Lúc gọi điện xong, Nhạc Khải cũng mang theo áo khoác đi ra ngoài. Anh từ lúc nghe được cái tin tức kia, liền gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Lục Vân.
Kết quả làm lòng anh lạnh xuống, số điện thoại của cô quả nhiên đã không liên lạc được.
Vú Trần thấy anh rời đi, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở đám người hầu chớ có cản đường cậu chủ, bà trong nhà chăm sóc cho Nhạc Khải từ khi ông bà chủ qua đời cho đến giờ đã gần hai mươi năm, làm sao còn không biết cậu chủ mang trên người hai tính cách.
Chỉ là rất lâu từ khi mợ chủ Lục Vân xuất hiện, thì tính cách máu lạnh tàn nhẫn kia đã không thấy, chẳng biết lúc nãy vì sao, bà vẫn luôn cảm thấy phần tính cách đó đã trở lại.
Còn đang lo lắng thì từ cửa, Nhạc Khải bị ngăn lại bởi ba người từ bên ngoài bước vào. Là gia đình bác gái của anh, Nhạc Thiên Tâm cùng chồng bà là Lý Tùng và con gái Lý Tịnh Nhu.
Một nhà ba người ngang nhiên bước vào đại sảnh như chốn không người. Hôn lễ của Nhạc Khải, anh trực tiếp cho vệ sĩ ngăn cản gia đình của Lý Tùng đến tham dự. Cho dù Nhạc Thiên Tâm có là bác gái ruột, đối với Nhạc Khải mà nói anh gọi bà một tiếng bác gái cha chẳng qua cũng vì ông nội.
Nhưng lúc này làm gì có Nhạc lão gia tử ở đây? Vậy thì ngay cả cái danh phận bác gái ruột cũng mất nốt.
"Các người đến đây làm gì?" Nhạc Khải lạnh lùng quét mắt nhìn một nhà ba người, Nhạc Thiên Tâm nhìn đứa cháu trai, bà thật sự khổ sở, nếu không phải do chuyện năm đó, thằng bé Nhạc Khải đã không xem bà như kẻ thù của hiện tại mà ngay cả một bước chân cũng không thể vào cửa.
"Tiểu Khải, chị đến xin lỗi em, chuyện trước kia là chị không đúng bị Thẩm Nhược Kỳ nói xằng bậy lừa nên mới đối đầu với em. Em nể mặt ông nội đừng có giận chị với ba mẹ." Lý Tịnh Nhu một dạng rất chân thành mà lên tiếng, trong lòng cô ta rõ ràng là có không cam, nhưng bởi vì mẹ nói nếu không nhường Nhạc Khải, khẳng định ăn khổ sẽ là bọn họ, vậy nên cô ta nhịn, đến đây cùng ba mẹ để xin lỗi Nhạc Khải.
Lý Tùng nghe con gái nói xong, vội phụ hoạ, "Đúng vậy tiểu Khải, là bác chiều con bé quá, để nó kiêu căng tự ngạo, bị người ngoài dắt mũi đối đầu với cháu, cháu xem...."
Lời nói của ông ta còn chưa có nói xong thì Nhạc Khải đã lạnh lẽo mà cắt ngang: "Nói xong chưa, xong rồi thì mời ra khỏi đây, vú Trần tiễn khách."
Anh đi nhanh ra phía cửa lớn, "Lần sau nói với vệ sĩ bên ngoài, ngoài tôi và Lục Vân cho phép, ai cũng không được tùỳ tiện vào đây nửa bước."
Lý Tịnh Nhu không dám tin vào tai mình, dù thế nào cũng là máu mủ, vậy mà thằng nhãi này một chút kính trọng trưởng bối cũng không có, đúng là quá đáng.
"Nhạc Khải, mày quay lại đây." Lý Tịnh Nhu xoay người bước nhanh theo, cô ta muốn dạy cho Nhạc Khải một bài học, Nhạc Thiên Tâm một bên chẳng kịp lôi con gái lại, dự cảm không tốt sẽ có biến xảy ra, bà vội vàng quát lớn:
"Tịnh Nhu đừng manh động, quay lại."
Nhưng không kịp nữa...
Một cánh tay của Lý Tịnh Nhu đã túm chặt được góc áo khoác của Nhạc Khải, cô ta dùng sức lôi ngược Nhạc Khải lại, miệng không ngừng chất vấn: "Mày cái thứ cô nhi có gì tốt, mày tưởng tao coi mày là em trai chắc, đừng có làm cái bản mặt đó với nhà tao, mày có phải bị con ả Lục Vân kia làm mờ mắt rồi không đến ngay cả người thân cũng không cần."
"Cút ngay!!!" Một từ cút này của Nhạc Khải vang lên làm cho mấy người hầu trong nhà bị doạ chết khiếp. Mà Nhạc Thiên Tâm vội vàng chạy tới chắn trước mặt Lý Tịnh Nhu, "A Khải, bác xin con đừng mà."
Lý Tịnh Nhu bị mẹ của mình chắn trước mặt vốn nghĩ rằng không có gì, cô ta cố chấp đẩy mạnh bà ra, gân cổ nói:
"Mẹ tránh ra, để xem thằng khốn này dám làm gì, nó chẳng qua chỉ là..."
