Nhạc Khải ngồi quay lưng về phía Lục Vân, chợt nghe cô nức nở, vội vàng hoảng hốt quay đầu lại. "Tiểu Vân, em sao vậy? Em đau ở đâu rồi?"
Lục Vân lắc đầu, nhưng cả thân hình nhỏ nhắn bất giác nhào về phía Nhạc Khải, "Em không có."
Nhạc Khải kéo Lục Vân ra, đối diện mà nhìn cô, hơi nghiêng mặt nhìn cô, "Vậy tại sao lại khóc?"
Lục Vân nhìn chằm chằm anh, nhìn mấy dấu xưng đỏ trên người anh, trên mặt anh, cô đau xót, vì cô nên anh mới ép bản thân chịu khổ, "Nhạc Khải, em xin lỗi, xin lỗi vì không biết anh bị dị ứng với dưa chuột, em vậy mà...vậy mà.." Lục Vân nói không nên lời, cô không kiềm chế mà bưng mặt khóc nức trước mặt anh.
Cô ân hận, cô áy náy!
Nhạc Khải bất giác kéo cô gái nhỏ đang nức nở vào lòng, cằm của anh còn mơ hồ mà cạ trên đầu cô, "Nín đi, anh không có sao mà!"
Lục Vân cảm nhận được giọng anh rất ôn nhu, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả trên đỉnh đầu cô làm cô thấy nhồn nhột.
Nhạc Khải đưa tuýp thuốc cho cô, "Còn muốn bôi cho anh nữa sao? Vậy nín khóc được không?"
Lúc này, Lục Vân mới nghe lời, ngoan ngoãn nín khóc, quẹt đi nước mắt, thấy cô nín rồi, Nhạc Khải khẽ cười, đưa thuốc cho cô, cô lại bôi lên tay cho anh.
Bôi thuốc xong, Nhạc Khải nằm lại giường, anh nói, thanh âm có chút nài nỉ, lại như có chút xấu hổ, "Tiểu Vân, ở lại với anh một chút được không?"
"Được." Lục Vân không chút do dự mà gật đầu. Điều này khiến tâm trạng Nhạc Khải một bước như lên mây, cô vậy mà đồng ý ở lại với anh.
Cái này còn có chuyện gì có thể tốt hơn, bị phát bệnh như vậy, kể ra cũng không tính là thiệt thòi.
Lục Vân nằm xuống cạnh anh, thân thể nhỏ nhắn bỗng sáp lại gần anh, mãi đến khi Nhạc Khải ôm vào lòng cô mới nói: "Em không chê anh xấu, Nhạc tiên sinh là đẹp nhất với em."
Nhạc Khải chẳng nói gì.
Lục Vân lại nói tiếp: "Thật ra, anh không cần chiều em thế đâu, anh không thích em cũng sẽ không thích, em chỉ cần anh đừng ghét bỏ em là được."
Nhạc Khải vẫn là im lặng.
Lục Vân lúc này có chút buồn ngủ, lại mơ mơ hồ mà nói: "Em đã nhìn thấy thân thể của anh hết rồi, từ giờ anh chỉ là của mình em thôi đó."
Nhạc Khải "..."
Lục Vân thấy anh chẳng nói, bàn tay nhỏ vô thức chạm vào ngực anh, miết một vòng, "Anh sao không trả lời em."
Nhạc Khải có chút buồn cười, anh đưa tay nắm lấy cái tay nhỏ đang miết nghịch ngợm trên ngực anh lại, "Mau ngủ chút đi, em buồn ngủ kìa. Lát anh đưa em về."
Lục Vân còn muốn nói gì, lại bị anh cắt ngang, "Mau ngủ" Anh hờ hững nói, giọng nói ôn nhu pha lẫn trầm thấp âm điệu có chút mờ ám không tên.
Lục Vân bỗng cảm thấy bản thân mình hơi bạo dạn rồi, trước đây cô không có như vậy, cô rất bài xích, chán ghét anh. Nhưng sao lúc này anh lại không nói chuyện với cô, anh còn bảo cô ngủ đi. Vứt cả liêm sỉ, cô liền chơi lớn, sấn lại gần anh hơn, áp cả thân thể nhỏ vào người anh, khuôn mặt nhỏ dán cả vào lồng ngực ấm áp của anh.
