Chương 203: Binh biến
Song song với kế ly gián nhắm vào ba quân của đối phương, Chương yêu cầu nho sinh chân trắng đẩy mạnh việc tuyên truyền đến giới nho sinh, nho sĩ. Quân Thiên Đức dùng người không kể xuất thân, hạng cùng đinh nếu có sức vóc cũng được trọng dụng. Nho sinh chưa có công danh nếu muốn thể hiện khả năng cứ mạnh dạn đầu quân vào ba ty Giáo dục, Thông tin và Dân vận.
Bọn Hàn Thuyên về đất Siêu Loại, gần hai làng Trống Mái, lại thêm nho sinh trong ty phần đông gốc gác ở hai làng này nên chả mấy chốc dân chúng hai làng trở thành chỗ dựa vững chắc cho Hàn Thuyên. Gia quyến của Hàn Thuyên trở lại làng là minh chứng rõ nét nhất cho thấy Thiên Đức nhìn người không xét gốc.
Vợ Hàn Thuyên là Vương Thị Thoan được giao trọng trách Chủ tịch Hội phụ nữ Siêu Loại, đang ra sức tuyên truyền, tuyển dụng phụ nữ vào hội. Thoan đã ở Thiên Đức mấy năm, thường qua lại với bọn Duệ, Thiên Bình nên ngoài nhiệm vụ chính được giao thì Thoan cũng là đầu mối tuyển quân Thần Vũ. Trong số gần 500 nữ binh đang ngày đêm thao luyện ở đại bản doanh Thiên Đức đã có hơn một trăm thiếu nữ gốc người làng Trống, Mái.
Cũng bởi số trời đẩy đưa, nhiều người trẻ ở hai làng này ngày sau trở thành nhân tài trong quân. Bởi thế dân vùng Siêu Loại ngày sau mới có câu:
Nhất Tam Vạn, nhị Trống Mái, tam Văn Lãng, tứ Hoả Mai.
Hoặc:
Trai Tam Vạn, gái Nhị Dậu.
Ấy là do nam nhân làng Tam Vạn chỉ theo nghiệp binh, con gái hai làng Trống, Mái cũng vậy. Bất cứ cô nào muốn vào trong quân, phần lớn đều muốn vào Thần Vũ. Còn như Văn Lãng là làng chuyên đúc đồng chế súng thần công, làng Hoả Mai chuyên làm súng cho quân. Làng Hoả Mai lúc này chưa thành lập, Văn Lãng cũng chưa định hình.
Bên kia sông Khoai, Mậu Quốc Thìn không chịu khoanh tay chờ c·hết. Sau sự vụ Đinh Công Tráng dẫn quân hàng Thiên Đức, Mậu Quốc Thìn cho kiểm soát quân gắt gao, rà soát các tướng từng chịu ơn Lý An. Đồng thời, Mậu Quốc Thìn bí mật gửi thư đề nghị kết liên minh với La Lệnh công bên Tế Giang, hứa cắt một phần đất tiếp giáp làm quà nếu hợp binh.
Trong đoàn sứ do Mậu Quốc Thìn cử đi có hai anh em họ Trương là Trương Hống, Trương Hát. Hai người này là cháu họ của Trương Văn Long vốn bất mãn chuyện ông chú họ bị tước binh quyền điều ra trấn trại nhỏ nơi heo hút nên đã bàn định với nhau, gần nửa đêm g·iết sứ thần, lấy thư tín trốn về trại quân Trương Văn Long. Long xé thư đọc rồi cả giận, gọi binh sĩ thân tín đến lều đọc cho cùng nghe một lượt. Ngay sau đó, bọn Trương Văn Long, Trương Hống, Trương Hát bỏ trại dẫn theo hơn trăm quân lúc trống vừa điểm canh Tư, lòng vòng qua nhiều làng mạc, nhắm hướng Bắc mà đi.
Mặt trời lên cao bằng ngọn sào, Mậu Quốc Thìn nghe tin sứ thần b·ị s·át h·ại, thư tín mất. Kẻ dưới nghi hai anh em nhà Trương Hống, Trương Hát đã ra tay. Tra sổ quân biết anh em họ Trương là cháu họ Trương Văn Long, Mậu Quốc Thìn sai lính đến trại bắt Long đem về. Binh sĩ đến nơi thấy trại không người bèn về bẩm báo. Mậu Quốc Thìn hạ lệnh truy bắt nhưng lúc này đã là đầu giờ Thân.
