Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 47: Chiếc Máy Bay Mất Tích




Một ngày sau khi Lục Vân rời nước du học, tâm trạng của Nhạc Khải vẫn luôn không tốt lắm. Anh cứ luôn cảm thấy có chuyện không may xảy ra.

Bởi vậy từ lúc ở sân bay trở về biệt thự Nhạc gia, anh luôn nhìn điện thoại không rời mắt, lúc ở sân bay Lục Vân đã hứa với anh chỉ cần xuống máy bay, cô nhất định sẽ gọi cho anh báo tin an bình.

Thế nhưng là không có như Nhạc Khải mong đợi, từ lúc cô lên máy bay đã là hai giờ chiều, hiện tại đã hơn bảy giờ tối, một cuộc điện thoại cũng không có. Lòng anh lại càng bất an.

Mở điện thoại một lần nữa, Nhạc Khải gọi đi một cuộc gọi, là gọi cho Lục Thiên Minh "Ba, tiểu Vân có gọi điện cho ba không?"

"Không có, con bé chưa gọi cho ba." Bên kia đầu dây Lục Thiên Minh đáp, lại như trấn an, "Đừng có lo quá, Lục Vân nó không còn nhỏ. Chắc nó bận sắp xếp hành lý không chừng, hoặc nó sợ trái giờ gọi cho con không tiện, đợi ngày mai xem sao.

Nhạc Khải nghe ba vợ nói vậy chỉ đành vâng dạ một câu liền cúp máy. Anh đặt điện thoại lên bàn trước định đi tắm rồi trở lại điện thoại cho Lục Vân. Bởi vì nếu xuống sân bay tính cả thời gian cô tìm đến chỗ ở ít nhất cũng mất năm sáu giờ đồng hồ.

Nghĩ vậy Nhạc Khải đi vào phòng tắm. Một lát sau trở ra, anh đi xuống lầu, định uống chút nước, lúc đi ngang qua chỗ vú Trần thấy bà và mấy người hầu gái đang xem ti vi, mà trên ti vi lại đang phát một tin tức khiến cho Nhạc Khải vừa nghe xong, trái tim như ngừng đập.

"Kính thưa quý vị, theo tin tức đến lúc này, tại sân bay thành phố nước ta chiều nay lúc 14 giờ, chuyến bay mang tên E230 đi nước Pháp gặp sự cố do động cơ bị hết nhiên liệu, hiện chưa rõ tung tích. Bên phía cảnh sát vẫn đang truy tìm tung tích chiếc máy bay này. Được biết chuyến bay này không có mấy hành khách, chỉ khoảng mười hành khách bao gồm cả phi công là mười lăm người. Hi vọng bọn họ đều bình an. Mọi thông tin vẫn tiếp tục được cập nhật." Giọng phát thanh viên trên tivi thập phần rõ ràng từng câu từng chữ tựa như ngũ lôi oanh đỉnh Nhạc Khải khiến anh không đứng vững, muốn quy ngay tại chỗ.

Tiểu Vân của anh chẳng phải đi chuyến bay đó sao?

Tại sao động cơ lại hết nhiên liệu chứ?

Vợ của anh! Lục Vân của anh!

Nhạc Khải cố gắng trấn áp cơn sợ hãi đang dần dâng lên trong não. Anh đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến tột cùng, nếu như Lục Vân mất đi, anh phải làm thế nào?



"Cậu chủ, cậu chủ, cậu làm sao vậy, sắc mặt cậu xấu quá." Vú Trần một bên liền tắt tivi, mấy cô hầu gái cũng một phen hết hồn vội vàng lui xuống.

"Không sao, tôi không sao." Nhạc Khải nói xong, xoay người bước nhanh lên lầu, anh không tin, không tin cái tin tức nhảm nhí anh vừa nghe được, đó chỉ là nói nhảm thôi.

Nhất định có kẻ giở trò, nhất định kẻ kia đã lợi dụng sơ hở mà hãm hại vợ của anh.

Khốn kiếp!!!

Bước vào phòng, thần sắc của Nhạc Khải nháy mắt liền thay đổi, đôi con ngươi long lên đỏ rực như màu máu, sự tức dần sôi trào, nếu như người hầu trong nhà mà thấy được bộ dạng lúc này của anh, khắng định họ sẽ bị doạ chết!

