Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 10 Lên đường




Chương 10 Lên đường

Hắn hít thêm một hơi mạnh để cho khí lạnh tràn vào lồng ngực của mình, cảm giác sảng khoái lần nữa lân lân chạy quanh khắp đầu óc.

- Chắc đám người Mông gia cũng không nghĩ ta có thể sống sót. Một màng đuổi g·iết ngày hôm nay xem như ta đã trả lại công đạo cho họ rồi. Không ai nợ ai thêm gì nữa.

Ánh mắt hắn lần nữa liếc về cái xác c·hết còn đang âm ỉ rỉ máu bên kia, hai mắt trợn ngược miệng há rộng hết mức gương mặt co rúm lại chỉ cần tưởng tượng một chút cũng đủ hiểu hắn ta đã trãi qua cảm giác đáng sợ như thế nào. Thiếu niên âm trầm quan sát người đ·ã c·hết nằm trên mặt đất. Chỉ mới hai ngày vẻn vẹn hắn đã xuống tay không một chút thương tiếc g·iết c·hết năm mạng người, tất cả đối với hắn đều không quen không biết không có một chút tư thù cá nhân nào. Điều mà trước đây chỉ cần nghỉ đến hắn cũng cảm thấy hai tay run lên lẩy bẩy không thể miêu tả thành lời nhưng hiện tại không một cảm xúc, không một chút xót thương đau lòng hay khoái chí g·iết chóc chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thiếu niên hít thở một hơi mạnh, Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu, thiên địa bản sinh công bằng với vạn vật sẽ không vì ngươi sắp c·hết khát mà cho ngươi trận mưa, cũng không vì cơn lũ dữ mà dằn lại mưa lớn. Ta cũng như thế sẽ không vì các ngươi nhận lệnh làm việc mà tha cho các ngươi một con đường sống, kẻ nào muốn g·iết ta ta g·iết lại, đây chính là sự công bằng của ta dành cho tất cả sinh linh.

Thiếu niên bước chân tới gần lục khám khắp y phục của kẻ đang nằm c·hết trên mặt đất kia lấy đi toàn bộ nhũng thứ gì mà cậu cảm thấy thực sự đáng tiền trên người hắn. Lại tiếp tục tiến lại vị trí cũ trong rừng, đôi mắt thả lỏng nhưng lại tỏa ra một ánh huyết lệ đến khiến người ta rợn người. Hai trong ba kẻ còn lại vẫn thoi thóp hiển nhiên cũng chỉ có thể nhận một loại kết cục duy nhất. Thiếu niên đi đến từng người không cần hỏi han một dao chọc thẳng vào giữa mi tâm sau đó lục người lấy đồ. Sau đó hắn lại tiếp tục bố cục lựa chọn một món đồ đáng tiền nhất đặt vào trong tay một người, kéo xác ba người trừ kẻ bị ong chích chia ra nằm loạn ở bờ sông, lại tiếp dùng đao chém vào thân thể tạo thành vô số các v·ết t·hương ngụy tạo thành hiện trường một trận chém g·iết tranh đoạt bảo vật.

Kẻ b·ị t·hương ở chân thì bị Từ Trường Sinh kéo nằm dưới bờ suối dùng một tảng đá lớn đạp nát bàn chân của hắn để không còn nhìn thấy các v·ết t·hương khác nữa. Tuy không thể che đậy cái gì nhưng cũng có thể tạm thời qua mắt được đám người quan sai vô công rỗi nghề trong trấn một khoảng thời gian đủ lớn để hắn bỏ chạy. Đầu lập tức vận động suy nghĩ về những nhận định của quan viên kia nếu như nhìn thấy được tình huống này.