Nhưng mà từ "thằng mồ côi" trong miệng còn chưa phun ra đã bị cô ta trợn mắt nuốt ngược trở vào, bởi vì trước mặt cô ta, một họng súng đen ngòm đang dí thăng vào cố cô ta chưa đầy nửa tấc.
Lý Tùng cả kinh bước nhanh đến, đám người hầu bịt miệng xanh mặt mà lui hết về phía vú Trần, thở cũng không dám thở mạnh, bọn họ chưa bao giờ thấy dáng vẻ chân chính tàn bạo của cậu chủ bao giờ.
Lúc này chính là lần đầu tiên.
Trước mắt một nhà ba người Lý Tùng, ông ta khiếp đảm nhìn họng súng trên tay đang dí sát vào cổ họng con gái độc nhất của ông ta, tiễn thoái lưỡng nan, chỉ đành đứng im bất động, mà Nhạc Thiên Tâm bị Lý Tịnh Nhu lúc nãy đẩy sang một bên lúc này lại đang như quỳ sụp ngay bên cạnh Nhạc Khải, nước mắt dàn dụa.
Lý Tịnh Nhu lúc này nào còn hăng hái mạnh miệng như khi nãy, cổ họng thở thôi cũng khó khăn, nuốt nước bọt liên tục, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Môi ngậm chặt nửa thanh âm cũng không dám phát ra.
Trước mặt bao nhiêu người, Nhạc Khải lúc này hai mắt đỏ ngầu, lúc này đã tám giờ tối, anh vốn định ra ngoài hội hợp với đám Dương Phượng, cho người đi tìm tung tích của chiếc máy bay mà Lục Vân đi, không ngờ còn chưa ra khỏi cửa, đám tôm tép này lại tới cản đường, chậm thêm một giây là Lục Vân nguy hiểm thêm một phần, đám người này không muốn sống nữa sao?
"Lách cách!" Tiếng lên cò làm cả đám người bủn rủn tay chân. Nhạc Thiên Tâm vội đập đầu mà nói: "Tiểu Khải, bác xin con, chỉ một lần này thôi, xem như vì ba con em trai của bác, tha cho Tịnh Nhu một lần, chúng ta sẽ rời khỏi Lam Thành không đến đây nữa."
Vốn lúc đầu bà mang cả chồng và con gái đến đây cốt là muốn xin lỗi chuyện Lý Tịnh Nhu gây gổ kiếm chuyện với Lục Vân, sau là muốn xin Nhạc Khải cho Lý Tịnh Nhu 3% cổ phần, sau đó nhà họ sẽ rời khỏi Lam Thành, chuyện lần trước Nhạc Khải bị chặn đường ám hại, bà biết chắc chắn có dính dáng đến Lý Tùng. Nên lúc này muốn mượn chuyện này mà nhanh chóng rời đi càng nhanh càng tốt tránh liên luy. Năm xưa cũng bởi vì bà mà cha mẹ Nhạc Khải chết thảm. Hiện tại nếu như biết chồng bà có liên quan đến chuyện ám hại lần trước, khẳng định dù là máu mủ, Nhạc Khải cũng không tha.
Lời của Nhạc Thiên Tâm vừa dứt, không những không dập đi được lửa giận của Nhạc Khải, nháy mắt cả căn phòng đại sảnh lạnh lẽo xuống đến mức thấp nhất, "Đúng là nực cười." Nhạc Khải hai mắt đỏ ngầu nhìn Nhạc Thiên Tâm dưới đất, đang không ngừng cầu xin cho con gái bà ta: "Nhạc Thiên Tâm, bà thật cao thượng. Cũng nói thật dễ nghe, bà nói tôi nên nể mặt ba tôi mà tha cho nhà bà sao? Bà nói, tôi nên nể mặt người đã khuất để tha cho con gái bà sao, tha cho chồng bà, người sớm muốn giết chết cháu trai bà sao?"
Nhạc Khải nổi điên gầm lên: "Khốn nạn!!!" Anh nháy mắt bắn liên tiếp hai phát súng, Lý Tịnh Nhu sợ đến tột đỉnh, trực tiếp ngất luôn, mà hai viên đạn kia không có nhắm trúng cô ta mà là sượt qua tóc đỉnh đầu cô ta trúng vào chiếc bình gốm cao hơn một mét phía sau bình phong.
"Xoảng!!" Một thanh âm này làm nhức tai, vú Trần bật khóc, "Cậu chủ, xin cậu bình tĩnh lại, còn có mợ Vân mà cậu. Cô ấy trở về sẽ không muốn nhìn cậu như vậy đâu, huhu."
Nhạc Khải vừa nghe đến hai chữ Lục Vân, tâm trạng khôi phục lại không ít, nhưng cơn lửa giận không sao áp lại được. Anh gẵn lên từng chữ, "Nhạc Thiên Tâm, hôm nay tôi bỏ qua cho các người lần cuối cùng, nhưng chuyện năm xưa không bao giờ tôi quên, bà đừng mong có được sự tha thứ của tôi, bà không có tư cách cầu xin tôi. Các người cút khỏi nhà tôi."
Dứt lời, anh xoay người bước đi, chỉ để lại một câu cho vú Trần, "Vú Trần, tiễn khách, nếu tôi quay lại còn thấy họ ở đây, thì bà cũng không cần ở lại đây nữa."
Bóng dáng lạnh lẽo của Nhạc Khải mất hút sau cửa lớn đại sảnh, hòà vào bóng đêm ngoài trời...