Sáng hôm sau, Lục Vân trên giường tỉnh dậy, bên cạnh người đàn ông vẫn đang còn ngủ.
Cô khẽ nâng mình muốn trở dậy để xuống giường, nhưng là mới hơi nâng người chút thôi Động tĩnh của Lục Vân rất nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn làm người kia tỉnh theo.
Bình thường Nhạc Khải luôn trong trạng thái không ngủ sâu. Chỉ cần một động tĩnh nhỏ, anh sẽ tỉnh táo tức thì.
"Bà nhạc, em tỉnh rồi?" Nhạc Khải ngón tay thon dài khẽ vén mấy lọn tóc loạn của Lục Vân, dịu giọng hỏi.
"Ừm." Lục Vân khẽ gật đầu xấu hổ má hơi ửng hồng, dán vào ngực Nhạc Khải. Cô lúc này đang thầm khóc không ra nước mắt trong lòng mà mắng. Tiên sinh nhà anh tại sao lại không có biết chừng mực vậy chứ, nói làm là làm cô đến mệt lả, cả người ê ấm, nhất là nơi kia, không khác gì bị bánh xe cán qua, bây giờ nhúc nhích còn không được, một lát làm sao cử hành hôn lễ bây giờ!
Nhạc Khải nhìn cô vợ trong lòng, anh thừa biết cô khó chịu nhưng ngại mặt mũi nên mới một mực không thể hiện ra bên ngoài, miệng khẽ nhếch lên, rồi nói: "Xin lỗi, là anh quá sức rồi. Bây giờ liền bồi lại cho em."
Lục Vân không hiểu ý anh lắm, cô còn hơi ngẩn ra thì Nhạc Khải đã bế bổng cô lên, đem cô thẳng vào nhà tắm.
Hai người họ còn phải đến hiện trường hôn lễ nữa nha, đâu thể nào mà hôn lễ lại vắng cô dâu chú rể đây?
Nhạc Khải đặt Lục Vân vào bồn tắm, xả nước ấm giúp cô ngâm mình, nước ấm lan toả khắp thân thể làm Lục Vân dễ chịu không ít, nhìn anh, cô hơi nhỏ giọng hỏi: "A Khải, chuyện em đi du học, anh thật sự nỡ rời xa em sao?"
Nhạc Khải đang đổ sữa tắm cho Lục Vân, nghe cô hỏi, anh như nghĩ gì đó, rồi đáp: "Không nõ."
"Vậy anh sao còn để em đi?" Lục Vân hỏi, đôi mắt xanh thằm nhìn Nhạc Khải, thật ra nếu học trong nước, sau đó
rồi vào thẳng công ty của ba cô làm việc cũng được, nhưng như vậy sẽ khiến đông đảo các cấp bên phía hội đồng
quản trị bất mãn với ba cô. Hơn nữa, nếu có thể bản thân cô muốn gây dựng sự nghiệp cho mình hơn là dựa dẫm
vào người khác.
"Đó là tốt cho em." Nhạc Khải nhàn nhạt đáp, nhưng thanh âm n hoa, mang theo đầy sủng nịch, cưng chiều.
Lục Vân lầu bầu, không để anh nghe được, tốt gì chứ, không có anh bên cạnh, tốt thế nào được, nhớ anh như vậy,
em sao có thể tốt?
Nhạc Khải đương nhiên không biết những lời này của Lục Vân, anh hơi cười, mới nói: "Ngoan, chẳng phải em kiên
định với anh rằng muốn có một tương lai vững chắc sao, thế này không tốt sao, rất nhanh sẽ trở về rồi, đợi em trở
lại, chẳng phải anh lại có thêm một cánh tay đắc lực nữa sao."
Lục Vân nghe Nhạc Khải nói xong, cô hơi ngẫn người, thì ra anh vẫn luôn để trong lòng mọi lời nói của cô. Người
đàn ông này rất chu đáo, rất tỉ mỉ, có lẽ kiếp trước nếu như cô sớm nhận biết anh hơn, có phải kết cục cũng sẽ
thay đối rồi không?
