bố trí Diệu làm phó song Diệu thoái thác xin chân tình báo vì có thế mới thong dong bên ngoài, thoát khỏi vòng kiềm toả của vợ được. Thực ra Bùi Thị Xuân không cam tâm ngồi ở Ty Công an nhưng đứa này đẻ chưa đầy năm đã mang bầu đứa khác nên đành ngậm hột thị. Hiện tại Bùi Thị Xuân mới cấn thai đứa thứ tư và tuyên bố xanh rờn rằng không đẻ thêm nữa.
Mấy hôm trước Bùi Thị Xuân mời Chương về làng Nhất Vạn khiến Chương lấy làm lạ lắm. Về đến làng thấy người làng xì xào với nhau, đến cửa nhà Quang Diệu liền thất kinh khi thấy người đàn ông từng tay cầm đại đao xông trận như chốn không người nay bị bó giò treo giữa nhà. Bùi Thị Xuân ngồi ghế vắt chân chữ ngũ, tay cầm roi mây. Một cô gái trẻ, tuổi độ hai mươi đang đứng khép nép gần đó, mặt tái xanh vì sợ.
Bùi Thị Xuân đứng lên chào Chương, mời anh chàng ngồi. Chương giả vờ không nhìn thấy Quang Diệu, đưa tay nhận chén nước trà do Xuân đưa.
-Đây là chuyện trong nhà, Vạn Thắng vương soi xét cho. Lão này liên tục bắt tôi đây sinh nở còn bản thân lão thì bù khú với cô này. Cô này cũng vừa mới cấn thai, nay người ta đến tận cửa nhà ăn vạ tôi mới biết.
Bấy giờ Chương mới ngước lên nhìn Quang Diệu, thấy người anh em liên tục nháy mắt cầu cứu, Chương từ tốn nói:
-Có gì chị bỏ cái roi xuống, em đến đầu làng đã nghe người ta kháo nhau. Xấu chàng hổ ai, có gì từ từ nói, sự đã rồi chị làm thế này nay mai anh Diệu còn mặt mũi nào ra làm làm việc công.
-Hồi trước tán tỉnh, tôi đã giao hẹn trước rồi, nếu léng phéng là tôi cắt béng cho xong. Tôi sắp có đủ 4 đứa, cần gì chồng nữa.
Chương húng hắng ho, quay sang hỏi cô gái:
-Cô đây người ở đâu?
-Dạ bẩm… bẩm Vương, nhà em người… người làng Kếp.
Bùi Thị Xuân bổ sung:
-Lão này đến đó nắm tin tình báo gì đấy, tin chả thấy đâu mà báo hại tôi. Nay tôi mời Vạn Thắng vương đến làm chủ, tôi không thiết sống nữa.
-Anh Diệu đây có lừa gì cô không? Cô có biết anh ấy đã có vợ con chứ nhỉ?
-Dạ… dạ bẩm…
Cô gái lúng túng, Chương nháy mắt vài cái, cô gái dường như hiểu ra vấn đề bèn đáp:
-Bẩm Vương, là nhà em có biết nhưng vì em… em trót dại yêu mến nên…
Chương vớ luôn lời của cô gái:
-Đấy, anh Diệu có giấu đâu. Đáng ra chị nên chọn chồng xấu xấu một tí chứ đằng này… - Chương khẽ thở dài. - Tuấn tú cũng là cái tội ở đời.
Đoạn Chương hỏi cô gái:
-Gia dình cô biết chuyện chưa?
-Bẩm ngài, làng em bắt vạ, cha mẹ không đủ tiền đền cho làng nên… nên em mới đánh liều tìm đến. Em…
Chương phẩy tay, nói:
-Ta hiểu rồi. Chuyện làng bắt vạ ta sẽ lo cho cô nhưng con gái sinh ra không thể thiếu người cha. Nếu cô thuận lòng làm lẽ cho chị của ta đây, chăm sóc cho cả con chị ấy thì có được chăng?
-Bẩm Vương, được vậy nhà em nguyện lòng. Nhà em cũng nghe danh chị đây nên rất sợ nhưng…
-Chị ta là người có lòng nhân, chỉ giận ông anh thèm đồ ngọt mà gian dối nên mới vậy. Chị ấy có đánh cô roi nào đâu.
Chương nói với Bùi Thị Xuân:
-Thôi chị ạ, nhà có thêm người, hai chị em cùng mang nặng đẻ đau phải thương lấy nhau. Cô đây làm lẽ rồi có khi chị ngơi tay, tập trung được công việc không chừng. Em nhìn nhà cô này cũng thuỳ mị nết na, là do trẻ người non dạ nên mới ra nông nỗi này.
Bùi Thị Xuân nghe chừng nguôi nguôi, Chương bồi thêm:
-Chỗ Thiên Bình còn thiếu người cầm nữ quân mà tìm mãi chẳng ra, chị em cứ xin cho chị về đấy mà em chẳng dám quyết bởi các cháu hãy còn nhỏ quá.
Hai mắt Bùi Thị Xuân chợt sáng lên:
-Vạn Thắng vương cho tôi về đó thật là tốt, tôi không muốn chung nơi làm việc với lão này nữa.
Bất giác Chương thấy có gì đó sai sai, bèn nói:
-Để em bàn với chỗ anh Di chứ tự ý lấy người anh ấy làm than thân trách phận có bao nhiêu người được việc em lấy hết cả.
Chương vừa dứt lời, Bùi Thị Xuân đưa tay lên chéo ngực cúi chào, lui dần rồi biến mất ngoài cửa. Chương lấy làm lạ nhưng không hiểu, vội hạ lệnh nữ cận vệ thả Quang Diệu xuống, cắt dây thừng.
-Đội ơn Vạn Thắng vương đã đến cứu cho tôi một mạng. Hổ nhà tôi có tiếng trong làng, ai cũng hãi cả.
-Lần sau đừng có vui chơi ra sản phẩm, muốn lập th·iếp về xin bà ấy đường hoàng nào đâu đến nỗi. Mà bà ấy chạy đi đâu rồi?
-Bà ta lập kế mời Vạn Thắng vương đến, nhân cơ hội này xin vào trong quân, chắc chắn là vậy.
-Thảo nào lại dễ thoả hiệp như thế, chị em nhà này thật đáng sợ. Mà cô này tên họ là gì?
-Bẩm Vương, nhà em là Đào Thị Vàng ạ.
-Nhớ lời ta dặn, làm lẽ của Bùi Thị Xuân cứ lo tốt việc nhà, nhịn được cứ nhịn cho trong ấm ngoài êm. Nếu ông này đối đãi với cô không tốt cứ tìm đến ta.
-Đội ơn Vạn Thắng vương chiếu cố cho nhà em.
Chương lắc đầu ngán ngẩm rời nhà, Trần Quang Diệu cười tươi như được mùa, tiễn Chương ra đến tận cổng luôn miệng tạ ơn. Chương gặp Phạm Tu mới biết chắc rằng Bùi Thị Xuân nhân cơ hội này rút khỏi Ty Công an thật.
Chương rất mến Bùi Thị Xuân vì được cô giúp nhiều việc, thôi đành nhân cơ hội này cho chị em nhà người ta tụ về một chỗ vậy.