Sáu tháng trôi qua nhanh chóng, Lục Vân bước qua tuổi hai mươi. Từ lúc trọng sinh đến nay, mọi chuyện vẫn bình thường diễn ra, không có một sự việc nào khác thường diễn ra.
Hôm nay là buổi họp lớp ở trường tại một nhà hàng. Lục Vân sáng sớm đã đợi Nhạc Khải ở cổng lớn, cô dựa vào hàng rào trắng, tay nghịch ngợm mấy dây leo thường xuân trên cổng, chờ anh tới đón, cô đương nhiên biết kiếp trước cũng vào thời gian này, lễ đính hôn của cô và anh sẽ được diễn ra. Chỉ là lúc đó, cô ngu ngốc nghe lời của
Thẩm Nhược Ni mà uống thuốc độc ép Nhạc Khải thoái hôn.
Nếu cô nhớ không lầm thì ngày hôm nay chính là Thẩm Nhược Ni gặp cô tại buổi họp lớp và đưa ra ý định đó cho cô. Sáu tháng qua, chuyện cô qua lại với Nhạc Khải, cô vẫn luôn thật thật giả giả qua loa với Thẩm Nhược Ni mỗi khi cô ta hỏi đền.
Hôm nay, nếu gặp cô, nhất định Thẩm Nhược Ni nhất định sẽ đề xuất loại chuyện kia, còn cả công ty của ba cô, thời gian này nhất định là đang gặp khó khăn, kiếp trước cô kiên quyết không lấy Nhạc Khải. Kiếp này cô hứa với lòng sẽ không phụ anh, thời gian nửa năm qua, cô mới thật sự cảm thấy bản thân trước đây cô ngu ngốc bao nhiêu, ở Nhạc Khải, cô được anh yêu thương, cưng chiều vô điều kiện.
Đang mải suy nghĩ, Lục Vân còn không biết Nhạc Khải đã đến, anh hai tay từ phía sau ôm lấy cô, giọng dịu dàng,
"Đang nghĩ gì đó, anh đến cũng không biết."
"A.." Lục Vân giật mình, nhận ra mùi hương quen thuộc. Xoay người mỉm cười nhìn anh, "Đang nghĩ đến anh đó."
"Thật sao?" Nhạc Khải bật cười, anh cười lên rất đẹp, Lục Vân như bị cuốn vào nụ cười ấm áp này. Đúng là trước đây cô thật ngu ngốc mới không nhận ra, Nhạc Khải chính là trân phẩm quý giá không gì sánh được.
"Thật, nghĩ rất nhiều." Cô đáp.
"Hôm nay em họp lớp?" Nhạc Khải hỏi.
"Ùm, chắc mất nửa ngày."
"Được, vậy trưa anh đón em, anh dẫn em đi mua nhẫn đính hôn. Hai ngày nữa là tới lễ đính hôn rồi, Lục Vân em có hồi hợp không?" Nhạc Khải vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán cô.
"Có một chút." Lục Vân đáp, thật ra cô biết trước rồi, hồi hợp cái quỷ gì, thật ra cô càng mong muốn chết ấy, mong nhanh đến ngày đó để cô có thể tuyên bố với toàn thế giới, Nhạc Khải đại tổng tài đẹp trai ngời ngời này là người đàn ông của cô rồi. Ai cũng đừng hòng nhòm ngó.
"Vậy trưa nhớ phải đợi anh nhé!" Anh nói rồi lại thơm nhẹ lên má cô.
"Vâng, em đợi anh." Lục Vân đỏ mặt đáp.
Hai người cùng nhau trở ra xe, Nhạc Khải lái xe đưa cô đến đại học A. Mấy tháng qua đưa cô đi học hay đón cô về, anh luôn chỉ xuất hiện ngoài cổng, duy chỉ có một lần đó đám người Trác Nhĩ Phàm đụng chạm Lục Vân nên anh mới xuất hiện, vậy nên trong trường, cũng chỉ lờ mờ biết chút ít về quan hệ của Lục Vân và Nhạc Khải. Không người nào dám khẳng định, cũng không dám phát biểu lung tung.
Sợ rước hoa vào thân.
