Chương 176: Đột kích chớp nhoáng
Chương ở trại thuỷ binh chờ tin tức do những chú chim câu đem về, nhờ vậy cậu nắm được giờ đổ bộ, tình hình hành quân, quấy phá quân doanh và Phan Văn Hầu chặn hậu.
Chương định cho thêm 10 Mông Đồng thuyền chở bộ binh trợ chiến thì binh sĩ báo bọn Thái Công thừa nước đục thả câu đang kéo đến. Chương thở dài:
-Nhờn chó, chó liếm mặt!
Cậu nói với Cát Lợi và Thái Bộc:
-Chúng ta không có thì giờ với đám ruồi muỗi, còn 10 Xa Hải, các cậu biết phải làm gì rồi chứ? Đuổi chúng đi.
Đồng thời Chương đề nghị Bỉnh Di đem 5 thần công đặt bờ sông.
Trần Thái Bộc và Dương Cát Lợi vui như mở cờ trong bụng, hăm hở dẫn 10 Xa Hải thuyền rời trại tiếp đón Hoàng Thái Công. Mông Đồng thuyền theo bảo vệ.
Hai bên cách nhau chưa đến trăm trượng, Thái Bộc và Cát Lợi chẳng nói chẳng rằng cho khai hoả tới tấp, hơn trăm quả đạn nhắm bắn thẳng vào quân Hoàng Thái Công. Công còn chưa thấy rõ mặt đối thủ, loáng một cái mất luôn 5 thuyền dù đã che chắn cẩn thận, kinh hãi vội thu quân chuồn thẳng.
Bỉnh Di khiêng thần công đặt ven bờ sông chưng hửng, quân dưới trướng đứng trên bờ chửi bọn Cát Lợi như tát nước vì không được bắn phát nào. Những chàng trai trẻ bị kích thích bởi mùi thuốc súng và những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.
Duệ báo tình hình cho Trương Lôi, Trương Lôi bèn cho quân đến bến Huyết và bến Môn đặt bè tre như thể sắp vượt sông đánh sang bờ Bắc. Thái Hương, Trúc, Dũng huy động thiếu niên đến xem gây huyên náo một khúc sông.
Nhận thêm tin tức từ Thiên Bình và Bạch Hổ, Chương điều động Trần Thái Bộc dẫn 5 Xa Hải thuyền, 10 Mông Đồng cùng 300 bộ binh rời trại thuỷ binh gấp rút trợ chiến. Dương Cát Lợi tiu nghỉu, mặt buồn như đưa đám nhưng mau chóng tươi như hoa khi nghe Chương gọi đến.
-Các cậu còn 15 khẩu pháo đúng chứ?
-Vâng! Nhưng đạn thì…
-Lấy trong kho dự trữ 300 quả tròn, thêm dăm chục quả nổ cầm tay. Sai người đến gặp anh Di xin điều động quân của chị Xuân cho ta mượn 120 xạ thủ, mỗi người 25 cơ số đạn.
Dương Cát Lợi vội vã đi tìm Bỉnh Di, Bỉnh Di nghe xong liền đoán biết Chương định làm gì, vội về làng Nhất Vạn mở kho xuất súng giao cho 120 nữ binh của Bùi Thị Xuân. Bùi Thị Xuân nghe tin ấy liền giao con cho chồng, nhảy phốc lên ngựa nhắm hướng trại thuỷ binh.
-Cậu định dùng nữ binh cho việc gì? Dù bất cứ việc gì cậu cũng phải cho chị đi.
-Chị mới sinh chưa được ba tháng, em đã hứa với anh Diệu rồi. Chị làm khó em, sau em biết ăn nói sao với anh Diệu?
-Chị nói cho cậu biết, chị không có công lao cũng có khổ lao. Cậu không cho chị đi, chị về dày vò lão Diệu xem anh em cậu sống kiểu gì.
Chương nhăn nhó thở dài, nhún vai tỏ vẻ bất lực:
-Chị em nhà chị có mỗi Duệ là ngoan, ông Diệu số đen.
Bùi Thị Xuân nhếch miệng cười đắc ý. Chương lấy bộ giáp trụ đưa cho Xuân, Xuân vận xong liền theo Chương xuống thuyền.
Đoàn chiến thuyền ít ỏi còn lại của Thiên Đức rời bến ra đến ngã ba sông thì rẽ phải đi một quãng. Dương Cát Lợi dùng pháo đá bắn vài loạt dọn đường cho bộ binh đổ bộ. Bùi Thị Xuân dẫn nữ binh lên trước, Dương Cát Lợi cho quân khiêng 15 thần công cùng 300 đạn pháo lên bờ.
