Nhạc Khải và Lục Vân đi lên lầu rồi, Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, ngay cả ngồi cũng chưa ngồi chứ đừng nói là được uống nước.
Nhạc Khải vốn đâu có hoan nghênh hai người họ, anh còn nói sẽ thả chó để đuổi chó, khốn thật, thằng khốn Nhạc Khải, Lý Tịnh Nhu siết chặt nắm tay, da thịt mềm mịn gần như sắp bị móng tay đâm lủng, rất đau.
Vì cái lý gì mà cô ta và Nhạc Khải hai người đều là cháu của Nhạc lão gia tử, vậy mà ông ấy lại yêu thương Nhạc Khải hơn cô ta. Ngay cả cái dinh thự thật rộng lớn này, cũng do Nhạc Khải đóng chiếm, vì cái gì cô ta cũng là máu mủ nhà họ Nhạc nhưng lại không được băng Nhạc Khải.
"Chị Tịnh Nhu, chị có sao không?" Thẩm Nhược Kỳ giả bộ hỏi han, ngoài mặt cô ta vờ như an ủi, vờ như lấy làm áy náy, nhưng bên trong lại thầm mắng Lý Tịnh Nhu đúng là đồ thiên kim vô tích sự, chỉ được cái miệng lớn, nếu không phải Lý Tịnh Nhu ngu ngốc, thì không khéo bằng tài ăn nói của Thẩm Nhược Kỳ cô ta, Nhạc Khải đã không như vậy.
Lý Tịnh Nhu tức đến tái mặt, hai mắt như sắp khóc đến nơi, rốt cuộc quay đầu, giậm chân tức mà khóc, miệng không ngừng lẩm bẩm, Nhạc Khải chuyện hôm nay chưa xong đâu, tao nhất định sẽ mách ông ngoại.
Mà Thẩm Nhược Kỳ chỉ có thể theo ra ngoài, rốt cuộc mục đích không đạt được, tức đến muốn xanh ruột, cơ hội hôm nay mất đi rồi, chẳng biết bao giờ mới có lại.
Trên lầu lúc này, trong phòng lại là một sự trầm mặc đến đáng sợ.
Lục Vân ngồi trên ghế, mà Nhạc Khải mệt mỏi nằm lại trên giường. Cả người khó chịu, ngứa ngáy. Lúc nãy anh nghe giọng của Lý Tịnh Nhu, biết Lục Vân ở dưới nhất định sẽ đấu không lại Lý Tịnh Nhu kia, anh buộc phải xuất hiện, anh không muốn cô gái của anh phải chịu ủỷ khuất nào dù chỉ là một chút.
Nhạc tiêng sinh/ Lục Vân!
Cả hai cùng không hẹn mà lên tiếng gọi đối phương.
Nhưng vì đồng điệu nên liền nhanh chóng rơi vào ngại ngùng, cuối cùng Lục Vân là người phá tan sự im lặng kia.
"Nhạc tiên sinh, sao anh lại bỏ em về trước, có phải anh xảy ra chuyện gì không?"
Nhạc Khải lúc này mới nhìn Lục Vân, cô đứng dậy tiến về bên giường, ai mà biết Nhạc Khải vậy mà vô thức lùi vào bên trong, hai tay còn kéo màn che luôn đi khuôn mặt còn lộ ra ngoài.
Lục Vân sửng sốt, "Anh bị sao vậy? Tại sao muốn trốn em?"
Vừa nói cô vừa không chút do dự ngồi lên giường, kéo mạnh tấm mền đang được Nhạc Khải giữ chặt, bởi vì bất ngờ, nên Nhạc Khải chẳng đề phòng, lại sợ đụng vào cô làm cô đâu nên tấm mền tuột khỏi tay, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn đỏ hồng, không phải đỏ vì xấu hố, mà đỏ vì sưng tấy.