Nhạc Khải đi tới bàn trước gương, nhìn dáng vẻ của mình trong gương, mặt u lãnh như tu la, bình tĩnh đến đáng sợ, bàn tay lấy điện thoại, gọi điện cho Dương Phượng, "Phượng, cậu đến chỗ cũ gặp tôi, nhớ gọi cho Hoắc Hạo với Triệu Tuấn nữa."

Bên đầu dây bên kia, Dương Phượng đang cùng Triệu Tuấn và Bạch Vu tại quán lẩu cùng ăn lấu, bọn họ định rủ

Nhạc Khải đi cùng, nhưng Nhạc Khải lại từ chối, hiện tại bị Nhạc gọi tới, cả ba người có chút bất ngờ

"Được, được, tôi tới ngay." Dương Phượng cúp máy, ánh mắt của hắn hơi đăm chiêu, làm bác sĩ chữa bệnh phân liệt cho Nhạc Khải bao nhiêu thời gian hắn biết Nhạc Khải rất rõ, ban nãy trong điện thoại, giọng của Nhạc Khải rất tức giận, dường như tính cách kia của hăn đã trở lại.

"Làm sao vậy, Khải có chuyện gì rồi?" Triệu Tuấn ngừng gắp đồ ăn cho Bạch Vu, sau đó nhận ra có chút không đúng, chưa nói thêm gì thì Dương Phượng lại nói: "Cậu gọi cho Hoắc Hạo, nói hắn cùng đến gặp Khải, bên kia Hải dường như gặp chuyện rồi."

Bạch Vu cũng biết là có chuyện không tốt, liền không do dự đứng dậy, "Chỗ này em lo, hai anh đi trước đi."

Dương Phượng gật đầu, đi trước, Triệu Tuấn lại hơi lo lắng nhìn Bạch Vu, cuối cùng chỉ nói: "Em nhớ cẩn thận chút, lát nữa đến Nhạc gia, đừng để người khác theo sau em."



Bạch Vu gật đầu, cô biết thân phận của bọn họ rất bí mật, chỗ này chẳng phải nơi bọn họ phơi ra thân thủ, "Em nhớ rồi." Bất quá khi Triệu Tuấn vừa quay đầu, Bạch Vu nói theo ngắn gọn: "Anh cũng phải cẩn thận."

Triệu Tuấn không quay lại nhưng sau đó khoe môi lại không tự chủ mà cong lên, rốt cuộc thì lần đầu tiên trong đời anh cũng có được một lời quan tâm, dù chẳng biết là thật tâm hay thương hại.

Rời khỏi quán lẩu, Dương Phượng lái xe, Triệu Tuấn gọi điện cho Hoắc Hạo, lúc hôn lễ của Nhạc Khải diễn ra,

Hoắc Hạo không tới nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là tứ huynh đệ chi giao sống chết bao phen, nói đoạn tuyệt chính là không thể.

"Có chuyện gì vậy?" Thanh âm nhàn nhạt của Hoắc Hạo bên kia vang lên.

"Hạo, Khải gặp chuyện rồi, hắn gọi chúng ta tới gặp hắn." Triệu Tuấn ngắn gọn.

"Đã biết." Hoắc Hạo đáp một câu ngắn gọn liền cúp máy.

Triệu Tuấn cũng không lấy làm lạ bởi thái độ của Hoắc Hạo, tên thương buôn kia dù sao ở trong bang cấp bậc trên mình nên Triệu Tuấn cũng chẳng quan tâm hắn có bao nhiều lạnh nhạt, ngoài Hắc Vu ra, hắn thì có thể ôn nhu bao che với ai?

"Đã gọi rồi sao?" Dương Phượng hỏi.

"Rồi, hắn nói lát sẽ tới." Triệu Tuấn cất điện thoại, hai mắt đăm đăm nhìn phía trước màn đêm bao phủ.

Dương Phượng đạp chân ga, tăng tốc độ một đường lái xe đến biệt thự Nhạc gia, hắn chỉ biết, trong thời gian

Nhạc Khải cho phép, bọn hắn phải xuất hiện kịp lúc, nếu không hậu quả không thể tưởng....