Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 173: Tập kích và rút chạy




Chương 173: Tập kích và rút chạy

Năm mươi trong tổng số tám chục Mông Đồng thuyền cùng ba mươi trên bốn chục Xa Hải thuyền lặng lẽ rời trại không kèn không trống lúc trời hãy còn chưa sáng. Canh Hai bốn trống, Kiều Công Ngạn cho quân đến báo kế hoạch không thay đổi.

Chiến thuyền của Tiểu đoàn Long Vũ nối đuôi nhau lũ lượt kéo đi, tin tức này mau chóng được truyền về thành Bát Vạn. Quân sĩ nói với Nguyễn Quốc Khánh, trên chiến thuyền lớn có kỳ hiệu Vạn Thắng vương và Thiên Đức. Toàn bộ quân Thiên Đức đã thay y phục giả trang.

Đoàn chiến thuyền di chuyển hơn hai chục dặm, tốc độ khoảng 7 hải lý trên giờ. Một canh giờ sau, Yết Kiêu cho thuyền cập bến tạm đổ quân.

Phạm Cự Lượng dẫn 400 bộ binh đi trước làm tiền quân. Thiên Bình thống lãnh trung quân gồm hai đại đội, trong đó Lạc Thổ dẫn 500 quân theo sau Phạm Cự Lượng, Thanh dẫn 500 bá·m s·át. Đội hình đi thành hàng dọc, mỗi khối quân lại chia làm hai, cách nhau năm mươi trượng, rỗng ở giữa hòng che giấu số quân thực mang đi.

Yết Kiêu và Phạm Bạch Hổ ở lại chiến thuyền, quân số nghìn người không giả trang ẩn nấp trong thuyền, chỉ có binh lính canh gác mới được phép ở trên khoang. Nhiều thương thuyền qua lại trong khoảng thời gian này đều thấy, đoán có biến vội dạt sang một bên cố sức chèo nhanh kẻo tai bay vạ gió.

Phạm Cự Lượng gặp toán quân dẫn đường của Kiều Công Ngạn nên đi mau, toàn bộ đội hình đến điểm tập kết vào khoảng giờ Thìn một khắc.

-Phạm Đại tướng quân, ngài dẫn theo bao nhiêu binh mã?

Cự Lượng đáp:

-Hơn ba nghìn tinh binh, số còn lại phải chèo thuyền, các người đã giáp trận chưa?

Vừa hay có tiếng trống trận từ xa vọng lại, kẻ dẫn đường lấy từ trong người ra tấm hoạ đồ vẽ tay, mô tả quân doanh đối phương cũng như hướng t·ấn c·ông của Kiều Công Ngạn và Hoàng Ngưu.

-Quân của ngài sao nhiều nữ nhân đến vậy?

-Quân chúng ta xưa nay đều tuyển nữ nhân, ngươi muốn có thể đến làm quen, nếu đủ bản lĩnh, họ không ngại xuống tay với kẻ nào buông lời bỡn cợt đâu.

-Tiểu nhân có thể diện kiến chủ tướng của ngài không, Phạm Đại tướng quân?

-Xong việc ngươi có thể, bây giờ thì không, đang chuẩn bị vào trận, tốt nhất ngươi nên cho ta biết thêm tình hình để phối hợp.

Theo chỉ dẫn trên hoạ đồ, Cự Lượng sẽ dẫn quân tiến thêm khoảng non một dặm nữa, chếch về cánh hữu, qua những gò đống, bờ tre lưa thưa sẽ thấy quân doanh đối phương. Nhóm dẫn đường chia làm đôi, một nửa chạy về báo các cánh quân, nửa còn lại có sáu người dẫn đường cho bọn Lượng.

Lượng truyền tin xuống phía sau, Thiên Bình nhận tin, lệnh thu hẹp khoảng cách giữa các đội, bá·m s·át nhau, sẵn sàng xung trận bất cứ lúc nào. Một khắc sau, Cự Lượng quan sát thấy bờ rào doanh trại liền cho quân tản ra, cử mấy người vượt lên trước nắm tình hình. Trong khi ấy Thiên Bình cho binh sĩ đứng nghỉ giữa cánh đồng trống trải, không thể ngồi bởi những cặp mắt dò xét của những kẻ đang lẩn khuất đâu đó.



Cự Lượng nhận tin quân Kiều Công Ngạn dồn sức đánh vỗ mặt Lưu Bá Hoàng. Lượng hỏi lại nhóm quân dẫn đường một lượt rồi bất thần ra lệnh trói lại.

-Phạm Đại tướng quân, ngài làm gì thế này?

