Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 43: Thuộc Về Nhau




Đăng ký kết hôn rồi, bây giờ chỉ còn hôn lễ nữa là hoàn thành, buổi tối đó Lục Vân ở lại Nhạc gia, dù mọi người có khuyên thế nào cô cũng nhất quyết không chịu. Ai nói là trước khi cử hành hôn lễ thì cô dâu và chú rể không thể gặp mặt nhau chứ? Cô mới không tin mấy cái chuyện vớ vẩn như vậy đâu.

Nhạc Khải cũng đành chiều theo, anh cũng không biết tại sao Lục Vân lại đặc biệt dính người như vậy, nhưng như vậy có phải là càng tốt không, anh cũng không muốn trước hôn lễ, cô xảy ra chuyện gì, tốt nhất cứ ở cạnh ngay dưới mí mắt thì mới an toàn, chuyện anh bị ám toán trên đường hôm nọ, gần như có kẻ kia chính là muốn ngăn cản anh đến với Lục Vân.

Cũng may chuyện ám toán lại không thành.

Ngoài sân thượng, Nhạc Khải nửa nằm trên ghế lười, công việc lần này ở công ty đều được Tần Thao chuyển qua mail để anh xử lý, vì sếp của mình sắp kết hôn, nên Tần Thao đặc biệt bận đến đầu cũng không ngẩng lên, kết quả là anh cho Lưu Diệc leo cây mấy lần, cũng còn may Lưu Diệc tốt tính, lại hiểu chuyện, nên cô đều bỏ qua cho anh.

"A Khải." Lục Vân vừa tắm xong, chỉ mặc mỗi áo ngủ, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu tím nhạt, thấy anh ở sân thượng, liền nhanh chân đi tới gọi anh.

"Tiểu Vân." Nhạc Khải quay đầu lại, bất giác liền đỏ mặt, cô gái của anh... không phải là cô vợ của anh thật sự là...

Anh hơi ngây người không biết nên đánh giá người con gái đang đi đến trước mặt anh thế nào, cô là người lai Âu

Á, dáng cô vừa vặn không nhỏ hơn người âu, cũng chẳng to hơn người Á, mười chín tuổi thôi nhưng nhìn thật sự trưởng thành nữ tính, hơn nữa, rõ ràng Lục Vân bây giờ và Lục Vân trước kia mà anh biết thật sự quá khác.

"Cũng muộn rồi, sao em chưa ngủ?" Nhạc Khải nhẹ giọng hỏi.

"Không có anh, em sao ngủ được."



"Ha ha, sao lại không ngủ được?" Nhạc Khải bỗng muốn trêu chọc Lục Vân, "bà Nhạc thiếu hơi chồng thì không nhắm mắt được hả? Em còn chưa có cử hành hôn lễ với anh đâu đó."'

"Vậy thì sao?" Lục Vân giả bộ giận anh, cô ngồi phịch xuống ghế đối diện, hai tay khoanh trước núi đôi đang phập phồng vì tức, phồng má nói: "Vậy anh không cần có em thì vẫn có thể ngủ ngon đúng không?"

Nhạc Khải cười, không đáp, lại nghe Lục Vân nói, "Có phải anh cũng như mọi người muốn em phải tránh mặt anh trước hôn lễ không?"

Nhạc Khải vẫn không nói gì, ý cười trên mặt anh càng đậm, cô vợ của anh giận lên, càng xinh đẹp, anh chưa thấy dáng vẻ này bao giờ.

"Được nha." Lục Vân đứng dậy, xoay người giả bộ muốn đi, cô nói: "Bây giờ ba em và bác Hà vẫn chưa về, em sẽ xuống về với họ, từ nay khỏi nhìn mặt anh nữa."

Nói thì nói vậy, nhưng mạnh miệng mà thôi, cô đi một bước hai bước lại thầm mắng Nhạc Khải chết tiệt, sao còn chưa ôm em lại, cái đồ ngốc anh.

Còn chưa đến cửa, tiếng trầm ấm của Nhạc Khải vang lên phía sau, "Bà Nhạc, em có sợ ngủ cùng anh không?"

Lục Vân mừng rỡ, quay đầu, "Anh có gì sợ, chỉ là ngủ chung với anh thôi mà." Lục Vân nói xong liền hối hận, cô biết cái cụm từ ngủ chung kia còn bao hàm những cái gì, cũng biết Nhạc Khải hỏi cô có sợ không là ý gì, nhưng lời nói ra sao có thể hốt lại, huống hồ cô là người sống đến hai đời, đương nhiên vịt chết cũng mạnh miệng không nhận là không nhận!