"Anh..." Lục Vân đứng hình, chuyện gì thế này, chỉ mới có mấy giờ thôi mà, chỉ có một lúc thôi mà, ban nãy bị anh kéo lên phòng, căn bản không có để ý sắc mặt của anh, lúc này nhìn đến cô liền kinh hãi, đây là loại chuyện gì?
Nhạc Khải nhìn thấy phản ứng của Lục Vân, lòng anh lạnh xuống, tâm trạng như chìm vào đáy vực sâu, quả nhiên cô không chấp nhận được bộ dạng của như vậy của anh.
Chợt anh nhàn nhạt nói: "Em về đi Lục Vân, khi khác anh tới đón em."
Lục Vân vẫn chưa suy nghĩ ra rốt cuộc là Nhạc Khải bị gì, cô nhớ kiếp trước anh chưa từng bị như vậy, hay là lúc đó căn bản cô không biết.
"Trả lời em, anh bị như vậy bao lâu rồi, sao lại giấu em." Lục Vân không do dự nhanh chóng lấy hai bàn tay áp lên má Nhạc Khải, không cho anh cự tuyệt cô, tay cô vậy mà rất mát lạnh, làm Nhạc Khải thoải mái không ít, giọng anh chợt nhỏ: "Anh bị dị ứng, anh...anh sợ em chê anh xấu!"
Gì chứ?
Lục Vân nhìn anh chăm chăm, đại tổng tài ơi, anh mà còn sợ xấu, vậy thì thế gian này đây ai lại có thể không sợ xấu đây. Cô dở khóc dở cười nhìn anh, bộ dạng của anh lúc này nào có giống khi nãy hùng hùng hổ hổ đuổi khách, Lục Vân nhìn anh, quan tâm, bàn tay nhỏ mơn trớn làn da còn đang có chút xưng đỏ của anh, "Anh có đau không?"
Nhạc Khải kinh hỷ lại sửng sốt mà nhìn Lục Vân, này là cô đang quan tâm anh đúng chứ?
Vậy nên lý ra anh có thể lại nói không sao, nhưng ra đến miệng lại biến thành anh đau lắm, quái, anh cũng không phải không biết tranh thủ.
Lục Vân vậy mà tin thật sự là anh đau, cô lo lắng, "Anh sao không gọi bác sĩ khám xem." Vừa nói cô vừa tự tiện lật áo rồi kiểm tra trên người anh. "Anh đã xức thuốc chưa?"
"Anh chưa!" Nhạc Khải nói dối, biết bao giờ mới được cô quan tâm như thế, có ngốc mới nói thật là anh đã bôi thuốc rồi, huống hồ phía sau lưng rõ ràng là có chỗ anh chưa bôi, vậy cũng không tính là nói dối đâu nhỉ?
Lục Vân nhìn tuýp thuốc trên bàn cạnh giường, cô cầm lấy, quay sang hỏi anh, "Có phải là thuốc này không?"
Anh gật đầu, cũng chẳng ngại để cô cởi áo mà bôi thuốc cho anh, hành động của hai người như vô cùng thân thuộc, giống như hai vợ chồng đã cưới rất lâu, không có nửa điểm xa lạ.
Nhạc Khải ban đầu còn thấy bình thường, nhưng khi những ngón tay nhỏ của Lục Vân lướt qua từng lớp da thịt của anh, cả người của anh như có dòng điện chạy qua, tim anh cũng theo đó mà rung lên từng nhịp.
Anh sắp không kiềm chế được!
Mà Lục Vân lúc này lại không biết, cô ở phía sau vừa bôi thuốc, sắc mặt là đau lòng thấy rõ, có phải anh ăn trúng cái gì không? Cô cố nhớ lại khi nãy ở nhà hàng, chợt nghĩ đến có một khoảnh khắc, Nhạc Khải nhìn chăm chăm mấy lát dưa chuột sau đó mới ăn.
Lẽ nào...
Thì ra là vậy! Cô cảm thấy chua chát, vì cớ gì anh lại chiều theo cô như vậy, anh càng như vậy cô lại càng cảm thấy áy náy!
Hức hức... Lục Vân không kìm được mà bật khóc...