Một giấc ngủ này, Lục Vân ngủ tận đến tối. Mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối đen, cô cả kinh, bên cạnh đã trống.
Nhạc Khải đi đâu rồi?
Còn đang tự hỏi thì cánh cửa phòng đẩy vào. "Tỉnh rồi, rửa mặt cho tỉnh táo, anh đưa em về."
Nhạc Khải vừa nói vừa lấy một cốc nước ấm đưa cho Lục Vân. Cô đón lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ mới hỏi:
"Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Anh không sao." Nhạc Khải dịu giọng nói, "Vất vả cho em rồi."
Lục Vân dụi mắt, cô đặt ly nước xuống, có chút xấu hổ, vậy mà lại ngủ quên đến cả chiều tối. Cô đi nguyên cả ngày rồi, về nhà chắc chắn lại bị giáo huấn một trận cho xem.
Xách cái túi nhỏ của cô lên, Nhạc Khải nói: "Chúng ta về thôi, ba em thực lo cho em đấy."
Lục Vân dù không muốn nhưng rốt cuộc phải về nhà, suy cho cùng cô vẫn chưa có chính thức là vợ anh, nếu mà ở lại phỏng chừng sẽ mang tai tiếng.
Cô bị ảnh hưởng mà anh cũng không có hình tượng tốt trong mắt ba cô nữa. Cô lủi thủi theo anh đi về. Trong lòng mặc dù không muốn chút nào. Sắc mặt cũng tiu nghỉu.
Nhạc Khải thấy biểu cảm của cô, không khỏi buồn cười, dù sao cô nhóc này cũng còn quá trẻ con, làm sao lại không làm nũng cho được đây.
Mang Lục Vân rời khỏi dinh thự Nhạc gia, Nhạc Khải còn phải quay lại công ty xử lý vài chuyện.
Lúc này tại công ty Nhạc thị.
Văn phòng chủ tịch.
Lý Tịnh Nhu đang ngồi ở sofa chờ gặp cho được lão chủ tịch, chính là Nhạc lão gia tử, ông ngoại của cô ta.
Vừa thấy Lý Tịnh Nhu, Nhạc lão gia tử hơi nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng, chỉ điềm tĩnh hỏi, "Tịnh Nhu, giờ tan ca rồi, cháu còn ở đây?"
"Ông ngoại, con có chuyện muốn nói với ông." Lý Tịnh Nhu vừa nói vừa một bộ dạng đầy ủỷ khuất. "Ông ngoại,
Nhạc Khải bắt nạt con."
"Chuyện gì vậy? Con là chị nó, há lại chấp nhận một ít mâu thuẫn cỏn con như vậy." Nhạc Bằng khẽ chau mày nhìn đứa cháu ngoại gái, không phải ông không biết tâm tư của nó, lòng đố kị quá cao, tự tôn cũng ở trên trời, quá bồng bột dễ bị người khác dắt mũi. Đâu có giống Nhạc Khải, trầm ổn mà cẩn thận, nếu phải nói giao công việc cho ai, ông nhất định sẽ chọn Nhạc Khải.
"Ông ngoại, tiểu Khải quá đáng, ngay cả dinh thự cũng không cho con vào, nó thật sự không xem con là chị gái nó, hôm nay nó đuổi cả con và bạn của con ra khỏi dinh thự trước mặt bao nhiêu người hầu, ông nói con làm sao con mặt mũi mà nhìn người ta." Lý Tịnh Nhu phân bua, kể tội.
Nhạc Bằng day mi tâm, "Tịnh Nhu, con khi không đến đó làm gì, con cũng biết tính cách của tiểu Khải, nó không thích ai đụng vào đồ của nó, dinh thự đó là của nó, ông còn không được phép vào, con làm sao tự tiện vào chứ?"
Lý Tịnh Nhu kinh hãi, "Ông ngoại, chuyện đó ông có phải chiều nó quá rồi không? Càng ngày càng hống hách như vậy, người nhà cũng chẳng để vào mắt, lại mang người dưng về mà cung phụng hầu hạ?"
Nhạc Bằng nghe xong, mắt hơi nheo lại nhìn cháu gái, "Tịnh Nhu, con hơi quá đáng rồi, tiểu Khải nó làm gì đều có nguyên nhân cả, chuyện nó tự mang ai về nhà, chúng ta không được quyền can thiệp, huống hồ cô bé Lục Vân kia là người chính tay ta chọn làm cháu dâu, người dưng ở đâu ra, con đừng ăn nói bậy bạ, cẩn thận ta phạt con."
"Ông ngoại, cô ta mới không thích Nhạc Khải đâu, cô ta ở trường có bạn trai rồi." Lý Tịnh Nhu nói.
