Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 174: Hoả mai cất tiếng




Chương 174: Hoả mai cất tiếng

Nhân bảo như thần bảo, rút chạy được chừng hơn ba dặm, quân sĩ do Cự Lượng phái đi trước quay lại báo rằng Nguyễn Quốc Khánh dẫn theo vài nghìn quân từ hướng Tây đang tiến đến, dường như muốn chắn lối về hoặc muốn đánh úp,

Cự Lượng cho người chạy xuống phía sau, báo cho Thiên Bình biết tình hình và dặn toàn quân mau thay đổi y phục. Thiên Bình, Lạc Thổ, Thanh chạy lên hỏi tình hình. Triệu Quang Phục giở hoạ đồ ra, quyết định cho quân đi chếch sang cánh hữu, gần bờ Xích Giang.

-Hai dặm nữa có dải dất ven sông cây cối um tùm, đến đó ém. Có điều chúng tiến đến đây hay đóng trại chắn ngang lối về? Mau cho người nắm tình hình thêm.

Y phục được thay đổi rất nhanh, quân Thần Vũ trong bộ đồ màu vàng nai nịt gọn gàng, bộ binh y phục màu nâu. Bộ binh đi trước, tất cả theo ba hàng dọc mà chạy đều, cứ một quãng lại nghỉ để nghe ngóng.

Tin báo chắc chắn Nguyễn Quốc Khánh đem khoảng bốn nghìn tinh binh trang bị thứ giống như nỏ Liên Châu.

-Hình như có cả pháo, rất giống Sảo pháo của chúng ta.

-Chúng đóng chỗ nào? - Mọi người cùng hỏi.

Binh sĩ dùng tay chỉ trên hoạ đồ, giải thích:

-Họ đóng quân dàn hàng ngang, em tận mắt thấy kỳ hiệu Sứ tướng.

Cự Lượng phì cười:

-Tả Đô đốc và ông thầy thánh thật, đoán y chóc. Lão Khánh muốn rửa mặt, dùng pháo và nỏ Liên Châu diệt chúng ta.

-Mau báo tin về bản doanh, Vũ Ninh vương trở mặt. - Triệu Quang Phục nói với Thiên Bình. - Họ chơi kế với ta thì ta chơi kế với họ xem ai rửa mặt cho ai.

Thiên Bình mau chóng viết ngắn ngọn hai bức thư, lần lượt thả hai chim câu.

Toàn quân Thiên Đức được phổ biến tình hình, không người nào biến sắc mặt vì đã được quán triệt từ trước, mọi thứ vẫn nằm trong kế sách.

Cự Lượng dẫn quân chếch về bên hữu, lệch khoảng hơn sáu mươi trượng so với lối đi lúc sáng, đến vị trí ẩn nấp rồi tản ra. Cự Lượng tung mười nhóm, mỗi nhóm năm người ém hình rẻ quạt cách đội hình chính vài mươi trượng. Gần một canh giờ sau, các nhóm khiêng về bốn tráng niên mà dưới con mắt nhìn của những người xông pha trận mạc, họ không phải dân.

Kẻ đầu tiên được mở khăn bịt miệng, một mực nói là dân làng đi đánh dậm nhưng Cự Lượng không nhiều lời, tặng luôn một đao. Đoạn hất hàm hỏi ba kẻ còn lại:

-Đứa nào khai thật thì sống, các ông đây là quân Thiên Đức không nói hai lời.



Ba cái đầu gật lia lịa tranh nhau khai sạch. Bọn họ được cử đi dò đường, Khánh thực dẫn theo đến gần năm nghìn tinh binh chặn hậu quyết diệt sạch quân Thiên Đức.

Một lúc sau, bốn kẻ khác lại được khiêng về, mặt mày bầm dập. Triệu Quang Phục bảo Cự Lượng tung thêm một trăm quân nữa ém bắt hết những kẻ tình nghi. Lượng làm theo. Toàn quân nhận lệnh ăn nửa bánh lương khô, uống nước và nghỉ.

Triệu Quang Phục quyết thi gan với Nguyễn Quốc Khánh.

Thêm nửa canh giờ trôi qua, quả nhiên quân sĩ bắt được thêm tám lính khác, đám này còn vận nguyên y phục trong quân. Mười lăm kẻ đen đủi bị buộc tay nối với nhau thành hàng dọc, chân cũng bị buộc dây thừng, chạy nhanh sẽ ngã sấp mặt.

