Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 9 Tử lộ nhường các ngươi đi trước




Chương 9 Tử lộ nhường các ngươi đi trước

Thiếu niên lên đường, hắn dựa theo cảm quan của mình có thể xác định được đích xác chuyện kia có điểm không ổn thỏa chút nào, thế nên đợi cho đến khi Ninh Hương đã đi xa lại lần nữa băng thẳng vào bên trong khu rừng tiến đến bờ suối lần trước, tại bìa rừng lại một lần gặp mặt cùng Cao lão nhân gia đang đứng chờ đợi.

- Thiếu niên thông minh lại biết chừng mực như ngươi trên đời đúng là hiếm thấy.

- Cao lão nhân gia không biết có chuyện gì...

Cao tiên sinh vừa nghe hắn sắp nói xong thì liền ngăn lời lại, lắc đầu rồi ném về phía hắn một tấm bản đồ bằng da dê được buộc cẩn thận bởi một sợi dây vải trắng, sau đó thì quay người đi xa không còn căn dặn thêm điều gì nữa. Thiếu niên hiểu ý tứ này của ông siết nắm bản đồ trong bàn tay mình rồi lập tức quay đầu chạy biến vào rừng. Lần này hắn chạy rất nhanh hoàn toàn là bộc phát hết toàn bộ lực lượng của bản thân đang có để trốn tránh một cái gì đang tới, ngay đằng sau lưng vang tới từng tiếng loạt xoạt của cành lá chạm vào nhau rõ ràng đây là có người đang đuổi theo.

- Chậc...

Một cái tặc lưỡi hắn nhõm thấp xuống mặt đất cuộn lại thành thế bật nhảy, rồi ngay lập tức hai bắp đùi ốm yếu tự nhiên căng phồng mà phát lực, khí thế cực mạnh cùng dựa đà theo khớp ngay cổ chân mà bật người phóng thẳng lên những tầng cây trên cao, cả thân thể thiếu niên ở trên không trung uốn lượn vặn vẹo đủ kiểu, hai cánh tay hắn nhanh thoan thắt bám được vào một cành cây lớn rồi cứ dựa theo thế ấy mà lướt đi giữa tầng tầng lớp lớp những tán cây trong rừng rậm nhanh như một chú khỉ con.

Đám người đuổi theo lập tức tăng tốc, thiếu niên lắng tai nghe dựa theo tiếng lá rung lên phán đoán được nhóm những kẻ đang đuổi theo hắn có bốn người, đều là nam nhi trai tráng sức khỏe cực lớn hắn không thể cùng bọn họ đối đầu chắc chắn sẽ b·ị b·ắt lại, dựa theo những hành động của ngày hôm nay nếu như để b·ị b·ắt chuyện c·hết gần như là chắc chắn.

Thiếu niên lập tức ngưng lại hành động nép sát người vào cành cây lớn quan sát động tĩnh. Cả bốn người bên dưới không thấy hay nghe thấy tiếng tăm liền có hơi hoảng hồn lập tức tách nhau ra hành động, thiếu niên nấp tại tầng cây trên cao hắn mỉm cười đắc ý. Lấy từ trong túi áo ra một nắm đá đã được thiếu niên chuẩn bị từ trước, nghiến răng siết chặc lập tức ném mạnh đi với tốc độ cực nhanh về phía người đang đuổi theo. Kẻ kia dường như phát giác được có điều không ổn lập tức rút v·ũ k·hí chỉ nghe một tiếng keng vang lên chói tai sau đó là tiếng người rên la thê thảm. Thiếu niên nhoẻn miệng cười ma mãnh, lại có chút đắc ý với thủ pháp của mình, sau khi đắc thủ tiếp tục một đường thẳng về đằng trước mà chạy.

Đám người đuổi theo lại có hơi chấn kinh trong lòng sau khi nghe tiếng la thảm thiết của đồng bọn, nhóm ba người tụ họp một kẻ ở lại quan sát tình hình đồng đội hai kẻ khác lại tiếp tục chạy đuổi theo không có ngơi nghỉ. Thiếu niên vẫn bình tĩnh đếm lại số đá còn giấu trong áo, vẻn vẹn chỉ có ba viên cho hắn ba lần hạ thủ nữa. Nếu như bất thành thì tỉ lệ bỏ mạng đến chín phần, hắn hít một ngụm khí lạnh vào cơ thể cảm thấy đầu óc bừng tỉnh sảng khoái, trong người một luồng khoái cảm điên cuồng không ngừng lan chảy khắp cơ thể. Đối với cảm giác giành giật sự sống trong chỗ c·hết thật sự quá mức kích thích, nhưng hắn lại liền bình định lại tâm trạng không cho loại khoái cảm kia được tiếp tục hoành hành.

- Một cái bẫy đã kích hoạt vẫn còn hai cái nữa để xem lần này, ai là kẻ may mắn.