"Lúc nãy chẳng phải còn bình thường sao, sao tự nhiên lại kiệm lời với em."
"..."
Nghe cô nhỏ giọng phàn nàn như muỗi kêu, Nhạc Khải khẽ thở dài, cuối cùng lấy hai tay ôm trọn cô thật chặt. Rồi bắt đầu nói chuyện như cô mong muốn, "Em muốn nói chuyện gì nào? Nói anh nghe tại sao lại muốn hẹn hò với anh."
Khoảnh khắc anh ôm cô mà hỏi câu kia, Lục Vân mới cảm thấy có gì đó sai sai..
Hình như cô biết vì sao anh lại như vậy?
Nhạc Khải lại nhìn cô, nói: "Em nói xem, nếu cứ như vậy, anh có chịu nổi không, Lục Vân, anh là đàn ông đấy!"
Lục Vân lập tức không nhúc nhích, yên lặng để anh ôm.
Nhưng mà nếu cứ như vậy, cô sao mà ngủ, bị ôm mà thấp thỏm kiểu vậy, ai thử mà giống như cô rồi ngủ xem có được không?
Cô cảm thấy dù anh không động đậy, không làm gì nhưng mà cô thật sự không thể ngủ nổi, tỉnh ngủ luôn rồi.
Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh, cho dù ở bất kỳ góc độ hay khía cạnh nào, người đàn ông này đều đẹp đến mức chẳng có gì để bắt bẻ được.
"Có phải anh thấy em thay đổi rất nhiều không?" Lục Vân hỏi.
Những ngày qua, Nhạc Khải luôn ở cạnh Lục Vân, anh rõ ràng nhận ra cô thay đổi, nhưng lại làm như chẳng có gì.
Nếu vậy, chi bằng cô chủ động một chút.
Anh im lặng, vỗ nhẹ lưng cô như dỗ ngủ, tựa như đang dỗ một đứa bé khó ngủ.
"Nhạc tiên sinh, vậy anh thích em như bây giờ, hay là thích em như trước kia?" Đôi mắt Lục Vân sáng như ánh dương chiều tà, nó rực rỡ mà đẹp vô cùng.
"Dù là bây giờ hay trước kia cũng đều là em mà, anh đều thích." Nhạc Khải chậm rãi nói.
"Nhạc tiên sinh, vậy anh thích em như bây giờ, hay là thích em như trước kia?" Đôi mắt Lục Vân sáng như ánh dương chiều tà, nó rực rỡ mà đẹp vô cùng.
"Dù là bây giờ hay trước kia cũng đều là em mà, anh đều thích." Nhạc Khải chậm rãi nói.
"Đương nhiên là khác rồi, trước kia em một mực chẳng chấp nhận cuộc hôn nhân này, bây giờ lại muốn nỗ lực hẹn hò với anh." Lục Vân bỗng vùi đầu vào cô anh, thì thào, "Trước kia, anh luôn tốt với em, ngay cả khi em ghét bỏ anh, chán ghét anh, nhưng anh vẫn chỉ thích em, bây giờ em lại thay đổi quá đột ngột, nhưng mà xin anh đừng có nghi ngờ trái tim em, khoảng cách giữa chúng ta từng là trăm bước, anh đã đi hơn một nửa rồi, vậy hãy để phần còn lại em đi cho được không? Em sẽ học cách trân trọng tất cả, em chỉ muốn ở cạnh anh, có được không anh?"
Không khí chìm vào tĩnh lặng.
Lục Vân muốn thử nhìn sắc mặt của Nhạc Khải lúc này. Cả kiếp trước đến kiếp này, lần đầu tiên cô thổ lộ như vậy.
Lúc cô thử ngước lên, lại bị anh ôm chặt vào lòng, bị anh ôm càng chặt hơn, đầu bị vùi chặt vào cổ anh, phút chốc không thể ngước lên.
"Nhạc Tiên sinh..."
Anh vẫn không trả lời.
"Những lời đó em thật sự là nghiêm túc đó. Em..."
Bỗng nhiên cô nghe thấy thanh âm trầm khàn của Nhạc Khải vang lên, "Em còn nói nữa, anh sợ rằng sẽ không kiềm chế được mà ăn hiếp em đó, em xác định vẫn sẽ trêu chọc anh?"
Lục Vân cạn lời.
Này mà là trêu chọc sao, thật uổng công cô bày tỏ mà...