Tắm cho cô xong, Nhạc Khải cùng Lục Vân chuẩn bị đến nhà hôn lễ, đồ cưới sớm đã được lo liệu hết, chỉ chờ cô
dâu và chú r.
Đến hội trường hôn lễ đã là 9 giờ sáng, khách mời cũng đã đông đủ. Khắp nơi đều kết hoa hồng rực rỡ, không
gian trang trọng nơi bục hôn lễ nhìn thôi cũng biết công phu thế nào. Dù hôn lễ quả thật gấp gáp, nhưng với thế
lực của Nhạc gia, loại chuyện này chuẩn bị dễ như ăn cháo.
Đúng giờ, cánh cổng lớn nơi hội mở ra, từ bên ngoài, Nhạc Khải trong âu phục quý khái bế theo cô dâu từ bên
trong xe đi vào hội trường, từng bước vững trãi.
Cô dâu Lục Vân trong chiếc vy cưới trắng như tuyết, đầu tóc bi cao, đội lên một vương miện nhỏ sáng lấp lánh,
tất cả phục sức trên người cô hiện tại đều do một tay Nhạc Khi thiết kế. Cô được Nhạc Khải ôm trong ngực như
công chúa nhỏ, nhẹ nhàng mà mang vào hội trường.
Vì chuyện tốt tối qua, kết quả hôm nay hôn lễ, Lục Vân nửa bước cũng đi không nổi, vậy nên mới có một màn chú
rể bế cô dâu từ bên ngoài lễ đường i vào trước bao cặp mắt của quần chúng thế này.
Mọi người vừa hâm mộ, vừa sửng sốt, cơ mà đây cũng là lần đầu tiên họ nhìn thấy loại hôn lễ thế này, chú rể với
cô dâu cùng nhau xuất hiện, không những vậy lại còn là chú r m cô dâu đi vào.
Đương nhiên bọn họ cũng không nghĩ đến khả năng Nhạc Khải và Lục Vân sẽ tiểu biệt thắng tân hônđâu, hoạt
động mạnh quá mới dẫn đến có một màn này.
Này cũng quá là phô trương đi. Không ít thanh âm nổi lên mà bán dưa lê, buôn chuyện, Lục Vân nghe thấy, dù
biết là mấy cái người kia không có đề cập đến cái chuyện kia, nhưng là cái tình trạng trước mắt bây giờ làm cô vừa
xấu hổ, vừa quẫn bách, chả biết giấu mặt vào đâu, cô đưa mắt nhìn Nhạc Khải, thấy anh vậy mà vẫn thn nhiên đi
vào, còn bình chân như vại, cô hận không thể cắn cho anh một cái.
"Anh còn cười được, là tại ai chứ? Xấu chết em rồi." Lục Vân lẩm bẩm nhỏ giọng như muỗi kêu mà oán trách Nhạc Khải.
Anh nhìn xuống cô vợ trong ngực, bất giác khẽ bật cười, nhưng vẫn bình thường, nói: "Đương nhiên rồi, cưới được em là hạnh phúc, mục tiêu của anh mà. Hơn nữa, chính bà Nhạc em tình nguyện nha. Anh rất rất thích."
"Anh..." Lục Vân tức muốn phun máu, bây giờ cô mới nhận ra, tên đàn ông đẹp nhức mắt này không chỉ đẹp mà hình như còn lưu manh nữa.
Cô bây giờ bỏ chạy còn kịp không?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Nhạc Khải mỉm cười, bước chân nhanh hơn chút, rồi anh bỗng nói với cô, thanh âm trầm ấm yêu thương, "Tiểu Vân, em cả đời này đã là của anh rồi, sau này sẽ luôn để em trong vòng tay anh, giống như hôm nay vậy, mãi sẽ chỉ ở trong vòng tay anh thôi."