- Trước nhất bị ong rừng chích đến c·hết cũng không phải là chuyện hiếm có trong trấn nữa kẻ này không cần lo lắng. Ba kẻ kia với tình hình như thế này cộng thêm một món bảo vật đáng tiền như thế kia đám người quan viên nhất định sẽ kết luận đây là một trận chém g·iết nhằm đoạt bảo vật. Mình xem như có thể tạm thời tránh tội. Còn Mông gia đó...hầy bỏ qua. Tạm thời mình không làm gì được, nhưng chỉ cần ra khỏi phạm vi trấn này đám người đó có thể đi đâu tìm mình trả thù chứ. Trời cao biển rộng, nhất định sẽ có nơi cho ta dung thân. Biết đâu thực sự có thể tìm được tiên duyên đạp lên tiên lộ cầu trường sinh.

Trời đã ánh cái nắng trưa oi bức đến nhức đầu thiếu niên quan sát sức nước của dòng chảy lại lần nữa kiểm tra kĩ càng lộ trình đi trên dòng sông của mình, sau đó chạy biến nhanh vào trong rừng kéo ra một cái tấm bè gỗ được đan vô cùng chắc chắn cẩn thận.

- Lên đường thôi.

Thả bè gỗ xuống dòng suối hắn lập tức nhảy lên bên trên thuận theo dòng nước mà trôi dần đi, thiếu niên nằm dài ra nhớ lại từng chuyện đã diễn ra trong mười lăm năm nay của hắn. Nghĩ tới ngoài những điều liên quan đến thiếu nữ Ninh Hương là vui vẻ ra, những ngày tháng còn lại của thiếu niên đều là cô tịnh lạnh lẽo và có chút khát máu.

Hắn vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái trấn an tinh thần của mình lại, nghĩ tới những ngày tháng tiếp theo của bản thân lại thấy lòng cũng bồi hồi một chút rạo rực chờ mong. Thiếu niên ngồi bật dậy trong lúc buồn chán thế này còn gì vui hơn là nhìn ngắm phong cảnh rừng núi này một phen dù sao hắn lần này đi một trận xa chẳng biết đến bao nhiêu năm mới có cơ hội quay trở về thăm lại cố hương lần nữa.

Suối dài trăm dặm chảy về Đông

Bè tre trôi sông chỉ mượn dòng

Thiếu niên áo cỏ ngồi ngay ngắn

Tâm liền thả lỏng tựa như không.

Thiếu niên thử ngâm một bài thơ dựa theo những câu từ mà tiên sinh đã dạy nói về hành trình xuôi dòng về phương Đông, cảm thấy khẩu khí của bản thân cũng không xem là tệ hại nhưng chủ yếu vẫn vì học nghệ không tinh nên vẫn cảm thấy hơi hơi khựng khựng bất quá đối với lĩnh vực làm thơ này thiếu niên cũng chỉ xem nó là tiểu đạo không đáng nhắc đến, chút trò vặt không có kiếm ra cơm hay tiền để mua đồ ăn bỏ bụng thì tinh thông hay không cũng chẳng phải vấn đề.

Hắn lại ngâm nga lại bài thơ cũ lắc lắc người trên bè tre. Thời gian chầm chậm trôi qua cái bụng của thiếu niên kêu lên thành tiếng ộp ộp rất lớn hắn lại kiểm tra cái tay nải của mình may mắn thở phào ra một hơi khi bên trong không có món nào bị hư hay gì cả. Khi nãy chiến đấu ác liệt hắn không thể làm gì khác ngoài ném luôn tay nãi mình vào một bụi cây, bên trong đều là thức ăn may mắn không sao. Thiếu niên lấy ra một cái ông tre bên trong đều là cơm trắng còn đang thoảng hơi thơm phức nức mũi, hắn mở thêm một cái ống nữa là món dưa muối cùng thịt đã được phơi khô có thể ăn được cực lâu nếu như bảo dưỡng tốt. Ăn không nhiều chỉ lưng bụng cho có cầm chừng, dù sao trên bè tre thiếu niên không vận động gì ăn nhiều rất lãng phí.