Hôm nay cũng vậy, đưa Lục Vân đến trường, đợi cô vào tận cổng trường rồi, Nhạc Khải mới lái xe đi.
Sau khi anh đi rồi, Lục Vân vui vẻ đi vào bên trong trường, thật thích thú, trưa anh đón cô, bọn họ sẽ đi mua nhẫn đính hôn, hai ngày nữa, lễ đính hôn sẽ diễn ra. Mải vui vẻ nghĩ đến chuyện kia, chẳng để ý nên Lục Vân đi nhanh đụng trúng Trác Nhĩ Phàm và Thẩm Nhược Ni đang đi hướng ngược lại.
"Ai da!" Thẩm Nhược Nhi đang cầm trên tay hai lọ thuy tinh đựng mô hình bên trong, hai chiếc lọ rơi xuống bể tan. Cô ta nhăn mặt, lập tức lên tiếng trách móc. "Lục Vân, cậu đi mà không có mắt nhìn sao?"
Lục Vân lúc này mới nhận ra là đụng trúng Thẩm Nhược Ni. Còn có cả Trác Nhĩ Phàm đang đứng nhìn cô chăm chăm.
Thấy Thẩm Nhược Ni đột nhiên lớn tiếng, Lục Vân chỉ cười, nói: "Ừ, tôi chẳng có mắt nhìn, vậy sao hai người có mắt nhìn sao lại không tránh đường cho tôi đi. Bộ thích đụng tôi lắm à?"
"Cậu..." Thẩm Nhược Ni cứng họng. Không biết đáp lại như thế nào, cô ta ẩn nhẫn, nếu không phải con nhỏ con lai này còn giá trị lợi dụng, cô ta mới không thèm nói chuyện với Lục Vân.
Câu trả lời thật ngang ngược, nhưng Lục Vân là vậy, cô trước giờ luôn vậy, thẳng thắn không sợ trời, không sợ đất, ai dám so đo với cô, cô đấu đến cùng. Trác Nhĩ Phàm nhìn Lục Vân, năm nay cô hai mươi tuổi, càng ngày thật sự càng xinh đẹp, mấy ngày qua, anh ta cũng nghe được tin tức nói Nhạc thiếu gia của Nhạc thị sắp đính hôn, nhưng vị hôn thê là ai thì chưa rõ. Lần trước thấy Nhạc Khải xuất hiện tại trường nói là bạn trai của Lục Vân, nhưng sau đó lại không thấy Nhạc Khải xuất hiện, anh ta nghĩ có lẽ Lục Vân đã từ bỏ Nhạc Khải rồi chăng.
"Bạn học Lục, lâu rồi mới thấy em, em vẫn khỏe chứ?" Trác Nhĩ Phàm nhìn Lục Vân nhẹ giọng hỏi. Anh ta cũng không biết vì lý do gì, mỗi lần gặp cô gái nửa Á nửa Âu này, trái tim lại rung động không thể tả. Dù cho cô có dùng thái độ không thích để đối đáp mình.
"Nực cười, không khoẻ, chẳng lẽ bệnh tật ốm yếu sao?" Lục Vân nói, rồi lại nhìn Thẩm Nhược Ni, cảm giác chán ghét lại dâng trào, người con gái trước mặt cô đây từng được cô cho là bạn tốt, thân thiết, chỉ là không nghĩ đến lại bị cô ta thật sự hại chết.
Nhưng lúc này cô thật sự không thể trả thù ngay được, cảm giác thắng đậm một ván sẽ không vui lúc nào. Cô nhất định phải trả thù từ từ. Áp chế xuống tức giận, Lục Vân nói: "Nhược Ni, tôi đang vội, không thấy cậu, tôi đền thiệt hại cho cậu, giờ không rảnh để đôi co. Thế nhé."
Dứt lời Lục Vân bước nhanh qua, mặc kệ cho Thẩm Nhược Ni kia muốn nói thêm, hay Trác Nhĩ Phàm lớn tiếng gọi cô lại, cô thật sự chán ghét khi phải chạm mặt với những con người giả tạo này.
Mà Trác Nhĩ Phàm thấy Lục Vân đi xa, anh ta vội chạy theo, chỉ muốn làm rõ một điều, một điều rằng cô có từng thích anh ta hay không?