Mậu Quốc Ngọ báo với cha vào lúc chiều muộn rằng bọn Trương Văn Long kéo nhau đi vòng theo hướng Tây đến gần sông Thiên Đức ngăn với trấn Hải Đông thì mất dạng. Trên đường đi, Trương Văn Long rủ thêm được bọn Lê Doãn Đông, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Nhân Thắng, Đàm Thuận Hy cùng anh em họ Liệt.
-Những kẻ này đều quản các trại tiếp giáp với Tế Giang, quân sĩ dưới trướng hơn trăm kẻ. Tổng số quân chúng dẫn theo hơn một nghìn ạ.
-Thật nuôi ong tay áo, chúng tính làm phản thật rồi. - Mậu Quốc Thìn cả giận quát. - Mau gọi Lý An đến đây cho ta, lệnh cấm trại toàn quân, kẻ nào có ý chống đối g·iết ngay không cần hỏi.
Lý An bị gọi đến, lặng im nghe Mậu Quốc Thìn nhiếc móc thậm tệ hồi lâu rồi lại được trả về nơi giam lỏng. Mậu Quốc Thìn tạm thời bưng bít việc quân tướng bỏ trốn với Lý Lệnh công nên chưa dám làm to chuyện. Nếu Lý Lệnh công biết hàng chục tướng dưới trướng quay giáo trở cờ, Mậu Quốc Thìn sợ rằng Lý An buộc phải trở lại nắm binh quyển và khi ấy số phận nhà họ Mậu lành ít dữ nhiều.
Lý An trở về nhà uống trà cười một mình mãi không thôi. Chẳng biết cười vì buồn lòng hay vì hả dạ. Nghe Mậu Quốc Thìn đọc những cái tên quen thuộc làm phản, Lý An ngẫm thấy hãy còn chưa đủ vì những Hoàng Thái Công, Vũ Mộng Nguyên, Nguyễn Cao, Trần Can, Lê Đông Côi, Dương Như Châu, Vương Văn Trà, Văn Như Võ, Nguyễn Trọng Kha, Đình Nghi Khúc, Hoàng Văn Thái. Hơn hai chục tướng lớn nhỏ đều là tâm phúc của Lý An. Nếu bọn Lê Quý Ly, Trương Văn Long trở cờ kéo nhau đầu quân cho Thiên Đức rồi thì bọn Hoàng Thái Công sớm muộn cũng tìm cách quy hàng.
-Tiểu tử đó thật cao tay hơn người. Bao công lao của ta gầy dựng hàng chục năm bỗng chốc tan thành mây khói. Hắn lấy người không cần động binh, người về lại dụng như thế thì chả mấy mà Mậu Quốc Thìn hấp hối. Cơ nghiệp nhà họ Lý ta chỉ còn chút hơi tàn mà thôi.
Lý An dự đoán đúng song mọi sự biến diễn ra quá nhanh. Ngay đêm hôm ấy dù lệnh cấm trại đã ban xuống nhưng binh biến vẫn xảy ra. Bọn Hoàng Thái Công biết tin Trương Văn Long nửa đêm bỏ trại, bọn Lê Doãn Đông, anh em họ Liệt cũng mất tăm liền đoán biết cả bọn sẽ tìm đường về Thiên Đức. Sau lệnh cấm trại kiểu gì Mậu Quốc Thìn cũng sờ đến bọn Thái Công, Mộng Nguyên hạch tội.
Hoàng Thái Công đang nắm trong tay 800 thuỷ quân, đương đêm phối hợp với bọn Vũ Mộng Nguyên và Hoàng Văn Thái đóng trại bộ binh gần đó kéo đến khu vực nhà lao. Lê Doãn Đông và Đình Nghi Khúc phụ trách giữ lao, thấy bọn Hoàng Thái Công đến thay vì giao chiến lại mở toang cổng đón vào. Lý Quang Minh, Lý Công Thành cùng gần hai trăm binh sĩ trước đây được Thiên Đức thả về cùng lập tức nhập bọn.
Hoàng Thái Công dẫn tất cả trở lại trại thuỷ, đang đưa người lên thuyền định t·ẩu t·hoát thì có nhiều toán quân binh kéo đến, tưởng hai bên sẽ giáp chiến nhưng nào ngờ đó là bọn Vương Văn Trà, Lê Đông Côi, Dương Như Châu, Nguyễn Cao, Trần Can, Văn Như Võ, Nguyễn Trọng Kha… mỗi người dẫn theo dăm bảy chục quân thân tín đến đòi đi theo. Trước sau gần hai nghìn tướng sĩ lên 45 chiến thuyền lớn nhỏ biến luôn vào màn đêm. Mậu Quốc Ngọ dẫn 3000 quân bản bộ đến dập loạn thì đã muộn.
Một bức tường cao có khi đổ sập chỉ vì bị rút một viên gạch nhỏ.
