Nhạc Khải lên xe rồi, Lục Vân mới yên tâm đứng lại nhìn xem, đôi vợ chồng kia ra hay chưa, vì hai người kia chỉ đăng ký sau cô và Nhạc Khải, tính thời gian có lẽ bây giờ đã ra gần nơi đỗ xe rồi.
Lục Vân là một con người bình giản, nhưng tính cô thù dai, chỉ cần đụng đến cô, hay người quan trọng của cô, ai cũng đừng mong cô sẽ bỏ qua. Chưa đầy năm phút, quả nhiên đôi vợ chồng kia cũng ra đến xe. Xe của hai người kia cũng chỉ là một chiếc xế bình thường, nhìn qua thuộc dạng trung trung, không nổi trội như xe của Nhạc Khải anh xã nhà cô.
Cô nhếch môi khẽ cười khẩy một cái, dám nói xấu chồng cô, không chỉnh chết hai người kia thì cô không mang họ
Lục, không phải là bà xã của Nhạc Khải.
Bên trong xe, Nhạc Khải cũng nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh đang làm gì, Lục Vân ơi là Lục Vân, em đúng là thù dai mà, nhưng mà ai bảo anh thích cô đây, cho nên dù trời có sập, anh cũng sẽ chống cho cô.
Hai vợ chồng kia tay trong tay vừa đi đến chỗ xe của họ, đã thấy Lục Vân đứng ngay đó, cô gái người lai kia lại cứ chăm chăm mà nhìn bọn họ không ngừng, người đàn ông kia nhìn Lục Vân, anh ta lần đầu thấy con gái lai mà lại có mái tóc đen, duy chỉ có đôi mắt là màu xanh hiếm thấy, trong lòng cũng hiếu kỳ, cô gái kia chẳng phải là cô gái mà khi nãy đi cùng với người đàn ông nhiều tuổi kia sao?
Cô ta sao lại đứng ở chỗ xe mình? Người đàn ông còn đang tự hỏi thì cô vợ của anh ta ở bên cạnh đã lên tiếng trước, giọng điệu cô ả này vậy mà lại pha một chút châm chọc lẫn chế giễu, bởi vì cô ta nhận ra Lục Vân chính là cô gái lúc nãy đi chung với anh chàng đẹp trai nhiều tuổi kia. "Này, cô bé, chú của em sao lại để em một mình thế, bị lạc rồi, có cần anh chị đây đưa về không?"
Lục Vân nhìn đôi nam nữ, cô cười khẩy, chỉ nhẹ giọng nói: "Vâng, cảm ơn cô chú, không cần đâu, cô chú vẫn là nên lo cho mình đi, xe của cô chú hình như có vấn đề rồi đấy!"
Cô?
Chú?
Cả hai vợ chồng kia chưng hửng, cái quái gì vậy, bọn họ tính ra cũng chẳng hơn Lục Vân bao tuổi, còn thua cả tuổi của anh chàng đi cùng cô ta, vậy mà con nhóc này lại xưng bọn họ là cô chú?
"Này, cô kia ăn nói cho đàng hoàng, ai là cô chú hả?" Cô vợ kia tức điên nhưng cố nén tức giận, giọng cảnh cáo.
Lục Vân đương nhiên cũng không sợ, dám đứng ở đây, cô cũng không phải là dạng vừa, "Tôi nói hai người đấy, nhìn xem cô..." Cô vừa nói vừa chỉ vào mắt của cô gái kia, thanh âm thản nhiên, "Mắt thì có mấy cái nếp nhanh rồi, da dẻ cũng chẳng hồng hào, phải lấy bao nhiêu phấn mà chát vào... ui..."
Sau đó cô lại lắc lắc đầu mà nhìn sang người đàn ông là chồng cô gái kia, Lục Vân khẽ vuốt cằm mình, ra dạng nhận xét, "Còn chú nữa...Đàn ông sắp có vợ mà nhìn qua cứ như đã vào tứ tuần, bằng ba tôi luôn, hai người khi nãy nói gì tôi, nói gì chồng tôi, bộ tưởng tôi điếc à, nói cho hai người biết, muốn khen chê ai, xem lại cái mặt mình đi có tốt hơn ai không?"
