Chương 221: Cùng Hoàng hậu ngắm sao
Chương sau khi chính thức lên ngôi vương theo sự sắp đặt của Phạm Tu, ba ngày Tết bận rộn tiếp sỹ quan và các trưởng, phó ty đến chúc Tết. Sau lại đến các bản doanh chúc Tết ba quân. Cứ nhấp môi mãi như vậy cũng khiến mặt đỏ phừng phừng. Thiên Bình, Uyển Như, Lam Khuê hay Duệ phải cắt đặt nhau theo sát phu quân. Ngoài việc quan tâm thật lòng đến chồng thì bốn nàng đều không muốn sẽ có bà phi thứ tư.
Chiều mùng 3 Tết, từ bến Bình Than nơi Hoàng Thái Công đóng trại trở về Lý phủ, Chương nói với Duệ và Lam Khuê khi đang còn hơi men:
-Anh tính rồi, như này mãi không tiện. Sau này quân đông chục vạn khắp đất Vạn Xuân thì cả tháng không chúc Tết hết được. Chúc Tết ngẫu nhiên và dành 1 ngày tiếp khách thôi, anh còn muốn đi chơi.
Lam Khuê cười khúc khích mà rằng:
-Thần th·iếp thấy Vương tính như vậy là phải.
Chương xua tay gạt đi:
-Cái gì mà thần th·iếp? Anh không thích, anh chỉ thích nghe em xưng em thôi. Em mau sinh con trai đi, tất cả sinh con trai hết, phải bảo Thiên Bình sinh con trai sớm để nó lớn cho nó làm vương. Anh không thích.
Duệ cưỡi ngựa đi bên cạnh, tươi cười nói:
-Được rồi, được rồi. Chúng em vẫn là chúng em mà. Giờ về Lý phủ anh ngủ một giấc, sớm mai là hết Tết.
Ngang qua làng Vạn Xuân đang dựng dở hãy còn ngổn ngang, Chương nói:
-Mạc phủ nghe giống người Hoa quốc lắm, nghe như mạt phủ vậy, gọi là Điện Hưng Quốc cho sang tai. Hưng là hưng thịnh, Hưng Quốc là quốc gia hưng thịnh.
Chương nói trong cơn say nên chẳng nhớ, anh chàng chẳng hiểu vì sao khi dọn về thì trước Mạc phủ lại có tấm biển to đùng sơn son thếp vàng ghi “Điện Hưng Quốc”. Quay ra hỏi thì Duệ thuật lại chuyện lúc Tết, Chương đành gãi đầu tặc lưỡi.
Về đến Lý phủ, người nồng nặc mùi rượu nên Mạc Mai Lan và Mạc Bách Khoa khóc ré lên không theo. Chân nam đá chân chiêu, Chương tìm Tiểu tiên nữ nhưng con gái lớn cũng nhăn nhó bám gấu quần Lý An không chịu theo Chương. Hai bố con đuổi nhau khắp nhà trong những tràng cười của những người trong Lý phủ.
Duệ đưa Chương về phòng nghỉ rồi chăm con, Lâm Uyển Như cũng vậy, Lam Khuê và Thiên Bình bận tiếp khách thay chồng.
Chương mới lên ngôi vương nhưng như Chương nói, chức vị gì cũng để bên ngoài cổng, vậy nên Lý phủ vẫn là Lý phủ trước đó, không thay đổi gì bên trong lẫn bên ngoài.
Nửa đêm Chương khát nước, tỉnh giấc quờ tay định tung chăn thì thấy có người đang nằm cạnh. Chương dụi mắt thấy Thiên Bình đang nằm sát bên, hai mắt mở to, miệng nở nụ cười bảy phần tinh quái. Chương mất mấy giây định thần và rồi nhận ra bản thân đang cởi trần và chính thất của anh chàng thì vận đồ ngủ mỏng không thể mỏng hơn.