Nói về bọn Trương Văn Long trong lúc kéo đi thì rủ thêm nghìn người nhập hội. Trời sáng rõ thì vượt sông Khoai dễ dàng. Vừa mới chân ướt chân ráo lên bờ đi dọc bờ thêm một quãng đã thấy quân kỵ Thần Vũ kéo đến. Trương Văn Long thấy quân kỵ mấy trăm người đều là nữ nhân vận chiến y màu vàng liền nhớ những gì Lý Công Thành đã kể, vội bảo tướng sĩ ném hết v·ũ k·hí. Chỉ huy quân kỵ thấy cả nghìn quân Siêu Loại đang ướt nhẹp nhất loạt ném v·ũ k·hí giơ tay xin hàng liền xuống ngựa tiến đến. Trương Văn Long đánh bạo hỏi luôn:
-Chả hay nữ tướng đây có phải Phạm Thiên Bình, chính thất của Vạn Thắng vương, đứng đầu Thần Vũ quân hay không?
Cô gái khẽ lắc đầu, đáp:
-Tôi là Phạm Kim Huệ, Đại đội phó Đại đội Thần Vũ. Các ông là ai? Tại sao lại vượt sông?
-Bổn tướng là Trương Văn Long, trước đây là tuỳ tướng của Lý đại nhân, đây là các anh em cùng đi.
-Trước đây? Tôi chưa hiểu rõ ý của Trương Đại tướng quân. Nếu tôi nhớ không lầm, ngài từng thống lĩnh ba quân đối chiến với Thiên Đức ở chân núi Linh Sơn?
-Thật xấu hổ, đó chính là bổn tướng. Sở dĩ bổn tướng nói trước đây là bởi đêm vừa rồi đã trở giáo, cùng anh em tìm đường về xin Vạn Thắng vương thu dụng.
Nói đoạn Trương Văn Long đưa cho Phạm Kim Huệ một bức thư đã xé và nói:
-Đây là thư tin của Mậu Quốc Thìn gửi sứ đưa sang Tế Giang, mong Phạm Đại tướng quân chuyển tới Vạn Thắng vương giúp cho.
Phạm Kim Huệ gọi một nữ binh đến căn dặn, nữ binh này phi ngựa đi thì trong quân Thần Vũ có bóng chim câu bay v·út lên. Đoạn Huệ nói với Trương Văn Long:
-Trương đại nhân và mọi người cứ men theo sông Khoai về hướng Đông đến bản doanh Tiểu đoàn Thuận Thành của anh Lê Quý Ly tạm nghỉ chân, chúng tôi sẽ dẫn đường.
-Binh khí thì sao? Thưa Phạm Đại tướng quân?
-Các anh cứ cầm theo, tôi tên Huệ, Trương đại nhân có thể gọi như vậy cho tiện. Lệnh tôn của Trương đại nhân đang ở Lý phủ.
-Thân phụ… cha… cha tôi sao…
-Bác ấy tự tìm gặp Vạn Thắng vương, chuyện còn dài. Chúng ta đi thôi, Vạn Thắng vương đang chờ.
Thần Vũ quân đều xuống dắt ngựa khiến bọn Trương Văn Long lấy làm lạ, mãi sau Trương Văn Long mới hỏi Phạm Kim Huệ:
-Đao kiếm cho chúng tôi giữ, có ngựa lại không cưỡi mà cuốc bộ, thật bọn chúng tôi chưa hiểu, Kim Huệ tiểu thư có thể giảng giải cho đám chúng tôi thông tỏ hay không?
-Trương đại nhân đã từng giao chiến với quân Thiên Đức hẳn cũng biết, chúng tôi có v·ũ k·hí đánh xa nên không ngại đao kiếm. Nếu các ngài có ý trá hàng, chúng tôi đủ sức đánh ngang ngửa dù quân số chủ bằng một nửa.
-Tôi có được nghe Lý công tử thuật như vậy.
-Lý công tử mà đại nhân nhắc đến có phải Lý Công Thành không?
-Thưa đúng.
Phạm Kim Huệ liền cười:
-Anh ta đã biết quá nhiều, đáng ra nên trừ đi mới phải.
-Xin hỏi Kim Huệ tiểu thư, có phải Phạm Thiên Bình là đứng đầu Thần Vũ quân?
-Quả đúng như vậy.
Đúng lúc ấy Kim Huệ chỉ về hướng Đông Bắc và nói thêm:
-Kia là Đại đội Tam Vạn đang đến tiếp ứng.