Lại lần nữa quan sát rồi cầm lấy tấm bản đồ lật ra kiểm tra cậu chớp chợp mắt mấy cái, đến ngọn suối tiếp theo mình sẽ rẽ sang bên phải vậy là có thể đến thành lớn gần đây nhất rồi. Để nhớ xem nào Trấn cũ tên là Ly Châu, được rồi Mộc Châu thành chọn nơi này làm điểm dừng chân tiếp theo đi, dựa trên bản đồ của Cao tiên sinh đưa cho mình thì đây là một trong những thành trì lớn nhất của cả Đại Tần quốc nhất định có thương cảng, mình có thể theo một thương nhân nào đó làm chân chạy vặt sớm rời khỏi vùng này mới là lựa chọn thông minh nhất.

Thiếu niên hí hửng bắt đầu công việc của mình, hắn cầm lấy một cái cây trúc nhỏ nhưng dài đứng ở một mé của bè chèo chống cho chiếc bè kia đi theo sự chỉ dẫn của bản thân mình. Cũng vì lần đầu hắn làm công việc này, thế nên gặp rất nhiều khó khăn mấy lần khiến cho bè xoay vòng tròn không thể đánh lái phải mấy cả hồi lâu mới có thể thành công rẽ hướng.

Bè tiến vào nhánh sông nhỏ thành công, thiếu niên lại lật bản đồ.

- Nhánh sông này tương đối dài đoạn cuối thì thông với sông Mộc Giang. Một trong tám dòng sông lớn của Đại Tần mình bây giờ chỉ cần ngồi đây chờ đợi. Dựa theo sức nước thế này khoảng độ đến chừng nửa đêm hẳn là đến nơi.

Thiếu niên thoải mái ngồi xuống bè gỗ, tiếp tục quan sát dòng sông và hai bên bờ. Bây giờ đã không còn hình ảnh của những dãy rừng núi trải dài hay những cánh rừng rậm rạp chạy dọc cả hai bên bờ nữa chỉ còn có thể nhìn thấy thảo nguyên dài vô cùng tận xanh ngát thực sự ngắm xa đến tít tầm mắt vẫn còn chưa thấy được điểm cuối cùng. Thiếu niên đang ngồi mà cũng phải đứng thẳng người lên đến xém nữa đã nhảy cẩn reo hò vì thích thú, hắn chưa từng được nhìn thấy cũng chưa từng được mọi người kể về thế giới bên ngoài, không ngờ là lại xinh đẹp cùng rộng lớn đến như thế. Bây giờ nghĩ lại cái thôn nhỏ kia mà hắn từng cho là cả thế giới kì thực lại nhỏ bé đến như thế.

Có nên lên bờ xem một chút hay không nhỉ ?

Thiếu niên nghĩ đến đây liền bát bỏ ý kiến này ngồi phệt lại xuống bè tre thưởng thức phong cảnh xinh đẹp hữu tình. Hắn cứ ngắm mãi, ngắm mãi đến khi trời dần buông xuống ánh hoàng hôn đỏ rực thiếu niên mới sững người đến mơ mộng. Phải chi có nàng ấy cùng ta ngắm khung cảnh này thì tuyệt biết bao nhiêu, Ninh Hương chắc cũng chưa từng nhìn thấy khung cảnh này bao giờ đâu nhỉ. Chợt trong vô thức hắn lại lần nữa sờ tay lên chiếc trâm ngọc mình đang gài trên mái tóc, vô thức lại xoa vào túi tiền nhỏ được cất giữ trong người.

Thiếu niên chưa từng muốn có ngày hôm nay nếu như có thể hắn muốn ở lại thôn nhỏ vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng. Hắn đã chuẩn bị hết mọi thứ kể từ ngày hắn hứa sẽ cưới nàng, tiền để dành sửa sang xây lên căn nhà mới cho đêm tân hôn, tiền sính lễ, tiền trong ngày đón dâu, tiền quần áo tân lang tân nương mọi thứ đều đã chuẩn bị chỉ cần chờ nàng thêm ba năm nữa, ngày nàng tròn mươi tám tuổi hắn nhất định sẽ đường đường chính chính cưới nàng cho nàng một danh phận. Thế sự vô thường đời người lắm biến, thiếu niên thở dài buông bàn tay xuống. Nằm dài trên chiếc bè gỗ hắn nhắm mắt lại thả lỏng bản thân chờ đợi những chuyện sẽ xảy đến tiếp theo.