Nhạc Bằng định nói, nhưng lời của ông chưa nói ra thì cánh cửa được đẩy vào, thanh âm lạnh nhạt của Nhạc Khải lại vang lên, "Chị nghe được tin tức kia từ đâu, xem ra não của chị tàn rồi mới để người ngoài nhồi nhét toàn chuyện xấu."
Nhạc Khải thừa biết Lý Tịnh Nhu sẽ đến đây để cáo tội, lúc nào cũng vậy, cô ta chỉ có mỗi chiêu này, sài hoài không chán sao?
"Tiểu Khải!" Nhạc Bằng vui vẻ, "Sao đến đây lại không cho ta biết, cái thằng này, từ khi mở công ty riêng, ta ngay cả điện thoại cũng không được con gọi tới, con có phải muốn vứt bỏ lão già là ta không?"
"Không có, ông nội nghĩ nhiều rồi, tại vì con thời gian này, bận hẹn hò mà thôi." Nhạc Khải thản nhiên nói.
"Là con bé Lục Vân phải không?" Nhạc Bằng hớn hở, "Ta nói mà, con bé đó rất được, con nhất định phải giữ cho tốt, đừng có làm ta mất mặt với Lục Thiên Minh kia đó."
"Vâng, con biết ạ." Nhạc Khải nói rồi lại nhìn Lý Tịnh Nhu, giọng mang theo chút châm chọc, "Sao vậy chị họ, ban nãy chẳng phải còn hùng hổ cáo trạng tội của tôi, sao bây giờ lại yếu miệng rồi, không cáo tiếp đi."
Lý Tịnh Nhu tức muốn nổ phổi. Nhưng cuối cùng chỉ có thể nén giận, "Tôi, nói không đúng à, cậu chỉ quan tâm người dưng, người nhà cậu phớt lờ xua đuối."
Nhạc Khải cười như không cười, "Ai là người dưng, Lục Vân sau này là vợ tôi, là mợ chủ Nhạc gia, cô ấy đến thăm tôi có gì sai, còn chị mang cô gái kia đến nhà tôi làm gì, đừng tưởng tôi không biết chị định làm gì, cô gái kia lại có tâm tư gì, chị và cô ta đừng hòng có suy nghĩ dơ vẩn gì đối với tôi, hôm nay tôi đuổi khách như vậy, còn nhẹ đó, nếu có lần sau, kết quả không nhẹ đâu."
"Mày..." Lý Tịnh Nhu định chửi, lại bị Nhạc Bằng cắt ngang. Giọng ông cụ đột nhiên lạnh lùng, "Đủ rồi, Lý Tịnh Nhu, con nên biết con mang họ gì?"
Nhạc Bằng đứng dậy, nghiêm giọng, "Sở dĩ ta du di cho con chính là vì mẹ con, con cũng là máu mủ của Nhạc gia, nhưng người nhà họ Nhạc không có loại ích kỷ nhỏ nhen như vậy, đừng có học thói xấu bên ngoài, nếu còn muốn ta coi trọng, còn muốn ở lại tập đoàn làm việc, tốt nhất con nên thu liễm tất cả tâm tư lại. Chuyện của Nhạc Khải, ta cấm con xen vào. Từ này dinh thự kia, cũng đừng lui tới, đó không phải là nơi con đến."
Nhạc Khải nghe ông cụ nói, trong lòng thật vừa ý, như vậy mới đúng chứ, anh thẩm cảm kích ông nội vô cùng, mà
Lý Tịnh Nhu càng nghe lại càng không phục, tâm tình cùng theo đó mà chuyển xấu, lão già kia đúng là khốn mà, tại sao có thể nói những lời như vậy, cha cô ta nói đúng mà, sở dĩ cô ta không được coi trọng chỉ vì cô là cháu ngoại, còn là cháu gái, mẹ cô ta dù họ Nhạc, nhưng vậy thì sao, chỉ là nữ nhi ngoại tộc, đối xử đương nhiên sẽ phân biệt.
"Ông ngoại, ông nhất định sẽ hối hận." Lý Tịnh Nhu vừa khóc vừa hét lớn, sau đó chạy khỏi văn phòng chủ tịch.
Nhạc Bằng ôm trán thở dài, ông thật sự thất vọng về cách quản giáo con của con gái mình, còn Nhạc Khải lại dửng dưng như chẳng có chuyện gì, tình huống như vậy, lời nói như vậy, Nhạc Khải không phải chưa từng nhìn qua, Lý Tịnh Nhu chẳng qua chỉ to miệng, anh đương nhiên chẳng phí tâm cho một cô chị họ trên danh nghĩa như vậy.
Phiền!