Thiếu niên siết chặc viên đá một lần nữa, hắn thấy bụi cây khẽ động lập tức ném viên đá bay với tốc độ cực nhanh đến, lần này không nhắm vào người mà rõ ràng chính là nhắm vào cái bẫy đã được sắp đặt nằm ở bên trên, chính là một tổ ông rừng cực lớn. Tổ ong rơi xuống ngay đầu của một trong hai kẻ đang quan sát dưới một lùm cây. Tiếng kêu rên thảm thương lại lần nữa cất lên. Kẻ bị tổ ong này rơi trúng la hét cầu cứu, tay v·ũ k·hí vung ra loạn xạ hòng chém bớt được phần nào lũ ong đi. Kẻ còn lại thì hoảng hồn hết thảy cố gắng vừa giải cứu bạn mình vừa cố gắng né đi những đường kiếm tuyệt vọng của đối phương.

Thiếu niên lập tức tận dụng thời cơ một viên đá mạnh mẽ lại lần nữa bắn tới, lần này là một viên đá có kích thước nhỏ nhưng lại cực kì mỏng và sắc vì thế dù ném mạnh ra cũng không hề để lại một tiếng động nào phá không mà đến đập thẳng vào điểm yếu huyệt nhất trên cơ thể chính là sau gáy của đối phương. Một tiếng a đau đớn vang lên, hắn mất kiểm soát thân thể không tự chủ được mà lần lần ngả về phía trước người bạn của mình bị kẻ kia trong cơ hoảng sợ một kiếm chém mạnh vào lồng ngực, chỉ còn nghe thấy một tiếng két của đao kiếm khi chạm vào xương cốt vang lên chói tai rồi sau đó là chỉ còn thấy máu túa thành từng dòng thám đẫm cả nền cỏ dưới bàn chân. Kẻ bị ong rừng đốt kia hoảng sợ cực độ tay run run buông xuống thanh đao nhưng rồi cũng bị ong rừng đốt mà ngã nằm vật ra đất không còn hơi tiếng nào nữa.

Thiếu niên bình định lại thân thể của mình, trong tay chỉ còn một viên đá cuối cùng cũng là viên đá to tướng nhất, bây giờ lập tức vặn người phát lực tại hông và eo, tay hắn cầm đá quay người về phía sau ném mạnh. Chỉ nghe một tiếng rốp của cây gỗ bị một thanh đao chém sượt qua vang lên, một đạo hàn quang đang lóe sáng thì chợt tắt, thiếu niên nhận thức được kẻ này đã chém xuống nhắm ngay lưng mà chém. Nhưng bản thân đã có chuẩn bị từ trước, thế nên một đao vừa tới, viên đá trong tay thiếu niên cũng thình lình bộc phát lực mà bắn ra, lực đạo kinh người thế như chẻ tre không gì ngăn nổi, kẻ còn lại hơi hoảng sợ nhưng không thu đao chấp nhập dùng mặt để đỡ lấy viên đá cực lớn bắn ra uy lực kinh hồn này hòng chém c·hết thiếu niên nhưng bất thành, giây phút hắn hoảng loạn rụt đao lại hai centimet thiếu niên cũng đã kịp nhích lưng lên một centimet thế nên v·ết t·hương không sâu chỉ tứa máu một đoạn dài khoảng gần một gang tay. Thiếu niên lần nữa phát lực cực mạnh, bốn người phế ba người chỉ còn lại một lại dính một v·ết t·hương chí tử giữa mặt thiếu niên cảm thấy bản thân có thể ăn chặc được kèo này.

Liền phóng nhanh lao đi về phía bờ sông vì bản thân ở nơi đó còn giấu lại một hậu chiêu cuối cùng. Kẻ kia rơi cái ầm xuống đất, xem như đã b·ị t·hương tổn đến mất nữa cái mạng, mắt nhòe vì máu, xương mũi gãy một bên gương mặt hoàn toàn biến dạng khẳng định xương mặt đã nát be bét, ngay cả cái miệng cũng chảy máu đẫm răng từng cây từng cây một rơi ra. Kẻ này chống đao lên, bây giờ không thể dừng lại dù sao cũng c·hết, bốn người đuổi g·iết một thằng nhóc ốm yếu còn không thành sau này dù bản thân hắn có còn sống thì cũng bị người đời phỉ nhổ xem thường là loại giang hồ hạng ba rác rưởi.

Tay nghiến chặc đao lại một lần lao đi, bây giờ hắn không còn khinh địch nữa một trận đối một trận với thiếu niên dùng toàn bộ kĩ thuật đao pháp của bản thân mình. Thiếu niên ở bờ sông chuẩn bị bày bố cơ quan tay cầm theo những viên đá to cỡ lòng bàn tay bỏ lưng lưng hai túi áo, miệng ngậm vào một lồ cát trắng đề phòng. Chỉ đợi khi kẻ kia vừa thình lình xuất hiện lập tức hai bên đã lao vào giao chiến, thiếu niên đánh trước hắn tay cầm theo một thanh củi tương đối lớn kết hợp cùng thủ pháp ném đá của mình, tay trái vung ném đá trước để kẻ kia vung kiếm đỡ mới dùng tay phải thình lình vung đến. Đao pháp của kẻ kia không tệ mọi đòn t·ấn c·ông của thiếu niên thì đều có thể đỡ được dễ dàng hơn nữa còn vài lần đắc thủ chém trúng người của thiếu niên nhưng lần nào cũng chỉ nghe tiếng rốp vỡ nát của gỗ.