Đúng lúc này, thanh âm trầm ấm của Nhạc Khải vang lên phía sau, "Bà Nhạc à, về thôi em, anh đói bụng rồi."
Ba người cùng ngoảnh lại, thấy Nhạc Khải, tay anh còn đang cầm hai bản đăng ký kết hôn, hai vợ chồng kia nhìn thấy anh, họ đương nhiên nhận ra anh, nhưng lúc này ở khoảng cách gần, người đàn ông trước mắt họ lại tuấn tú đến khó tả, dáng anh cao to, cân đối, đôi mắt sâu đen khi anh tháo kính khỏi, khuôn mặt trầm lạnh nhưng giọng nói lại cực kỳ ấm áp đối với vợ của anh ta.
Đúng là đẹp không tưởng, cô gái kia nhìn Nhạc Khải chằm chằm muốn lé hai mắt, cả hai đều không nói được câu nào.
Lục Vân nhìn bọn họ khinh thường, hứ, vừa nãy chăng phải còn nói chồng cô già sao? Nói cô là cỏ non bị trâu già gặm sao? Sao hả, mãn nhãn rồi, mở mang tầm mắt rồi, muốn so với chồng tôi sao?
Nhìn xem, ở cái đất Lam Thành này, chồng tôi xưng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất. Muốn so với chồng tôi, còn lâu nhé!
"Sao vậy, chú cô thấy chồng của cháu, nên ngạc nhiên không nói nên lời à?" Lục Vân châm chọc nói, cái kiểu phụ nữ như cô ả kia, cô thấy nhiều rồi, đối mặt với Nhạc Khải, chẳng có cô gái nào lại không mặt đỏ tim đập, cho dù có chồng cũng vậy thôi.
Cô gái kia giận quá hóá thẹn, lớn giọng, "Đồ con nít ranh, mày là cái gì ở đâu ra, ăn nói hàm hồ?"
Vừa nói cô ta toan đòi giơ tay đánh Nhạc Khải, nhưng bị chồng cô ta ngăn lại, anh ta kéo cô ta, "Em à, đừng manh động."
Mà ngay lúc đó Nhạc Khải cũng một bước kéo Lục Vân vào lòng anh, đôi mắt loé lên tia sắc lạnh khó nhận ra, giọng anh lạnh xuống vài phần, "Cô, dám đụng vào vợ tôi thử xem?"
Thanh âm của anh thập phần cảnh cáo, "Vợ của tôi, lại có thể để cô muốn gọi cái gì thì gọi?"
Người đàn ông kia khiếp vía, kéo vợ mình ra sau, "Vị tiên sinh này, vợ tôi hơi lỗ mãng, mong anh bỏ qua cho."
Nhạc Khải cười như không cười, "Đúng là lỗ mãng đấy, anh và cô ta đúng là rất hợp. Nồi nào thì úp vung nấy."
Cô gái kia lại chẳng hiểu được ý của Nhạc Khải, ngược lại bị chồng cô ta kéo lại, muốn cãi muốn trút giận lên Lục Vân cũng không được. Lục Vân đằng sau Nhạc Khải thấy hai người kia bị lép vế, cô đắc ý thò mặt ra, làm mặt xấu mà trêu chọc cô ả kia làm cô ta càng tức điên.
Nhạc Khải nhìn thái độ của cô vợ nhỏ, trong lòng phì cười, đúng là nghịch ngợm. Anh chẳng thèm nhìn đôi vợ chồng kia nữa, nắm tay Lục Vân dẫn đi, giọng trầm ấm cưng chiều, "Đi thôi, về nhà liền phạt em."
Lục Vân đu đeo cánh tay của anh, cười đến má lúm đồng tiền hiện sâu, "Hứ, em chỉ muốn dạy cho cô ta biết mặt để trút giận cho chồng em thôi, dám chê chồng em xấu, còn không tự nhìn chồng cô ta xem."
Cô cười vui vẻ với anh, "Nhạc tiên sinh của em đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất."
Hai vợ chồng kia nhìn theo đôi nam nữ, chẳng biết nên nói gì, mà cũng không dám nói gì, nhìn bọn họ đi siêu xe thế kia cũng đủ đè bẹp khí thế bọn họ rồi...