"Vậy tối nay đừng hối hận nhé." Lời kia vừa dứt, thân hình tráng kiện của Nhạc Khải đã áp tới sau lưng Lục Vân, hai cánh tay của anh vòng qua bế bỗng cô lên, một chút cũng không cho cô giãy dụa.

Lúc này anh không mặc đồ âu, chỉ mặc áo ngủ thường ngày, Lục Vân thoáng cái liền nhận ra anh khác thường, hơi thở anh cực nóng áp vào nơi hõm cổ của cô, làm cô ngứa vô cùng.

"A Khải. Anh muốn làm gì?" Lục Vân không dám phản kháng, cô biết lúc này có phản kháng thì cũng muộn rồi, đúng là thời tới cản không kịp!



Nhạc Khải nâng mắt nhìn cô gái trong ngực, tiếp cận thân thể với cô rồi, dù chỉ cách hai lớp quần áo, nhưng dục hoa trong anh đã không kìm hãm được nữa mà lan toả như muốn thiêu cháy toàn bộ.

Đêm nay cô không thuộc về anh thì không thể rồi.

Lục Vân tim đập thình thịch, nói thật cô trong lòng rất sợ, người ta nói lần đầu rất đau, có người còn bị ám ảnh luôn ấy, nhưng lúc này, xin tha có còn kịp không, có mất mặt không?

Lục còn chưa nghĩ xong, thì Nhạc Khải đã bế cô vào đến giường, đặt cô lên giường, anh chẳng do dự nữa mà vùi đầu xuống hôn lên đôi môi Lục Vân đầu tiên, dường như biết cô khẩn trương, biết cô e sợ, anh không vội vàng, chỉ từng bước dịu dàng, dạo đầu, ai nói đàn ông như anh là cấm dục, chỉ là anh chưa có đối tượng để động tâm thôi.

"Tiểu Vân, em thật sự không sợ sao?" Nhạc Khải dùng chút lý trí cuối cùng để hỏi Lục Vân, anh thật sự yêu thương cô, anh không muốn để lại bóng ma tâm lý cho cô, huống hồ bọn họ còn chưa cử hành hôn lễ, sẽ thiệt cho bảo bối của anh.

Lục Vân thoát khỏi nụ hôn ngọt ngào của Nhạc Khải, hai má cô ửng hồng, anh hai tay chống trên giường mặt đối mặt với cô, áo ngủ của anh cũng lộn xộn đến lộ nửa bờ vai săn chắc hữu lực, cô nhìn anh, sau đó không đáp lời mà chỉ chủ động hai tay vòng lên ôm cổ anh, đôi môi hồng hơi xưng không tự chủ cắn nhẹ vào yết hầu của Nhạc Khải, giọng như nỉ non, "Không sợ, làm bà Nhạc của anh, em không hối hận."

Nói rồi cô nhẹ cắn vào yết hầu một cái, hai dấu răng nhỏ lập tức hiện ra, cảm giác kia khiến Nhạc Khải một chút lý trí cuối cùng cũng bị dập tắt, anh vùi đầu xuống hôn cô Lục Vân đến cuồng nhiệt, bàn tay thon dài trượt theo đường cong của người con gái anh yêu, quần áo bị anh xé rách, lộ ra da thịt non mềm, Lục Vân theo bản năng khẽ run, rõ ràng cô đang khẩn trương, Nhạc Khải thầm mắng mình một cái, muốn dừng lại nhưng quá muộn, thân thể không mảnh vải dán vào nhau lúc này thật khiến anh chìm đắm, anh mơ ước giây phút này bao lâu, giây phút họ thuộc về nhau như thế này sẽ không ai hiểu được.

Lục Vân dù sợ, càng lúc càng sợ sóng lớn kia ập tới, bản tính của một người đàn ông cấm dục bao năm như Nhạc Khải, liệu khi bức phá sẽ to lớn, và mạnh mẽ đến mức nào, cô đương nhiên rất sợ, nhưng lại được Nhạc Khải dẫn dắt từng chút chìm theo xúc cảm của anh.

Từng giây từng phút trong bóng tối qua đi, căn phòng tràn ngập thanh âm ái muội, thở dốc của cả hai người, bọn họ là kiểu người khao khát đối phương bao lâu, một người yêu thầm, một người nhận ra tình yêu rồi tiếp nhận, cứ vậy, dây dưa âu yếm bao nhiêu cũng không đủ.

Thời khắc Nhạc Khải xâm nhập Lục Vân, cô đau đến ứa nước mắt, nhưng cô không hối hận, cô là của anh, đây là cô nợ anh, yêu anh là tất cả, nhưng theo đó cô muốn bù đắp tất cả cho anh, cả trái tim lẫn thể xác, Lục Vân đời này và mãi mãi chỉ có thể là của Nhạc Khải mà thôi...