Hắn mắt mờ dần hơi thở mệt mỏi cộng thêm v·ết t·hương trên mặt đang không ngừng dày vò đã định sẽ không chiến đấu được lâu nữa, tay cầm đao một làn hàn quang lần nữa lóe lên kịch liệt nhảy phóc phát lực tới toàn đao chém xuống, chỉ thấy thiếu niên nhẹ lật bàn tay làm lóe lên tia sáng một cái, trong ống tay áo rút ra một thanh chùy thủ thô sơ cùng với một cây củi khi nãy cùng chèo chống đỡ lấy đao pháp bổ xuống như muốn bổ trời.

Lại tiếng két chói tai nữa, thiếu niên nở nụ cười điên cuồng, hắn nghiên mạnh người sang một bên, để cho đao đang được đà chém lệch xuống dưới. Lập tức buông xuống thanh củi, gương mặt áp sát, trong miệng một ngụm cát trắng xóa lập tức phun thẳng vào mắt của đối phương khiến hắn bất ngờ rồi liền tay phải cuốn quyền nhắm vào ngay mắt vừa bị cát trúng toàn lực mà đấm, rốp...tiếng xương gãy chói tai lần nữa vang lên, thiếu niên bật lùi ra xa áo giáp trên bụng xuất hiện một lỗ lớn, bản thân đau đớn muốn ói hết cả thức ăn ra bên ngoài. Kẻ kia bị một quyền của cậu đập vào hốc mắt bây giờ càng rên la thê thảm hơn bội phần tuy vẫn còn đứng vững, nhưng gương mặt hắn chảy xuống từng dòng huyết dịch, nữa phần bên phải cũng xệ hẳn xuống một bên đóng ứ lại như cái túi nước.

- Xém nữa thì c·hết...

Thiếu niên cười lạnh man rợ, hắn cố gắng hô hấp lại bình thường cũng chỉnh lại bộ y giáp bằng gỗ chuẩn bị tiếp tục chiến đấu. Bây giờ đây đối phương hai mắt đã gần như phế, chỉ cần đánh được vào cơ quan xem như hắn thắng lợi. Lập tức đá lớn trong tay phát lực bắn ra như tên, kẻ kia hơi hoảng sợ bấy giờ hắn mới nhận ra thằng nhóc này quả thực đúng là sát thần g·iết người không một cái chớp mắt, đao giơ lên để đỡ lấy mắt cứ nhắm rồi lại mở để nước mắt chảy ra xua đi những lớp bụi mù nhưng không thể, càng cố gắng thì chỉ càng khiến cho nước mắt cùng v·ết m·áu kịch liệt hòa quyện đau đớn hơn vạn lần gần như không thể nhìn thấy gì nữa. Rốp, một viên đá bay mạnh đến sượt qua đánh nát cả lỗ tai bên phải khiến hắn hoảng hồn, đá không ngừng bay tới như cơn mưa còn đang hoảng sợ thì hắn thấy một tia sáng ánh chợt lóe lên trước mắt mình, soẹt...phụp là những âm thanh cuối cùng hắn có thể nghe thấy cũng là những âm thanh kinh kh·iếp nhất trên cuộc đời này.

Thiếu niên tay siết đoản đao, gương mặt sắc lạnh không b·iểu t·ình một dao đâm vào giữa mi tâm đục thẳng vào não của đối phương không cho hắn thêm một cơ hội nào nữa để cựa ngoạy hay phản kháng xoay chuyển. Cả thân thể của hắn điên cuồng co giật như một phản ứng tự nhiên của con người rồi dần giản ra mềm nhũng nằm dài trên mặt đất. Thiếu niên thu tay lại trận này hắn tuy b·ị t·hương không ít nhưng đã toàn thắng. Nhìn về phía cơ quan mình đã lắp đặt nhưng vẫn chưa kịp kích hoạt sử dụng, hắn mỉm cười hài lòng.

Trên thiên không tận trời cao có hai bóng người đang đằng không mà đứng, một nam một nữ, đã quan sát trọn vẹn trận tử chiến của Từ Trường Sinh mà không bỏ qua một khoảng khắc nào. Người đàn ông chầm chậm gật đầu.

- Quả nhiên là người mà tiểu thư chọn không tầm thường. Một trận này xem rất đã mắt, cho ta được cảm giác khí huyết sôi sục của làn ranh sống c·hết. Cảm giác này đã hơn năm mươi vạn năm rồi chưa được trải nghiệm.

- Tương lai huynh chỉ có thể tự trông chờ vào những cố gắng nổ lực và quyết tâm của mình thôi, đừng thất bại nhé. Cao trưởng lão, chúng ta đi.

- Vâng tiểu thư.