Cự Lượng đáp:

-Yên tâm, ta không hại các người. Thiên Đức quân xưa nay một lời đã định thì không thay đổi. Ta trói tạm và bịt mắt các ngươi là vì bảo mật quân cơ. Đánh Lưu Bá Hoàng xong ta sẽ trả các ngươi về.

-Bọn tiểu nhân có thể dẫn đường.

-Ta tự lo được, các ngươi cứ ngồi đây, biết điều còn mạng mà về với vợ con.

Sáu người bị bịt mắt, trói tay chân ngồi quay lưng vào nhau cạnh một khóm tre ven gò.

Sau khi hội ý nhanh, toàn quân dâng cao thêm năm mươi trượng xếp đội hình, Phạm Cự Lượng dẫn bộ binh nhất loạt xung phong tiếp cận bờ rào doanh trại. Quân canh trên tháp phát hiện liền thổi tù và, khua chiêng liên hồi.

Phạm Cự Lượng không có ý dẫn quân đột kích vào trại quân. Bốn trăm người vừa chạy vừa dùng nỏ Liên Châu bắn cao lên. Tiếp cận được bờ rào, toàn bộ đội quân nhất loạt nằm sấp châm hoả hổ, mỗi ống dài một thước hơn, nhắm vào lều trại trước mặt. Hoả hổ phụt qua hàng rào, sau hai loạt hoả hổ, bọn Cự Lượng đứng vụt dậy bắn thêm loạt tiễn vào trong rồi quay lưng cắm đầu chạy thục mạng.

Hơn ba chục lều bắt lửa bùng cháy, binh sĩ t·hiệt m·ạng có lẽ chỉ mươi người. Phạm Cự Lượng chủ ý đốt trại tạo hỗn loạn rồi lui chứ không giáp chiến.

Bọn Cự Lượng chạy trở lại chỗ Thiên Bình ém quân, song không thấy bộ binh hay kỵ binh đối phương truy kích, đồ rằng bọn họ sợ trúng kế. Phạm Cự Lượng lại dẫn bốn trăm quân quay lại, theo sau là Tiểu đoàn Thần Vũ.

Bấy giờ Kỵ binh mới dẫn đầu quân trong trại nống ra, Cự Lượng buộc phải lui quân, chia thành hai ngả chạy sang hai cánh Thần Vũ khi cơn mưa tên nhắm đến. Đội hình Tiểu đoàn Thần Vũ dàn quân đưa khiên bọc sắt xếp hình vẩy cá sẵn sàng chờ đợi.

Hàng trăm mũi tên rơi xuống những tấm khiên nhưng không thể xuyên qua, Thiên Bình thét lớn ra lệnh:

-Nhắm mã! Ba hàng đầu sẵn sàng! Ba hàng sau chuẩn bị!

Mỗi hàng quân có đến trăm binh sĩ ngồi sát nhau, mệnh lệnh được lặp lại liên tục, ai cũng có thể nghe rõ.



Kỵ binh đối phương kẻ phi trước, người chạy sau thét hô xung phong, giáo nhọn nhắm thẳng phía trước xông đến. Thiên Bình nhắm khoảng cách đối phương còn chừng dưới hai mươi trượng mới hạ lệnh:

-Bắn!

Mệnh lệnh vừa dứt, quân sĩ bóp cò, kíp hoả là mồi lửa dây thừng theo cần gạt bằng thép đốt cháy thuốc súng. Chưa đầy ba giây sau tiếng hô, một loạt âm thanh nối tiếp nhau vang lên cùng những làn khói mỏng. Gần như cùng lúc, hàng chục con ngựa bị hạ gục, kỵ binh ngã dúi dụi.

-Bắn loạt hai! Loạt ba chuẩn bị.

Chỉ sau khoảng hai mươi giây đồng hồ, gần bảy mươi phần trăm ngựa xung phong bị hạ cùng vài chục người lính. Đội hình đang t·ấn c·ông hoảng hốt khựng lại, nhất thời luống cuống không biết tiến hay thoái.

Loạt đạn thứ ba từ gần bốn trăm khẩu súng đồng loạt khai hoả khiến vài chục người m·ất m·ạng, bấy giờ quân xung phong mới hè nhau rút chạy. Bọn Cự Lượng lập tức truy kích, cho dùng nốt hoả hổ cuối cùng bắn cháy thêm lều rồi lùi ra khỏi tầm tên bắn. Thần Vũ quân giữ nguyên đội hình làm quân chặn hậu.

Trong quân doanh nhốn nháo, tù và, chiêng, trống vang liên hồi kéo binh mã tập trung phòng ngự.