Chương cảm thấy cổ họng đắng nghét, cơn khát nước bỗng biến mất nhưng nuốt nước bọt đánh ực một cái. Thiên Bình thì thào:
-Hôm nay kỷ niệm ngày cưới, anh cũng đã là vương một cõi như lời giao hẹn khi xưa. Em không ham hư vinh, chẳng màng của cải, chỉ là em muốn người em yêu hiện thực hoá những ý định năm xưa. Em rất tự hào và mãn nguyện về anh, bây giờ… bây giờ em chính là phần thưởng của anh.
Chương tròn mắt tưởng nghe nhầm bởi nhiều lần anh chàng có ý định giải quyết luôn chính thất nhưng nhắm đánh không lại nên chỉ biết tìm các cô còn lại.
-Em mong ngày này đã 6 năm, bây giờ anh có còn thương em như này trước nữa không?
Thiên Bình rướn người thì thào bên tai Chương, cặp tuyết lê bởi vậy mà dính sát vào. Chương cảm nhận rõ hơi thở của người con gái mình thương yêu bấy lâu nay, lông tơ khắp người dựng hết lượt.
Chương luồn tay vào trong chăn đặt thử vào cặp tuyết lê đang nóng hổi, xoa nhẹ rồi nói:
-Anh có thể ăn phần thưởng của anh không?
Thiên Bình không đáp mà rúc đầu vào cổ Chương. Chương không một giây chậm trễ, háo hức dùng tay khám phá núi đồi hùng vỹ mà mấy năm trời thi thoảng mới được chạm đến. Thửa ruộng tam giác vốn là vùng cấm, đêm nay Chương cũng mặc sức thăm ruộng.
Kinh nghiệm vốn có sau mấy năm chinh phục ba cô vợ, Chương biết bản thân cần phải lảm gì và làm như thế nào trong lần ân ái đầu tiên với cô gái anh yêu. Chủ tướng Thần Vũ quân dày dạn sa trường lúc này như con chim non nho nhỏ trong vòng tay rắn chắc của Vạn Thắng vương.
Thiên Bình mê man tận hưởng những cảm giác mà cô từng được nghe nói nhiều lần cho đến khi cô không thể ngăn được những âm thanh vô thức phát ra từ cổ họng theo từng nhịp. Thiên Bình cũng chẳng biết mười đầu ngón tay bấu chặt vào da thịt người đàn ông cô yêu cho đến khi cơ thể cô mềm nhũn ra, mặt đỏ bừng bừng e thẹn giấu vào ngược của Chương.
-Đáng ra nên thưởng cho anh từ lâu mới phải.
-Ưm!
Thiên Bình gật đầu, ôm chặt lấy Chương.
-Anh đang háo hức lắm. - Chương thì thào. - Vừa rồi mới tạm ứng, mới thử một tí.
-Nhưng em thấy mỏi mà, mỏi hơn cả đánh trận.
Chương nhẹ nhàng đặt vợ xuống, hôn nhẹ lên môi rồi nói:
-Thì cứ nằm đấy để anh chiều Hoàng hậu của anh.
Và thế là Chương cho Đại Thắng Hoàng hậu l·ên đ·ỉnh núi ngắm trăng sao thêm một lần nữa. Đôi mắt của Thiên Bình long lanh, hai má ửng hồng, ôm chặt lấy Chương mà ngủ th·iếp đi.
Sáng ngày ra khi bên ngoài có tiếng Lam Khuê gọi cửa báo hai người thức dậy vì sắp cúng hoá vàng thì Chương lại tặng cho Đại Thắng Hoàng hậu thêm một viên đạn ân sủng nữa.
Thiên Bình rời phòng ngủ mà mặt không giấu nổi vẻ mãn nguyện, bọn Lam Khuê tủm tỉm cười khiến Thiên Bình phải trốn vào một góc mãi đến khi Duệ đi tìm vào ăn cơm.
