Nhạc Khải đi rồi, Nhạc Thiên Tâm liền bất động quỳ sụp tại chỗ đó, đôi mắt đầy oán hận nhìn Lý Tùng, "Đều tại ông, nếu ông không làm ra loại chuyện kia, tiểu Khải nó sẽ không ghét tôi."
Lý Tùng tức giận mắng, "Tôi làm tất cả vì ai, còn không phải vì Tịnh Nhu và bà?"
Thấy hai vợ chồng Nhạc Thiên Tâm còn chưa đi, mà Lý Tịnh Nhu lúc này sắc mặt trắng bệch còn chưa có tỉnh, vú
Trần bất đắc dĩ thở dài, nhưng lệnh cậu chủ đã nói ra, bà không thế không nghe theo. "Lý lão gia, Lý phu nhân, mời hai người mang cô Tịnh Nhu ra khỏi đây đi, nếu cậu Nhạc Khải quay lại, các người không còn cơ hội đâu."
Suy cho cùng thì Nhạc Thiên Tâm trước kia là thiên kim cao quý nhà họ Nhạc, vú Trần rất tôn trọng bà, nhưng thời gian qua quá lâu ở trong nhà này, vú Trần chứng kiến hết thảy mọi sự việc, bà đương nhiên biết năm xưa nếu không phải do cứu chị gái, ba của cậu chủ là Nhạc Bân đã không chết, không chỉ vậy, trong ngày sinh nhật của
Nhạc Khải, mẹ anh mang thai bảy tháng em gái nhỏ chưa ra đời vì lo cho chồng, đứng ngồi không yên, để rồi nghe tin xấu chồng chết tại chỗ, bà uất ức sanh non một xác hai mạng. Em gái của Nhạc Khải cũng vì vậy mà chết ỉu.
Tất cả những cái đó đều do cứu Nhạc Thiên Tâm mà ra. Bảo cậu chủ tha thứ cho bác gái mình, đó là chuyện không thể nào!
Vệ sĩ bên ngoài lúc này theo lệnh của Nhạc Khải: "Mời các người rời khỏi dinh thự, cậu chủ đã có lệnh."
Lý Tùng vừa giận vừa sợ, một lão già như ông ta lúc này đúng là không thể nào làm nên mưa gió gì, đành nhịn xuống, mọi chuyện cần phải bàn lại với người kia...
Một nhà ba người đến thế nào thì về như vậy, không được lợi ích gì.
Quán bar Đông Hoàng, phòng vip tầng hai, Dương Phượng, Triệu Tuấn và Hoắc Hạo đã ngồi đó hơn mười phút, lúc này còn có thêm Hắc Vu và Bạch Vu.
Bạch Vu đứng phía sau Triệu Tuấn, cô đương nhiên không có bạo dạn làm càn như Hắc Vu dám ngồi ngang hàng với đám người Hoắc Hạo.
"Cạch." Tiếng cửa kẽo kẹt mở ra. Không khí căng thẳng trong phòng lúc nãy không hề biến mất thậm chí còn trở nên áp bức nặng nề, lạnh lẽo.
Nhạc Khải xuất hiện trước tầm mắt đám người Hoắc Hạo, giọng anh lạnh toát, "Đều đến cả rồi."
Người đầu tiên nhìn đến Nhạc Khải chính là Hắc Vu, cô ta ngồi gần cửa bên cạnh Hoắc Hạo nên đương nhiên lúc
Nhạc Khải bước vào, cô ta liền nhìn thấy trước nhất. Kể từ hôm ở bệnh viện xích mích với Lục Vân, cô ta không dám mở miệng xin Nhạc Khải tha thứ, nhưng lại không cam tâm vì nghĩ bản thân mình không sai, những ngày qua được Hoắc Hạo làm chỗ dựa, đương nhiên gan cũng lớn hơn, vừa thấy Nhạc Khải, miệng liền ngứa mà lầm bầm, dường như cố tình để Nhạc Khải và mọi người nghe được: "Thật lâu mới thấy anh Khải, không biết vừa kết hôn xong, không ân ái bên vợ nhỏ, lại triệu hồi đàn em đến làm gì?"
Chỉ một lời này thôi cũng đủ biết trong lòng cô ta có bao nhiêu oán hận. Nhưng cô ta chính là không biết, Nhạc Khải lúc này vốn không phải Nhạc Khải trong bệnh viện ngày ấy. Cơn thịnh nộ khi nãy trong dinh thự anh còn chưa có trút hết, đôi con người sâu đen thường ngày hiện tại đang đổi thành màu máu khiến người ta khiếp vía nhàn nhạt nhìn về phía cô ta, có lẽ trong phòng không sáng lắm nên Hắc Vu không nhìn thấy, cô ta lại đang cúi đầu nên đương nhiên bản thân đang có bao nhiêu nguy hiểm.
Hoắc Hạo một bên nhận ra có gì đó không đúng, hắn vội kéo tay Hắc Vu, khẽ quát, "Hắc Vu câm miệng, nếu em không muốn chết."
Từ lúc Nhạc Khải mở cửa bước vào, hắn đã phần nào cảm giác được sự chết chóc từ trên người tên kia, nếu lúc này chỉ cần một mồi lửa châm vào, khẳng định cả đám chỗ này bọn họ sẽ banh xác.
"Anh cản em cái gì?" Hắc Vu hất tay Hoắc Hạo ra, "Vừa kết hôn hai ngày, không hưởng thụ đi, sao phải kêu mọi người đến đây để khoe khoang, khoe với thiên hạ rằng mình có vợ tốt vợ đẹp sao?"
Dương Phượng bên kia nhíu mày, con ngu Hắc Vu này, bộ câm cái miệng lại thì người ta bảo nó bị câm sao.