Trương Văn Long thấy phía xa thấp thoáng kỳ hiệu. Kim Huệ nói:
-Trương đại nhân và mọi người bỏ chỗ tối ra chỗ sáng không phải hàng binh nên chúng tôi không đi ngựa là vì vậy. Vạn Thắng vương có lệnh, quân sĩ Siêu Loại tìm đường về nhà đều phải đối đãi tử tế.
Đoạn Kim Huệ bảo một nữ binh đến báo cho Đại đội Tam Vạn tình hình. Nữ binh phi ngựa đi, ngay sau đó Đại đội Tam Vạn đổi hướng di chuyển khiến Trương Văn Long có phần lạ lẫm. Bấy giờ ba anh em họ Liệt đến bên cạnh thì thào hỏi Long:
-Một đội quân mấy trăm người đều là nữ nhân, cô nào trông cũng kháu khỉnh thật là lần đầu mạt tướng trông thấy, thưa Đại tướng quân.
Trương Văn Long kể cho ba anh em họ Liệt và những người khác nghe những gì Lý Công Thành đã nói rồi kết luận:
-Họ rất tự tin, phần đông đều chưa có ý trung nhân nhưng người nào cũng gan dạ hơn người. Các ông có nhắm đánh thắng hãy vuốt râu hùm. Ta nghe bảo Thần Vũ quân là tinh nhuệ của quân Thiên Đức mà nòng cốt chính là đội này. Dạo năm ngoái bọn Thái Công bị vây thành ba mặt, trong đó hai mặt đều do nữ nhân canh. Bọn họ ngoài dùng thứ v·ũ k·hí kỳ lạ kia còn bắn nỏ lẫn đấu võ không tệ.
Chợt Trương Văn Long phi cười:
-Lý công tử chọn bừa một cô mới vừa đôi chín, dùng trường côn thi thố mà thắng không nổi. Tài côn pháp của Lý công tử không xoàng, các ông cứ theo đó mà tính.
Hoàng Liệt lại hỏi:
-Chả hiểu Vạn Thắng vương là người thế nào mà chọn quân như vậy, cách đối đãi cũng lạ lắm.
Trương Văn Long thở dài:
-Hồi mấy năm trước ta có gặp Vạn Thắng vương đôi ba lần, khi ấy Vạn Thắng vương là môn khách của Lý Sứ tướng. Bàn cờ Lý Vạn Xuân, bàn chải và thuốc đánh răng đều do Vạn Thắng vương làm ra. Tướng mạo của người ấy khác lạ, mũi cao mắt sáng trán rộng. Ta từng tiếp một lần ở quân doanh và có thiện cảm. Còn như tài điều binh khiển tướng thực không rõ, song chuyện Vạn Thắng vương dẫn một toán quân đánh thành Bát Vạn nửa đêm lẫn ban ngày như chỗ không người, đột kích phá trại quân của Phan Văn Hầu cũng là chuyện thực. Lý công tử chính ta nghe những quân sĩ của Phan Sứ tướng cùng chăn lợn kể cho.
Phương Liệt thắc mắc:
-Nếu vậy vì sao Vạn Thắng vương không vượt sông đánh sang mà thay vào đó lại án binh bất động?
Trương Văn Long chưa kịp trả lời thì thấy Kim Huệ bỗng dừng chân ngoái lại nhìn cả bọn, khẽ cười:
-Đánh sang đó thì thây chất đầy nội, máu chảy đầy đồng mà toàn dân Vạn Xuân với nhau lấy gì làm hay. Vạn Thắng vương án binh bất động chính là chờ các ngài đây tìm đường về. Bây giờ chắc Vạn Thắng vương đang chờ rồi.
Bọn Trương Văn Long bán tín bán nghi, Kim Huệ không giải thích gì thêm. Đến khi Trương Văn Long thấy kỳ hiệu ghi Tiểu đoàn bộ binh Thuận Thành, bên cạnh là kỳ hiệu soái có viết tên Lê Quý Ly mới thực tin những lời đồn đại trong dân là thực. Lạ hơn, Trương Văn Long thấy kỳ hiệu Vạn Thắng vương đang tung bay phấp phới. Đến gần hơn, bọn Long nhận ra quả thật Vạn Thắng vương cùng bọn Lê Quý Ly ăn vận y phục chỉnh tề chờ sẵn như thể biết trước vậy.
Trương Văn Long không lạ gì địa hình Siêu Loại, dù có phi ngựa về Lý phủ thì Vạn Thắng vương cũng không thể kịp đến trại quân mà chờ như vậy. Long là tướng, bọn ba anh em họ Liệt hay Lê Doãn Đông cũng vậy, thân làm hàng tướng mà đích thân chủ tướng đối địch chờ đón tiếp thật quá trọng thị nếu không nói là đặc ân.