Hai ngày sau, cuối cùng chuyện gì đến cũng đến, chuyến bay của Lục Vân là hai giờ chiều, buổi sáng Lục Khải không đến công ty mà ở nhà bồi Lục Vân nguyên một buổi, anh thật sự không có nỡ để cô đi.
Nhưng để cô ở lại đây, sẽ an toàn sao?
Anh có nhiều kẻ thù như vậy, anh không muốn vợ của anh bị liên lụy, chỉ có để cô tạm xa anh, anh ở chỗ này, tại thành phố này sẽ dẹp mọi chướng ngại, tương lai cô trở về, hai người họ sẽ an ổn bên nhau.
Nhạc Khải ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ra phía chân trời mà suy tư. Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt mà chiếu xuống, nhìn bên ngoài oi bức không chịu nối.
"A Khải!" Lục Vân từ phía sau đi tới, hai tay vòng ôm lấy cổ anh từ phía sau, thanh âm trong như nước.
"Sao không ngủ thêm một lát, buổi chiều em phải bay rồi. Sẽ mệt." Nhạc Khải thuận tay kéo cô ôm lên đùi anh, cằm tựa vào hõm vai cô dịu dàng nói.
Lục Vân nghe được trong thanh âm của anh có buồn bực, anh chính là không muốn cô đi mà. Cô nói: "Hay em không đi nữa có được không, em chính là không nỡ xa anh đâu. Cũng không muốn để ba em ở lại một mình."
"Nói bậy, sao có thể vì anh không nỡ mà làm chậm chễ việc học của em." Nhạc Khải nhẹ vuốt tóc dài của cô, "Bốn năm sẽ qua nhanh thôi. Em đừng vì nhất thời làm hỏng tương lai, yên tâm du học, anh làm chỗ dựa cho em. Cũng sẽ lo cho ba em chu toàn."
Biết chẳng nói lại anh, Lục Vân tiu nghỉu cam chịu, hơn nữa bản thân cô cũng không muốn mai này có người rèm pha chê bai cô không xứng với Nhạc Khải.
Nhạc Khải ôm vợ vào lòng, tận hưởng giây phút của hai vợ chồng mới cưới, nhìn hành lý cô để trong góc phòng đằng kia, tâm anh níu chặt, anh không nỡ nhưng lý trí anh kiên quyết, nhất định cô phải đi thì anh mới yên tâm.
Yên tâm loại bỏ hết chướng ngại gây tổn hại đến gia đình cô
Lục Vân nhìn đồng hồ, hơn một giờ chiều, lòng càng nặng trĩu, rốt cuộc từ trong lòng Nhạc Khải nhốm người dậy, giấu kìn nỗi buồn trong lòng, "A Khải, đến giờ rồi."
Nhạc Khải đứng dậy, mang theo hành lý của Lục Vân cùng nhau ra xe, chiếc xe chậm rãi chuyển bánh rời khỏi trang viên hướng đường sân bay chạy đi.
Chuyến đi này mất bốn năm, Lục Vân ngồi bên trong xe, nhìn ra phía bên ngoài cửa kính, bên ngoài từng hàng cây lướt qua, cảnh vật từng nơi từng bị bỏ lại phía sau, thành phố này quá quen thuộc, sống lại hai đời Lục Vân mới thật sự thấy quý giá, nhất là người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô lúc này, cô nhìn rồi nhìn, trong lòng chua xót lại dâng lên, nhưng không dám rơi nước mắt xuống, cô sợ bản thân mất khống chế mà muốn ở lại.
Nhạc Khải lái xe, chốc lát nhìn sang chỉ thấy sườn mặt trắng nõn của Lục Vân, nhưng anh biết cô đang khóc. Chỉ là anh không muốn vạch trần, cô vợ nhỏ của anh trọng mặt mũi như vậy kia mà, trong lòng vừa thương vừa bất đắc dĩ. Bàn tay thon dài chợt nắm lấy bàn tay nhỏ của Lục Vân, nói nhỏ: "Muốn khóc thì khóc, lúc này chỉ có anh ở đây thôi."
Lục Vân không dám nhìn lại, chỉ đưa tay còn lại lau nhanh nước mắt trực rơi ra, bàn tay được anh nắm cũng xoay chuyển mà đan năm ngón vào tay anh, gượng cười nói: "Em không sao, không sao thật đó."
Xe vẫn chạy, Nhạc Khải cười nhẹ, cũng không có vạch trần tâm tư của cô chỉ nói: "Qua bên đó nhớ chăm sóc sức khỏe thật tốt, điện thoại phải để 24/24, anh sẽ thường xuyên gọi điện cho em. Không được tự mình làm khổ bản thân biết chưa."
