Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 31: Không Đế Nhạc Khải Khóc Lần Nữa




Lục Vân còn chưa vào đến phòng học, liền bị Trác Nhĩ Phàm kéo lại, "Lục Vân, em đợi một chút."

Lục Vân giật mình, cô vội rút tay ra khỏi tay Trác Nhĩ Phàm, "Anh đang làm gì vậy?"

"Tôi muốn hỏi em một chuyện." Trác Nhĩ Phàm nắm tay Lục Vân kéo cô đến cuối góc khuất hành lang.

Lục Vân dãy ra nhưng không dãy được, tên điên này sáng sớm làm gì vậy, cô đúng là điên rồi kiếp trước mới đi thích anh ta, Lục Vân tức giận, "Buông tay, tôi chẳng có chuyện gì nói với anh."

"Có, đương nhiên có, có phải em sắp đính hôn với Nhạc thiếu gia gì đó đúng không?" Trác Nhĩ Phàm chất vấn, mà chẳng biết bản thân có bao nhiêu là thất thố.

Lục Vân trầm mặc, đột nhiên muốn cười, vì cái gì anh ta lại mặt dày mà hỏi câu hỏi ngớ ngẩn như vậy nhỉ, cô đính hôn với ai cũng đâu có liên quan đến anh ta, anh ta bị ngu người sao?

"Phải thì thế nào? Anh muốn quản tôi à Trác thiếu gia?" Lục Vân dửng dưng mà hỏi ngược lại.

"Anh ta không hợp với em. Em đừng đính hôn với anh ta." Trác Nhĩ Phàm nói như đúng rồi, đúng vậy anh ta không muốn Lục Vân đính hôn với Nhạc Khải, trước đó dù biết nhất định sẽ nhận được đáp án như vậy, nhưng khi nghe chính Lục Vân thừa nhận, anh tự nhiên thấy khó chịu, trong lòng không biết là loại tư vị gì.

Đúng lúc này, thanh âm trong trẻo lại như có chút ẩn ẩn tức giận của Thấm Nhược Ni vang lên phía sau Lục Vân và Trác Nhĩ Phàm, "Đúng vậy Lục Vân, cậu đừng đính hôn với Nhạc Khải, anh ta không hợp với cậu đâu."

Lục Vân có chút bất ngờ, Thẩm Nhược Nhi vậy mà lại xuất hiện thật nhanh nhỉ, cô ta lúc nào cũng vậy, bất kỳ lúc nào cũng lởn vởn trước mắt cô, một mực nói cô đừng qua lại với Nhạc Khải, đừng đính hôn với Nhạc Khải, nói

Nhạc Khải không hợp với Lục Vân cô, nói anh thế này, thế nọ.

Buồn cười, không hợp với Lục Vân cô, vậy thì hợp với Thẩm Nhược Ni cô ta sao?



"Cậu có ý gì?" Lục Vân làm bộ hỏi.

Thẩm Nhược Ni thấy Lục Vân dao động, trong lòng vui vẻ, liền nói: " Thật đó, mình chỉ muốn tốt cho cậu, anh Nhĩ Phàm cũng chỉ muốn tốt cho cậu, mình và anh ấy từng thấy anh ta đi với cô gái khác đi nhà hàng, đi shopping, rất thân mật, anh ta không yêu cậu, không thích cậu đâu, cậu đừng để anh ta lừa.

Đi nhà hàng? Đi shopping? Lục Vân như có suy nghĩ, đó chẳng phải là cô sao? Cách đây mấy hôm, Nhạc Khải đưa cô đi ăn, đưa cô đến trung tâm thương mại của bạn thân anh ấy là Vu Đổng để mua váy đính hôn. Hôm đó, cô đeo kính râm, đeo khẩu trang kín mít, nên chẳng ai nhận ra cô.

Hai người này vậy mà nhìn thấy liền nghĩ Nhạc Khải đi với cô gái khác, thật là nực cười, bọn họ nghĩ cái gì mà lại dám nói vậy.

Thẩm Nhược Ni lại nói: "Tiểu Vân, mình biết cậu vốn không ưa gì tên Nhạc Khải kia, không muốn kết hôn với hắn, mình và anh Nhĩ Phàm muốn giúp cậu, cậu nghe mình, chỉ cần giả chết ép hắn ta thoái hôn là được.

Lục Vân khẽ nhíu mày, quả nhiên tới rồi. Kiếp trước Thẩm Nhược Nhi trước lễ đính hôn cũng nói như thế này với cô, nhưng khi đó không có mặt Trác Nhĩ Phàm, còn lúc này anh ta có mặt nhưng lại không phủ nhận, vậy thì kiếp trước có phải anh ta cũng tham gia vào chuyện này, chỉ là cô ngu ngốc không biết.

Hay cho Trác Nhĩ Phàm, anh ta vậy mà độc ác như vậy, muốn cô chết, muốn Nhạc Khải đau khổ, mục đích của anh ta là gì?