Chương ăn xong bữa trưa, căn dặn vài điều với mọi người rồi về phòng rúc đầu vào chăn ngủ đến chập tối, dậy ăn cơm, chơi với con rồi đi ngủ sớm để bù đắp mấy ngày cuối năm mệt nhọc.
Nửa đêm Chương mở mắt thức giấc vì Thiên Bình nằm cạnh hí hoáy tự bao giờ.
-Em ngủ không được.
Thế là… Chương lại chỉ cho Đại Thắng Hoàng hậu xem sao nào to. Cả tuần sau đó, đêm nào Thiên Bình cũng kêu khó ngủ, dường như tân Hoàng hậu muốn bù lại những ngày tháng thiệt thòi trước đó.
Như thông lệ, bách tính phủ Thiên Đức bắt đầu cấy vụ xuân ngay sau Tết. Chương chú trọng thuỷ lợi cho nông nghiệp, dân Siêu Loại cũ được Ty Thương nghiệp tặng mỗi nhà 1 sọt phân bón lúa. Đồng thời, nhân viên Ty Thương nghiệp đến các làng phổ biến cho dân cách làm hầm biogas tại nhà để có thêm phân bón cho cây trồng.
Nhân viên Ty Thương nghiệp, Ty Giáo dục hay Ty Dân vận được cấp riêng ngựa phục vụ việc đi lại. Tính trong cả 4 huyện chỉ có hơn 3000 con ngựa tốt, trung bình 50 dân mới có 1 ngựa. Ngựa vẫn ưu tiên cho quân, trong số hơn 3000 ngựa tốt, 1000 được trang bị cho Trung đoàn Thần Vũ
Huyện Thiên Đức giao thông thuận lợi hơn do phát triển trước mấy năm, chợ Thổ Hà nay đã trở thành một thị tứ đông đúc, trên bến dưới thuyền tấp nập kẻ bán người mua.
Con đường huyết mạch Tả - Hữu Siêu Loại vẫn đang được đốc thúc làm mau, bờ kè sông làm đến đâu, đá dăm trải mặt đường đến đấy. Do không có xe lu, Chương cho đúc hai con lăn bằng sắt vô cùng lớn, dùng ngựa kéo lèn đường cho phẳng. Chương tính toán giai đoạn 1 sau khi hoàn thành đổ đá dăm bằng phẳng, giai đoạn 2 sẽ đổ xi măng bởi nguồn đá vôi, đá hộc, xi măng còn ưu tiên nhiều việc khác.
Các con đường liên thôn, liên xã giao cho Huyện trưởng các huyện chịu trách nhiệm. Huyện trưởng huyện Thiên Đức Phạm Ba Duy và Huyện trưởng Thừa Thiên Nguyễn Diệu Hiều vốn có kinh nghiệm nên thường cùng thuộc hạ đến giúp bọn Lê Văn Thịnh, Vũ Trinh, Bùi Cầu, Ngô Miên Thiệu cách quy hoạch đường sá.
Thuyền là phương tiện di chuyển thuận lợi nhất nên giao thông đường thuỷ được chú trọng. Bên cạnh đào và nắn sông, Chương quy hoạch lại các xưởng đóng tàu thuyền, thống nhất thành Tổng Công ty đóng tàu thuyền Vạn Xuân với ba xí nghiệp trực thuộc gồm:
Xưởng đóng tàu cũ gần đại bản doanh nay chỉ còn tập trung đóng và cải tiến thuyền Mông Đồng, gọi là Xí nghiệp Mông Đồng.
Xưởng đóng tàu mới có trụ sở tại sông Dâu, phía Nam thành Luy Lâu, gọi là Xí nghiệp Xa Hải, chuyên đóng Xa Hải thuyền chở pháo và chở quân.
Xí nghiệp tàu thuyền Thuận Thành có trụ sở gần chợ Diên Ứng, đóng các thương thuyền lớn nhỏ phục vụ nhu cậu giao thông thuỷ nội địa.