Dương Phượng rất không thích Hắc Vu, bản tính rất xấu, chỉ được mỗi cái mã ngoài, bộp chộp luôn làm hỏng việc.
Nếu không phải Hoắc Hạo che chở cô ta, Dương Phượng hắn đã một cước đạp bay cô ta khỏi bang rồi. Thứ phụ nữ chua ngoa, đã xấu tính còn sĩ diện hão!
Nhạc Khải ngồi vào ghế chính, cũng không để vào mắt lời nói của Hắc Vu, thứ nhãi nhép như cô ta, không đáng để anh bẩn tay.
"Nếu đã đến đủ, tôi vào thẳng vấn đề, có hai chuyện cần mọi người làm." Nhạc Khải nhàn nhạt nói, thanh âm thập phần bình tĩnh đến đáng sợ, anh biết anh không thể nóng vội, hiện tại chiếc máy bay mà Lục Vân ngồi vẫn chưa rõ tung tích, như vậy đồng nghĩa với việc cô vẫn bình an. Anh tuyệt đối sẽ không để bản thân thêm phiền loạn.
Chỉ cần anh bình tĩnh, anh nhất định tìm được vợ anh. Mang cô về bình an trong vòng tay anh.
Triệu Tuấn lên tiếng: "Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, người của tôi bên kia sẽ tận lực giúp cậu." Bạch Vu cũng tiếp lời: "Phải đó anh Khải, có phải anh gặp chuyện gì rồi không, còn nữa, tẩu tẩu không biết đã đến nước Pháp chưa?"
Nhạc Khải câu trước nghe Triệu Tuấn nói còn thấy anh bình tĩnh chỉ là nghe đến câu sau của Bạch Vu, sắc mặt thoáng cái khó coi, lạnh lẽo đến cực hạn, nén đi cơn nóng trong lòng, từng chữ nói ra: "Lục Vân xảy ra chuyện, máy bay cô ấy ngồi sang pháp mất tích rồi."
Há???
Bạch Vu đưa tay che miệng, lập tức mắt như ngấn nước, kích động, "Anh Khải, sao có thể, ban chiều ....ban chiều.." Lời của Bạch Vu không thể thốt ra nữa...cô giữ chặt miệng mình cấm bản thân mình không được khóc.
Máy bay mất tích rồi?
Ba người Hoắc Hạo, Dương Phượng, Triệu Tuấn đều không ngờ tin tức bọn họ nghe được sẽ là tin xấu như vậy.
Hoắc Hạo lúc này thật sự đã hiểu vì sao Nhạc Khải lại mang theo bộ mặt như quỷ tu la đến gặp bọn họ, thì ra vợ hắn gặp nạn.
Hắc Vu nghe được tin này, lòng lại nửa mừng, nửa lo. Từ ngày đó ở bệnh viện trở về bang, cô ta luôn ấm ức, dù
Hoăc Hạo an ủi cỡ nào cô ta đều mang mọi chuyện xui xẻo kia, bị Nhạc Khải ghét bỏ tất cả đều do Lục Vân mang đến, cô ta nhất định phải trả đũa Lục Vân. Trước hôn lễ hai ngày, cô ta nghe được một đàn em trong bang đến dự lễ cưới của Nhạc Khải nói, hình như sau hôn lễ hai ngày tẩu tẩu của bọn hắn tức là Lục Vân sẽ sang Pháp đi chuyến bay E230 lúc hai giờ chiều.
Sau đó, ghen ghét càng nhiều khiến Hắc Vu không tự chủ mà lén nói bóng nói gió cho người kia, đơn giản vì người kia nói sẽ không để cô ta chịu thiệt. Còn nói sẽ khiến Nhạc Khải cam tâm tình nguyện mà cưới cô ta.
Chuyện lần này cô không trực tiếp làm, nhưng rõ ràng đã để lộ thông tin cho người kia...
"Đã cho người điều tra chưa?" Dương Phượng hỏi Nhạc Khải, hắn nghĩ Nhạc Khải lo lắng bậc này cũng không hiếm lạ, Lục Vân kia hắn gặp qua hai lần, một lần ở hôn lễ và một lần ở sân bay, ấn tượng của hắn về Lục Vân chính là đôi mắt xanh hiếm thấy cùng hai má lúm đồng tiền duyên dáng, bộ dạng cười lên rất giống em gái nuôi của hắn trước đây.
"Đó cũng là lý do tôi gọi các cậu đến đây." Nhạc Khải bình tĩnh nói, "Chuyện thứ nhất, các cậu mỗi người trấn giữ một phương ở Hắc đạo, chuyện này chỉ có thể nhờ mọi người truy tìm tung tích chiếc máy bay đó giúp tôi."
Nhạc Khải nhìn từng người một, nhìn đến Hắc Vu, anh ngừng lại, ánh mắt như muốn nghiền nát cô ta, giọng anh càng trở nên âm lãnh, "Chuyện thứ hai, Hoắc Hạo, Dương Phượng, Triệu Tuấn, từ hôm nay trở đi, Hắc Vu không còn là người của Hắc đạo nữa, bất kỳ sống chết của cô ta, tất cả anh em trong bang không ai được chứa cô ta.
Đây là mệnh lệnh của tôi, ai không phục, có thể cút khỏi bang."
Cái gì??? Hắc Vu vậy mà bị đuổi đi?
Mọi người trố mắt nhìn về phía Hắc Vu, ánh mắt như thấy quỷ, chẳng hiểu nguyên do vì sao lại như vậy, mà Hắc Vu thầm cắn chặt răng nghĩ chuyến này cô ta xong rồi..