Nói là làm, Lục Vân cùng Nhạc Khải ngay sau đó liền đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.
Thời điểm cả hai đến tại cục dân chính đã là buổi chiều, hôm nay là gần cuối tuần nên cục dân chính cũng chẳng có ai, chỉ có mấy cặp vợ chồng đến đăng ký giống Nhạc Khải và Lục Vân.
Chiếc BMW màu đen bóng vừa đậu ngoài cổng lớn của cục dân chính lập tức thu hút ánh nhìn của bao người tại đây. Nhạc Khải bước xuống xe, nhẹ nhàng vòng sang mở cửa cho Lục Vân, người con gái này, anh mơ ước bao lâu, xem trọng bao nhiêu, yêu thương nhiều đến mức nào, giờ phút này chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ chính thức thuộc về anh.
"Tới rồi hả anh?" Lục Vân xuống xe, nắm tay Nhạc Khải, môi nhỏ vui vẻ dẩu lên hỏi anh, xem ra tâm tình rất tốt.
"Ừ, em sắp sửa thành bà Nhạc của anh rồi." Nhạc Khải nắm bàn tay nhỏ của Lục Vân, cưng chiều gật đầu đầy yêu thương với cô.
Vui vẻ là vậy, nhưng là chuyện hài hước lại xảy ra sau đó, ngay khi cả hai người cùng đi vào sảnh của cục dân chính, phía đối diện có hai cặp tình nhân trạc tuổi Nhạc Khải, dường như cũng đến để đăng ký kết hôn thì phải.
Cô vợ của anh chàng kia nhìn cũng khá xinh xắn nhưng lại vô duyên tệ, cô ta đang nắm tay anh chồng rồi ngước lên nhìn, vừa thấy Nhạc Khải nắm tay Lục Vân đi vào, cô ta liền bụm miệng cười, buột miệng nói: "Chồng à, anh nhìn kìa, kia chẳng phải là chú ơi, cháu yêu chú à?"
Một câu kia thôi, lọt ngay vào tai Nhạc Khải, anh bất giác sựng lại, không bước tiếp. Lời nói kia rõ ràng là châm chọc anh, dù bản tính vốn là một người cực kỳ ít nói, không quan tâm đến lời người khác, nhưng nếu chuyện đã liên quan đến Lục Vân, anh sao có thể không để tâm đây. Đúng vậy, anh lớn tuổi rồi, anh hơn Lục Vân cả mười hai tuổi, tính xưng hô, chẳng phải chú cháu thì là cái gì?
Nhạc Khải bỗng dưng không muốn bước đến quầy đăng ký nữa, anh thật sự không nỡ để Lục Vân mang tiếng, lấy một ông chú già như anh, nếu chẳng phải vì tiền thì cũng là vì nhất thời sốc nổi.
Thời buổi này, mấy cô trẻ trẻ cũng ôm đùi đại gia rất nhiều.
Còn đang mải nghĩ, anh chồng của cô gái nọ đã thêm vào một câu, "Chắc là, ép hôn hay gì đó, chứ cô bé kia chắc còn chưa hai mươi, khổ thế, lấy chồng sớm, lại còn lớn tuổi, chẳng khác gì cỏ non bị vùi dập vào miệng trâu già sao?"
Cuộc đối thoại kia của đôi vợ chồng nọ đương nhiên Lục Vân cũng nghe thấy, nên phản ứng của Nhạc Khải sau đó, cô đương nhiên cũng biết anh đang nghĩ cái gì. Lục Vân sắc bén mà liếc về hai người kia, cô ghim rồi đấy, đợi lát nữa xong chuyện, cho hai người biết mặt, đợi đó cho tôi. Cô thề trong lòng như vậy.
"Nhạc tiên sinh, đi thôi anh, em chờ lâu rồi đó." Lục Vân vừa nói vừa nhanh kéo Nhạc Khải tới quầy đăng ký, mặc kệ trong lòng anh lúc này đang có bao nhiêu giằng co, muốn lấy cô vì anh thương cô rất nhiều, nhưng cũng không muốn thanh xuân của cô vùi dập vào cuộc sống của anh.
Lục Vân thì ngược lại, cô không ngại bất kỳ điều gì, cô đã bỏ lỡ anh một lần rồi, sẽ lại không vì lời nói của người khác mà rời xa anh, lớn tuổi thì làm sao, lớn tuổi thì mắc bệnh hay gì, người phụ nữ kia đúng là vô duyên, dám chê chồng cô già, già thì đã làm sao, chồng tôi là người đàn ông đẹp trai nhất Lam Thành này đấy, đệ nhị mĩ nam là chồng tôi, thì không ai dám xưng đệ nhất đâu.
Đến quầy đăng ký, nhân viên trong cục có người nhận ra Nhạc Khải nên vô cùng cung kính, ưu tiên cho anh và
Lục Vân trước. "Nhạc tiên sinh, anh và chị đây tới phòng bên chụp hình rồi ký tên nhé." Nhân viên vui vẻ nói.
Hai mươi phút trôi qua, chụp hình rồi hoàn thành giấy đăng ký kết hôn, vậy đó, chỉ ký một cái tên thôi, lên một tấm giấy, nhưng lại ràng buộc nhau cả một đời. Nhạc Khải cầm hai bản đăng ký kết hôn trong tay, anh vậy mà hồi hợp, tim còn nhảy lên từng hồi, không biết có phải là mơ không nữa, anh thật sự đã có vợ, Lục Vân thật sự trở thành bà Nhạc của anh rồi.
Trong hình quả thật rất đẹp, Lục Vân mới mười chín tuổi, sánh bên anh trong một khung hình, nhìn qua cũng đâu có giống chú cháu, có lẽ người phụ nữ kia nói quá thôi. Nhạc Khải cũng sớm quên, trong lòng vui vẻ hạnh phúc dần chiếm đóng buồn bã lúc nãy.
Anh thì không sao, nhưng Lục Vân sao có thể bỏ qua cho cái người phụ nữ kia, dám chê chồng cô già, chị đây không cho bà đẹp mặt, chị đây không làm bà Nhạc.
Ra khỏi cục dân chính, tâm tình Lục Vân đương nhiên cực kỳ tốt. Lúc gần đến xe, cô nói: " Ông xã à, anh vào xe đợi em, em còn việc phải xử lý một chút."
Nhạc Khải bất giác sững người, mặt anh có hơi đỏ, vừa vui vừa hơi xấu hổ, cô gọi anh là ông xã, không tệ, không tệ chút nào. "Nhanh chút nhé, nhớ cẩn thận, vợ của anh." Vừa nói anh vừa ghé đến hôn một cái lên trán của Lục Vân.
Cô cười tươi, lúm đồng tiền lộ rõ, đôi mắt xanh dưới nắng hoàng hôn càng thêm rạng rỡ, thêm xinh đẹp, rốt cuộc cô cũng là hoa có chủ, là phụ nữ có chồng...