Phủ Siêu Loại không phải nơi có thể phát triển được các giống ngựa tốt mà mua ngựa từ các nơi khác về sẽ tốn nhiều bạc vàng, lại thêm công chăm sóc. Bởi vậy từ lâu Chương đã ấp ủ việc chế tạo loại phương tiện phù hợp cho việc đi lại thuận tiện khi đường sá làm xong.
Xe đạp là phương tiện vô cùng phù hợp.
Xưởng quân khí đã chế tạo ra chiếc xe đạp đầu tiên bằng gỗ, các chi tiết bằng thép rất ít. Mẫu xe này không có bàn đạp mà dùng sức của hai bàn chân để đẩy. Mẫu xe đưa vào thử nghiệm trên đường Thiên Đức và đường Linh Sơn, nửa canh giờ di chuyển được 20 dặm đường mà không tốn nhiều sức.
Chương đã bí mật cho sản xuất 200 mẫu xe đạp thồ tương nhưng thay thế khung hoàn toàn bằng ống kim loại rỗng, vành và nan hoa đúc nguyên khối, lốp bằng gỗ đẽo gọt cẩn thận. Cói dùng làm dây buộc lốp và vành, đồng thời giảm xóc khi di chuyển. 200 xe đạp thồ dự kiến khi làm xong sẽ giao cho Tiểu đoàn Hậu cần sử dụng làm xe thồ chuyên chở lương thảo, thậm chí thương binh.
500 xe đạp không có pê đan hoàn toàn bằng gỗ dự kiến khi làm xong sẽ cấp cho lính trạm, sỹ quan, quân nhân cần di chuyển giữa các trại quân thay cho ngựa.
Chương phỏng theo mẫu xe đạp Thống Nhất để làm ra xe đạp Thống Nhất. Xe Thống Nhất có pê đan, ba ga sau, xích sắt, yên bằng gỗ bọc da bò. Nan hoa của xe đạp và và không khác là mấy so với các xe đạp hiện đại, khác chăng là lốp xe vẫn bằng gỗ. Mẫu xe này làm mất hơn ba tháng để hoàn thiện và chỉnh sửa, mài dũa, Chương trực tiếp làm việc với thợ trong xưởng. Chương cho làm một miếng sắt đúc nhỏ gắn vào khung xe, nội dung “Đại Thắng Hoàng hậu”.
Tết Nguyên tiêu, quân lính đem xe Thống Nhất mẫu đầu tiên đến Lý phủ để Chương làm quà cho Thiên Bình. Một thùng gỗ đặt giữa khoảng sân lớn trong Lý phủ, mấy trăm người trong Lý phủ vây quanh khoảng sân chờ đợi vì nghe nói Vạn Thắng vương mới làm xong một thứ lạ kỳ giúp người ta đi mau hơn mà không tốn mấy sức.
Chương nói với Thiên Bình:
-Món quà độc nhất vô nhị này anh tặng cho em, nhà mình chỉ còn em là chưa hạ sinh cho anh tiểu tiên nữ hay con voi nào cả.
Nói là Lý phủ có Vạn Thắng vương chứ thật ra Vạn Thắng vương cũng na ná như ông địa chủ thời phong kiến mà thôi.
Thiên Bình thoáng đỏ mặt khi những người xung quanh cười vang.
Thùng gỗ được mở ra, chiếc xe Thống Nhất bày trước hàng trăm cặp mắt trầm trồ. Bấy giờ Chương kéo Thiên Bình đến cạnh chiếc xe đạp và nói:
-Thứ này gọi là xe đạp, tên nó là Thống Nhất. Chiếc đầu tiên có viết rõ nó thuộc sở hữu của Đại Thắng Hoàng hậu. Sau khi ta hướng dẫn cách dùng xong, các phu nhân cũng sẽ có một cái tương tự.