Uổng cho ô từng thích anh ta, kiếp trước quả nhiên là mắt Lục Vân cô mù rồi.

"Giả chết làm sao được, tôi không hiểu!" Lục Vân vờ hỏi, cô muốn xem xem rốt cuộc hai con người trước mặt cô đây làm gì tiếp theo, có phải giống như kiếp trước đưa thuốc độc cho cô hay không?

Trác Nhĩ Phàm trầm mặc, anh ta do dự, ban đầu anh ta quả là có ý định cùng với Thẩm Nhược Nhi dụ cho Lục Vân uống thuốc độc giả chết, nhưng lúc này anh ta lại do dự, không nỡ xuống tay.

Thẩm Nhược Ni nhìn Trác Nhĩ Phàm, thấy anh ta chậm trễ không trả lời liền nói: "cậu không cần lo đâu, bọn mình đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần cậu dùng cái này trước lễ đính hôn, đảm bảo thành công. Chuyện còn lại mình và anh



Nhĩ Phàm sẽ lo liệu."

Lục Vân được Thẩm Nhược Ni nhét vào tay một gói bột nhỏ màu trắng. Lục Vân cầm gói thuốc kia, trong lòng oán hận ngập trời, quả nhiên như vậy, Thẩm Nhược chẳng khác kiếp trước là bao, cô ta đưa cho cô cũng là gói thuốc như vậy, chính gói thuốc này làm nên bi kịch cuộc đời cô. Chỉ là lần này vì lễ đính hôn diễn ra sớm hơn dự định, nên sự việc kia xảy ra sớm hơn sao.

Kiếp trước, mãi đến Lục Vân ra trường, lễ đính hôn mới được diễn ra, kiếp này sớm hơn hai năm, mọi việc thay đổi rồi, nên kết quả lần này, nhất định cũng sẽ thay đổi.

"Lục Vân, cậu có nghe mình nói không đó." Thẩm Nhược Nhi sốt ruột nói. Vì cô ta thấy Lục Vân có vẻ do dự. Vội vàng huých tay Trác Nhĩ Phàm, "Nhĩ Phàm, anh nói gì đi, chẳng phải anh thích Lục Vân sao, anh không muốn Lục Vân đính hôn với Nhạc Khải sao, mau khuyên cô ấy đi."

Trác Nhĩ Phàm nhìn Lục Vân, thấy cô im lặng, nghĩ cô có lẽ đồng ý rồi, liền nói: "Lục Vân, em dùng thuốc này sẽ không chết thật đâu, chỉ là hôn mê một thời gian thôi, sau khi tỉnh lại, anh sẽ cùng em cao bay xa chạy, anh thật sự để ý em từ lâu rồi, anh không nỡ để em chôn vùi cuộc đời với Nhạc Khải."

Lục Vân nhìn hai con người trước mắt, cô bỗng phá lên cười, cười đến có chút cay đắng, bỗng nhiên cô xé nát gói thuốc kia, ném xuống đất, dùng chân dẫm đạp, nghiền nát đến không còn gì, cô lạnh lẽo mà nói: "Xin lỗi hai người, nhưng lễ đính hôn với Nhạc Khải, tôi nhất định phải tiến hành, không vì bản thân tôi, cũng vì ba tôi."

Lục Vân thờ ơ mà nhìn Trác Nhĩ Phàm, "Trác thiếu gia, anh thích tôi thật nhỉ, anh lo cho tôi sao? Xin lỗi nhưng mà tôi nhận không có nổi. Tôi có bị chôn vùi với Nhạc Khải thì cũng chẳng liên quan đến anh." Quay qua Thẩm Nhược Ni, Lục Vân lãnh đạm, thanh âm thập phần chán ghét, "Thẩm Nhược Ni, tôi có hợp với Nhạc Khải hay không, tự anh ấy rõ, hoặc là anh ấy có hợp với tôi hay không, cũng chẳng đến lượt cô quản, nói cho hai người biết, đừng hòng ai cản đường tôi đính hôn với Nhạc Khải, từ giờ phút này, tôi và cô, kể cả anh, chẳng có nửa điểm quan hệ, hai người bớt xuất hiện trước mặt tôi đi."

Cả Trác Nhĩ Phàm và Thấm Nhược Ni dường như không ngờ đến tình huống này, cả hai đều chết chân mà nhìn hành động lẫn phản ứng của Lục Vân...

Vừa không cam, vừa chẳng hiểu cô vì sao lại thay đối đến vậy.

Lục Vân bỏ đi, mặc kệ hai con người kia, cô đột nhiên nhận ra, bản thân thật vô dụng, kiếp trước bị lợi dụng đến triệt để, kiếp này dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nó xảy ra một lần nữa trên người cô, cô lại cảm thấy đau vô cùng.

Nhưng mà cuối cùng cô đã thay đổi được, lễ đính hôn lần này, cô sẽ không để cho Nhạc Khải rơi nước mắt một lần