Chẳng biết toán tập kích này nên gọi là gì vì thực sự họ là đội quân chắp vá. Bùi Thị Xuân dẫn 120 nữ binh khiên giáp trang bị súng hoả mai đi trước, 90 pháo thủ dùng đòn gánh khiêng pháo chạy sau, 20 pháo thủ gánh đạn và 200 bộ binh trang bị nhẹ. Theo bảo vệ Chương có 12 nữ thân quân. Tổng quân số chỉ 450.
Toán quân hỗn hợp đi như chạy, trực chỉ hướng Bắc mà tiến. Đi qua một làng, hai làng rồi ba làng, dân chúng thấy y phục quân Thiên Đức tròn mắt ngạc nhiên, hô hoán làng xóm rồi kéo nhau chạy toán loạn.
Chủ tướng không ngán thì binh sĩ nào ngán ai, Chương vẫn ghim trong lòng vụ Vũ Ninh vương trở mặt, nay lại dùng mưu kế diệt quân Thiên Đức nên sau khi bày mưu tính kế, nắm rõ tình hình các nơi vội chớp thời cơ hành động.
Một doanh trại chừng hai trăm quân đóng ở rìa một ngôi làng nhận tin báo lập tức kéo đến chặn. Thấy đối phương từ xa, Chương lệnh gá thần công lên bệ gỗ ngay trên mặt ruộng khoanh tay chờ đợi. Đối phương thấy hai bên ngang ngửa nên không vội t·ấn c·ông mà chờ viện binh, Chương lệnh bắn luôn. Thần công rót được ba loạt thì đối phương rút chạy.
Bùi Thị Xuân dẫn quân truy nhưng không có ý sát. Thần công khiêng thêm một quãng liền hạ xuống bắn thẳng vào quân doanh ba loạt. Đạn bắn trước đó nhặt lại dùng tiếp nên không lo. Bộ binh tràn vào trại nhặt đạn, phóng hoả sạch sẽ trong khi nữ binh và pháo binh cứ thẳng tiến. Dân binh trong mấy làng trên đường bọn Chương đi qua vứt giáo cắm đầu bỏ chạy chỉ sau một loạt đạn bắn cảnh cáo của Xuân.
Đội quân bỏ chạy khi nãy hợp với một trại khác kéo đến chặn nhưng thần công đặt giữa cánh đồng lạnh lùng bắn thẳng. Tận mắt nhìn thấy đồng đội dính dạn bay ngược về sau, vài trăm quân cũng tan. Dương Cát Lợi còn bắn đuổi thêm một loạt.
Từ bờ sông chỗ bọn Chương đổ bộ đến thành Bát Vạn khoảng hơn chục dặm. Toán của Chương băng qua hàng chục ngôi làng, đốt sạch ba trại. Kỵ binh từ thành Bát Vạn kéo đến chừng hai trăm cùng hơn ngàn bộ binh. Chương bảo pháo binh khiêng pháo lên một đoạn trợ chiến, còn bản thân cùng Bùi Thị Xuân dẫn đội nữ binh tràn lên đón đánh trực diện. Chương dùng AK quạt một băng đánh quỵ hàng chục kỵ binh trước khi trăm khẩu súng đồng loạt khai hoả. Trong khi nữ binh nạp đạn, Chương nép mình bên gò đất bắn cắc bụp yểm trợ. Thần công bắn một loạt đạn rơi thẳng vào giữa đội hình đối phương.
-Tăng tầm thêm 10 trượng, bọn ta lên!
Chương nói với Dương Cát Lợi, nhẩm đếm đến mười thì gật đầu đồng ý, Bùi Thị Xuân thét quân vùng dậy vừa chạy vừa bắn kết hợp với loạt thần công thứ hai.
Những âm thanh kinh thiên động địa khiến đội quân hơn nghìn người buộc phải lui về sau. Bọn Chương tiến như chỗ không người, dùng thần công bắn đuổi khiến đối phương phải lùi ngoài tầm bắn.
Bọn Dương Cát Lợi khiêng pháo hò nhau chạy băng băng, bộ binh bám theo sau, chếch sang cánh tả một chút. Quân tướng của Vũ Ninh vương bắt đầu kéo đến đông hơn nhưng Chương mặc kệ, đến khi Dương Cát Lợi nói đã nhìn thấy thành Bát Vạn mới ngưng.
Bùi Thị Xuân trải quân bên cánh hữu, Dương Cát Lợi đặt 15 khẩu pháo bên cánh tả, chỉnh hết tầm, nhắm hướng thành Bát Vạn bắn tuỳ ý, đủ 150 viên mới ngưng, tháo thần công thay nhau khiêng chạy ngược về. Chương và Bùi Thị Xuân dẫn quân chặn hậu. Địch bám gần thì Dương Cát Lợi lại cho quân đặt thần công bắn một loạt rồi khiêng chạy tiếp. Bùi Thị Xuân hạ lệnh nữ binh ai nạp đạn xong thấy bắn được cứ bắn cầm chừng.