Lý An bế cháu gái, Lâm Uyển Như và Duệ bế con đến ngó nghiêng hết lượt, luôn miệng trầm trồ thứ lạ kỳ.
-Bây giờ ta sẽ làm mẫu trước.
Nói đoạn Chương dắt xe đạp, nhảy phốc lên đạp mấy vòng quanh sân trong con mắt ngạc nhiên không nói thành lời của người trên kẻ dưới. Hệ thống phanh chưa có do thời gian gấp rút nên hãm xe bằng cách… đạp vào miếng da trâu gắn ở bánh trước.
Chương dừng xe, nói với Thiên Bình hãy còn mắt tròn mắt dẹp:
-Xe này cần làm thêm vài thứ nữa cho an toàn, tiện lợi hơn nhưng anh nóng lòng tặng em.
Đoạn Chương vẫy bọn Lam Khuê lại và bảo:
-Cả bốn người cùng tập, tập đến khi thành thục sẽ có xe.
Ngoài xe Thống Nhất, binh sĩ cũng đem đến Lý phủ 5 xe gỗ dùng chân đẩy. Lý An được một cái có khắc tên, 4 cái còn lại giao cho quân sĩ ở phủ dùng khi cần. Binh sĩ ở xưởng quân khí hướng dẫn cách sử dụng.
Giống như bao người tập đi xe đạp lần đầu, nhìn người ta đi rất dễ nhưng đến phiên mình lên xe thì đổ trái ngả phải, không sao di chuyển được. Thiên Bình cũng chẳng khác là bao.
-Nguyên lý dùng thứ này là giữ thăng bằng, em đừng có cứng người lên như vậy, thả lỏng hai tay ra một chút. Anh giữ cho mà đạp, cứ háo thắng sao mà thành.
Lý phủ chiều ấy vui hơn hội.
Chương mất hàng canh giờ dạy cho Thiên Bình cách đạp và cô đã đạp được những đoạn dài trước khi nghiêng đổ. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mệt phờ nhưng Thiên Bình không giấu nổi vẻ hào hứng. Lam Khuê, Duệ và Lâm Uyển Như cũng được dạy hết lượt, mãi đến khi Lý phủ lên đèn thì 4 nàng mới chịu ngưng nghỉ.
Sớm hôm sau mới bảnh mắt, Chương b·ị đ·ánh thức bởi những tràng cười rộ lên, mở cửa đi ra đã thấy 4 cô vợ cùng tập xe đạp trong sân, đám người giúp việc đứng hò reo khích lệ.
Chương đánh bài chuồn đến gặp Lý An, thấy ông già sắp ngũ tuần trốn cháu gái hăm hở đẩy cái xe di chuyển trong khoảng sân rộng. Thấy Chương đến, Lý An thở đứt quãng đến nói với Chương:
-Thứ này thực tốt cho quân lắm, liệu con có thể làm cho ta một cái giống như của Thiên Bình không?
Chương uể oải, đưa tay che miệng ngáp một cái, vươn vai nói với Lý An:
-Ông cứ dùng thạo cái này, mấy hôm nữa xe đạp hoàn thiện thì bố cháu sẽ tặng ông một cái có khắc tên riêng để ông chở Thiên Kim đi chơi.
-Được, được vậy thì hay quá. Ta thấy thứ này nếu làm bằng sắt có khi thay được ngựa thồ.
-Bố cháu cho làm sẵn rồi, chốc nữa ông muốn thì bố cháu đưa ông sang xưởng xem thử. Ông có trà sẵn không?
-Ta hãm một ấm rồi, có cả bánh trong phòng.
Lý An dựng xe vào tường, cùng Chương vào uống trà cho đến khi Lam Khuê xuất hiện kéo Chương ra khoe thành quả của bốn chị em.
Phát kiến xe đạp của Chương liệu sẽ đem lại những lợi ích gì cho phủ Thiên Đức?