Cự Lượng cho quân cầm một lá cờ tiến sát bờ rào trong khi những túp lều vẫn bắt lửa cháy bừng bừng. Quân trong doanh cũng cầm cờ đi ra, binh sĩ của Cự Lượng chỉ nói ngắn gọn:

-Nhắn Lưu Bá Hoàng chú ý đường lui, các người nên đốt trại mé này. Bọn ta lui quân ngay, không đánh nữa, đừng uổng mạng.

-Các người là ai? Các người là thuộc hạ của Kiều Công Ngạn, nói vậy là có ý gì?

-Thời gian không có nhiều, các người có nghe hay không thì tuỳ.

-Mau báo danh tính?

-Lê Môn Thần.

Dứt lời, Lê Môn Thần cầm cờ lui về, Cự Lượng lệnh thu quân, không thiệt hại người nào.

-Về báo Kiều Công Ngạn, chúng ta đã xong việc, doanh trại mạn này đã bị phóng hoả, địch c·hết đầy đồng, ngươi có thể đi xem. - Cự Lượng tháo bịt mắt cho kẻ dẫn đường. - Bọn ta phải lui quân, địch phản công mạnh.

-Vừa… vừa nãy là tiếng gì?

Cự Lượng nhếch miệng cười, nói:



-Tiếng sấm đấy! Ta không mong gặp lại ngươi đâu. Bọn ta rút, các ngươi khôn hồn mau chạy đi.

Sáu kẻ nhặt lại được một mạng cắm đầu chạy trối c·hết. Cự Lượng mau chóng dẫn bộ binh rút trước, Thiên Bình cho quân Thần Vũ bá·m s·át theo sau . Tất cả nối đuôi nhau chạy thay vì đi bộ, bởi theo lời Tả Đô đốc và Trương Lôi, ắt bọn Khánh sẽ cho quân chặn hậu.

Thiên Bình đã từng hỏi Chương, cớ sao phải tham gia một trận đánh chỉ thấy hại không thấy lợi? Chẳng lẽ chỉ vì lời hứa và Tinh hoa ngũ hành thiết? Chương đã trả lời:

-Năm trước khi giao chiến với quân Phan Văn Hầu, sau khi kiểm đếm binh khí thấy thiếu mất hơn hai chục nỏ Liên Châu trên thây tử sĩ.

-Anh nghĩ…

-Đúng! Thứ v·ũ k·hí ấy chắc đã rơi vào tay Phan Văn Hầu và Nguyễn Quốc Khánh. Anh tin rằng với tiềm lực của bọn họ thì sau một năm, họ có thể trang bị nỏ Liên Châu thành v·ũ k·hí tiêu chuẩn.

-Sao anh không nói sớm?

Chương cười, đáp:

-Đấy là suy đoán của anh và anh Di, thực hư phải đụng nhau mới biết. Nhưng em không cần bận tâm, mình làm ra được ắt khắc chế được. Tiểu đoàn Thần Vũ và bộ binh anh Lượng dẫn theo đều được trang bị giáp sắt mới, khiên chống tiễn, mũ đâu mâu, thậm chí… ống tay, ống chân đều được bọc sắt mỏng.

-Anh thiếu sắt phải không?

Chương khẽ gật rồi lại cười:

-Sắt còn dùng đúc thần công, đạn sắt và nhiều thứ khác. Chúng ta cần ưu tiên phát triển kinh tế, với lượng súng cỡ nòng 15mm đang có thì em dư sức xưng hùng. Tuy nhiên, chính vì vậy chúng ta sẽ bị nhắm đến, bởi vậy anh mới phải chọn người dùng thứ đó cho em là thế.

-Liệu bọn họ có chế ra được pháo?

-Có thể nhưng em đừng lo, dựa vào địa hình và nếu em với anh Lượng chọc phá, rút nhanh thì bọn họ không triển khai kịp pháo. Chúng ta chế ra pháo, cách đối phó nếu không có thứ gì che trên đầu là chạy tản ra, tốt nhất nên chạy ngang qua mặt pháo.

-Vậy anh phải mau chế ra nhiều súng hơn!

-Muốn chế nhiều cần phải xem thực tiễn ra sao rồi điều chỉnh em à, độ chính xác mỗi lần khai hoả vẫn cần phải cải thiện.

Thực tế, ba loạt đạn với hàng nghìn viên chỉ tiễn được chừng hai trăm địch và ngựa. Đối với Thiên Bình hay Cự Lượng như vậy đã là quá tốt. Tuy nhiên, Chương muốn súng hoả mai có tầm bắn xa hơn, tính chính xác cũng tốt hơn.