-Nếu các người biết phận thì ngoan ngoãn theo bọn ta về Thiên Đức làm ruộng, còn như có ý bỏ chạy sẽ trở thành con nhím đấy.

Thiên Bình nói với đám tù binh rồi cho bọn họ mỗi kẻ một phần tư bánh lương khô và uống nước.

Gần chính Ngọ, các nhóm thám thính báo về, đại quân của Nguyễn Quốc Khánh bắt đầu di chuyển chậm, chừng một khắc nữa có thể đi ngang qua chỗ quân Thiên Đức đang ẩn nấp, cách chừng trăm trượng về hướng Tây.

Triệu Quang Phục bật cười:

-Ô! Con cáo sắp già nóng ruột sợ tuột mất chúng ta nên đốc quân tiến lên hoặc chúng đã nhận được tin Thiên Đức rút từ lâu rồi, khổ thân.

-Chúng ta chờ đánh vào hậu quân của chúng chứ ạ? - Thiên Bình hỏi.

-Đám tù binh đã khai rồi, hậu quân chỉ vài trăm kẻ lo hậu cần. - Cự Lượng nói. - Chúng ta chờ đại quân đi qua hẳn mới đánh tập hậu bọn ấy. Từ đây đến nơi neo thuyền còn… khoảng mười dặm. Chúng ta sẽ rút kịp.

Thanh hỏi:

-Trường hợp bọn Hoàng Ngưu đánh Yết Kiêu, buộc Yết Kiêu phải rút thì sao ạ?

-Yết Kiêu sẽ không rút nếu chúng ta chưa về. - Thiên Bình khẳng định. - Giả tỉ bọn Hoàng Ngưu đánh thật cũng chả sao, quân tiếp viện sẽ đến.

Các chỉ huy họp nhanh, phổ biến cho binh sĩ kế hoạch, trên dưới đều thông.

Những nhóm quân thám thính rút về gần hết, chỉ để lại hai người ở lại nắm tình hình, đến khi thấy bóng dáng đại quân của Nguyễn Quốc Khánh mới chạy về báo cáo.

1417 người ẩn nấp trong đám lau sậy um tùm sát bờ Xích Giang chậm rãi men theo bờ sông, lom khom nối nhau bước theo hai hàng dọc được chừng non một dặm đành ngưng bởi đoạn trước mặt là cánh đồng trống trải.



Cự Lượng lại cho mấy binh sĩ trườn lên gò cao quan sát, người khác thì lom khom len lỏi qua những bụi cây chạy sâu vào bên trong. Một lúc sau họ trở lại báo rằng đối phương đang đi ngang qua phía mặt.

-Họ có pháo nhưng không giống pháo chúng ta, pháo ấy lạ lắm, không có bánh, để trên xe ngựa kéo.

-Bao nhiêu pháo? - Cự Lượng hỏi.

-Khoảng hơn tám chục ạ.

-Hậu quân chúng đâu?

-Dạ, chưa thấy.

Thiên Bình liền nói ra ý tưởng táo bạo:

-Chúng ta mau vận y phục giống bọn chúng, ngang nhiên đến gần hậu quân mà đánh vỗ mặt.

Triệu Quang Phục đồng tình, Cự Lượng thấy phải. Vậy là quân Thiên Đức phải đổi y phục. Các cô gái chỉ khoác tạm bên ngoài vì không có nơi kín đáo để thay. Phải biết rằng thời điểm này, toàn bộ quân Thiên Đức đã được trang bị ba lô may bằng mấy lớp vải thô. Bởi vậy mỗi binh sĩ đem theo được khá nhiều đồ hữu ích.

Hậu quân của Nguyễn Quốc Khánh chưa đến tám trăm người, kẻ đẩy xe ngựa, kẻ áp tải xe lương nồi niêu, củi khô, kẻ gồng gánh những thúng rau muống, rau lang.

Đây thực ra là đội tiếp lương.

Cả đoàn thấy đội quân phía trước đang đi ngược lại, nhiều người vẫy tay như ra hiệu. Đoán chừng có thay đổi ở bên trên, chỉ huy ra hiệu dừng nghỉ.

-Không phải đi nữa đâu!

Bọn Cự Lượng chạy đến hồ hởi nói với đầu lĩnh quân tải lương.

-Sao thế? Bắt được quân Thiên Đức rồi à?