Hơn chục dặm về nhanh hơn lúc đi, bọn Chương chỉ tốn chừng một nén hương để đến bờ sông nơi chiến thuyền chờ sẵn mới dừng lại thở. Cả đi và về chỉ mất hơn một canh giờ.
Bọn Chương không xuống thuyền mà ngang nhiên đặt thần công ngay bờ, thản nhiên lấy nước dưới thuyền lên uống. Học theo cách trêu ngươi của Phạm Bạch Hổ, Chương cho quân nổi lửa thổi cơm ăn trưa. Nữ binh hầu như hết đạn, người nào người nấy mướt mồ hôi, mặt lấm lem, thở đứt quãng nhưng không giấu nổi vẻ phấn khích đến tột độ.
Binh mã của Vũ Ninh vương kéo ra gần ba nghìn nhưng không dám lại gần, đứng cách xa cả dặm.
Quân chính quy của Vũ Ninh vương hơn một vạn, Nguyễn Quốc Khánh kéo đi ngót năm nghìn, Kiều Công Ngạn đánh với Lưu Bá Hoàng cũng không thể ít hơn ba nghìn, thêm bọn Hoàng Ngưu nữa thì quân trấn thành không còn nhiều. Bởi vậy Chương mới quyết chơi một vố lớn, dằn mặt để đời.
Chương bảo Dương Cát Lợi cho người chuyển lời đến đối phương, binh sĩ nhao nhao xin đi, Dương Cát Lợi chọn Sông. Sông hồ hởi cầm cờ chạy băng băng trên cánh đồng đến trước trận tiền đối phương dõng dạc nói:
-Vạn Thắng vương, chủ tướng Thiên Đức quân Mạc Thiên Chương nhắn đến Nguyễn Lôi Công tức Vũ Ninh vương như sau: Lão già lật lọng, đừng để ta bắt được, ta nhất định sẽ cho lão làm kẻ hót phân ngựa đến hết kiếp.
-Khốn kiếp, chúng bay dám gọi tên huý của Vương, chúng bay là cái thá gì?
-Thá gì là thá gì? Các người lo cho phận mình đi, Sứ tướng của các người, thuỷ binh của các người đều mắc lỡm cả. Mạc chủ tướng chờ cơm chín, ăn xong nghỉ ngơi hẹn các ngươi chập tối uống rượu ở thành Bát Vạn. Kẻ nào không muốn sống cứ đến bờ sông, chủ tướng ta thết đãi.
-Về nói với chủ tướng của ngươi, một khi Hà Lê ta còn ở đây thì các người nằm mơ đi.
-Ta sẽ chuyển lời, các người cứ đứng đó mà chờ.
Sông cầm cờ hí hửng chạy về báo cáo đầy đủ sau đó tướng lẫn quân đều cười tít mắt ăn cơm trắng với canh rau lang. Chỉ mỗi bọn Trương Lôi thiệt thòi vì làm nghi binh khiến Vũ Ninh vương trước đó phải điều hai nghìn quân ra đề phòng.
Chả rõ loạt đạn bọn Chương bắn có rơi vào thành Bát Vạn hay không, có trúng kẻ đen đủi nào không. Chỉ biết rằng sau đó, Vũ Ninh vương lệnh dựng luỹ bằng đất cao hơn hai trượng, dài hơn hai chục dặm, lùi hơn trăm trượng tính từ bờ sông cùng vài chục tháp canh ngày đêm cảnh giới. Ngoài luỹ có hào sâu 4 trượng, ngang 4 trượng, mặt luỹ cắm chông tre tua tủa.
Sau cuộc đột kích vô tiền khoáng hậu này, Vũ Ninh vương và Thiên Đức cạch mặt nhau. Điều khôi hài hơn cả, ấy là quân Thiên Đức ngang nhiên dựng ba tháp canh bằng bê tông đối diện làng Môn. Lính canh hai bên nhìn thấy nhau. Mỗi khi có tân binh là pháo thủ, sau huấn luyện sơ bộ, khi bắn đạn đá, chông hay niêu đất thì tường thành, tháp canh của Vũ Ninh vương sẽ là mục tiêu ngắm bắn.
Nguyễn Quốc Khánh cũng cho pháo đá đến bắn lại nhưng tháp canh của Thiên Đức không hề hấn gì. Hai bên bắn qua bắn lại như vậy suốt một thời gian dài, thường xuyên đến nỗi dân chẳng còn để tâm nữa.