Lục Vân nhẹ gật đầu, trong lòng ngổn ngang, cô thật sự không nỡ, cưới nhau mới ở chung được hai ngày, cô lại bỏ anh ở lại đi sang đất nước xa xôi khác, chưa kể đến nếu cô đi rồi, cái đám hoa hoa thiếu nữ ở đây có tìm cách câu dẫn chồng của cô hay không? Bất quá cô biết Nhạc Khải là người như thế nào, cô tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.
Đến sân bay, đám bạn của Nhạc Khải có Triệu Tuấn Dương Phượng còn có cả Bạch Vu đều đã đến trước chỗ này để tiền Lục Vân. Thấy vợ chồng son tay mang hành lý tới, cả đám nhìn nhìn miệng tủm tỉm cười trộm, hai vợ chồng kia đúng là quyến luyến không rời, nếu không phải Dương Phượng gọi điện dục Nhạc Khải, không chừng sẽ trễ chuyến bay luôn.
Nhạc lão gia tử và Lục lão gia không có đến tiễn cháu dâu và con gái, thanh niên chỉ là đi du học thôi, có gì mà tiễn cũng không phải là đi không trở về. Bốn năm sau lại là tụ họp một chỗ.
Bên trong sân bay sớm kín người, chuyến bay của Lục Vân hai giờ chiều, mắt thấy chẳng còn bao nhiêu thời gian,
Dương Phượng cùng Triệu Tuấn nói mấy câu với Nhạc Khải xong liền kéo Bạch Vu qua một bên, để Nhạc Khải một chỗ với Lục Vân.
Con lại hai người, Lục Vân nhìn Nhạc Khải, muốn nói rồi lại thôi, dứt khoát kéo hành lý đi vào cửa lên khoang máy bay, càng nói càng lưu luyến, thà không nói, sẽ không phiền muộn.
Cô bất ngờ đi, Nhạc Khải thoáng cái hụt hững, anh còn chưa hôn tạm biệt cô đâu. Chân dài hai bước kéo Lục Vân quay trở lại, ôm chặt vào ngực, "Tiểu Vân!" Anh ôm cô càng chặt, hôn lên tóc cô rất lâu. Giọng có chút khàn nghẹn, "Anh sẽ nhớ em lắm."
Như đê bị vỡ, Lục Vân bật khóc nức lên, "A Khải, em...em.." Cô không thút nên lời, chôn mặt vào ngực anh, khóc thút thít, cô biết như vậy là xấu, nhưng làm sao bây giờ, bốn năm đấy, không có anh ở bên cô biết làm sao, không có người nấu đồ ăn cho cô, không có người đưa đón cô mỗi ngày, cũng không có người sấy tóc mỗi khi cô gội đầu xong...
Tất cả đều một mình.
Bạch Vu bên kia với Triệu Tuấn và Dương Phượng cũng nức nở theo, dù tiếp xúc với Lục Vân chưa lâu, nhưng cô biết Lục Vân trọng tình trọng nghĩa, yêu ghét rõ ràng. Lúc này thấy Lục Vân như vậy, thật sự đồng cảm mà khóc theo.
"Ngoan, không khóc nữa, em đi thôi." Nhạc Khải ngước mặt lên kìm nén, ôm chặt một lúc mới buông ra, lau nước mắt cho Lục Vân, "Anh sẽ sớm qua thăm em."
Lục Vân hơi sửng sốt, không tin mà ngước hai mắt đỏ hoe nhìn Nhạc Khải, "Anh qua thăm em sao?"
"Ừ." Nhạc Khải hôn lên trán cô, hứa hẹn, "Sẽ qua, chờ anh."
Lục Vân trong lòng bất giác an ổn xuống, nín khóc, cười nói: "Không lừa em?"
"Không lừa." Nhạc Khải khẳng định, lại nhắc cô, "Đi thôi, nhớ bảo trọng thân thể, chờ anh."
Hai người tách ra, Lục Vân vầy tay với Nhạc Khải và đám người Triệu Tuấn, một lần nữa xoay người bước lên cầu thang, cô lần này xoay người lại, nhưng không phải khóc mà là cười, nụ cười ấm áp như trước đây Nhạc Khải từng thấy.
Cánh cửa khoang máy bay khép lại, không còn thấy bóng dáng Lục Vân, trong tim Nhạc Khải thấy trống trải vô hạn.
Một lát máy bay cất cánh mang theo người anh yêu đến một đất nước khác, nhưng nhanh thôi anh sẽ qua đó cùng cô. Nhìn chiếc máy bay nhỏ dần trên bầu trời, Nhạc Khải chợt ứa nước mắt, miệng lại lẫm bấm: "Tiếu Vân, chờ anh..."