-Quân Thiên Đức nào?

-Thì quân Thiên Đức chứ quân Thiên Đức nào nữa.



-À! Bắt hết rồi.

Trong khi Cự Lượng dông dài, bộ binh Thiên Đức nét mặt ai nấy đều rất niềm nở đã vượt qua Cự Lượng, áp sát những binh sĩ đang cầm giáo. Đến khi những nữ binh xuất hiện thì chỉ huy quân lương mới thấy có gì đó không đúng.

-Các cô kia là ai?

-Là quân Thiên Đức!

Vừa dứt lời, Cự Lượng vung tay chém mạnh cạnh bàn tay vào cổ người đối diện, hạ gục luôn đối thủ chỉ với một đòn. Binh sĩ Thiên Đức chỉ chờ có vậy bất thần ra tay bằng đao hoặc quật ngã. Hàng trăm kẻ cuối hàng chạy toán loạn bị b·ắn h·ạ bằng nỏ Liên Châu, không dám chạy nữa.

Cuộc chiến chớp nhoáng hai chọi một cộng với yếu tố bất ngờ lấy đi mạng sống của hơn năm chục quân tải lương cùng hơn chục kẻ khác mà sau mới biết họ là dân phu b·ị b·ắt đi phục dịch.

Họ bị trói tay áp giải đi ngay.

Còn cách bờ sông chừng hơn một dặm, hậu quân phát hiện truy binh đang đuổi đến. Cự Lượng lệnh bộ binh áp giải tù binh đi mau. Triệu Quang Phục theo sát Thiên Bình, toàn bộ Tiểu đoàn Thần Vũ chặn hậu. Cho đến khi quân truy kích đuổi theo rất gần, còn cách hơn năm mươi trượng, Thiên Bình mới hạ lệnh dừng chân.

Quân truy kích không đông hơn Thần Vũ, hò reo đuổi đến, một số kẻ dường như phấn khích dùng nỏ Liên Châu bắn nhưng tiễn chưa tới. Thấy quân Thiên Đức không chống trả, lại che khiên chậm rãi lui về sau từng bước theo nhịp hô. Quân truy kích của Nguyễn Quốc Khánh bèn dùng nỏ Liên Châu bắn như mưa.

Thiên Bình cầm khiên đứng cạnh hàng quân hô:

-Lùi nhanh hơn một nhịp.

Quân truy kích thấy tiễn bắn không hiệu quả, lại vừa có thêm mấy trăm quân kỵ kéo đến trợ giúp mới vung đao xông lên.

-Loạt một bắn! Loạt hai bắn theo!

Ba trăm khẩu súng nhả đạn xong, quân sĩ liền khom người chia ra hai bên chạy về sau nạp đạn, loạt thứ hai khai hoả xong cũng làm y như vậy.

-Loạt ba nhắm bắn, bắn!

Hai loạt đầu đã khiến đối phương thiệt hại nặng, loạt ba bắn tuỳ ý.

Quân truy kích sau giây phút giật mình vẫn thét lớn xông lên muốn đánh giáp lá cà nhưng gần bảy trăm khẩu súng vừa lui vừa bắn gần như cùng lúc khiến nhiều kẻ phải nằm lại nơi cánh đồng. Loạt thứ ba vừa nạp đạn xong, đồng loạt xông lên bắn không cần ngắm vì khoảng cách hai bên chưa đầy mươi trượng.

Bấy giờ quân truy kích mới thực kinh kh·iếp, vội thối lui.

Thiên Bình hô rút, đội hình không chút hỗn loạn, ngoài tiếng đoàng đoàng không ngớt chỉ có hiệu lệnh của chỉ huy được lặp lại. Binh sĩ chưa nạp đạn xong chạy trước, người sẵn sàng khai hoả sẽ chặn hậu ngắm bắn. Cứ theo cách cuốn chiếu như vậy mà lui, đối phương dàn quân vây hình bán nguyệt dồn ép, tiếp cận vẫn không được. Buộc phải giữ khoảng cách.

Sức mạnh của súng, dù chỉ là hoả mai mồi dây thừng, tầm bắn hiệu quả năm đến bảy chục mét biến nỏ Liên Châu có trong tay quân sĩ Nguyễn Quốc Khánh trở nên vô dụng, bởi tầm bắn hiệu quả của thứ ấy dưới hai mươi trượng, chưa đầy sáu chục mét.