Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 8 Chia tay




Chương 8 Chia tay

Thiếu niên tuổi trẻ đối với mọi chuyện kì bí trên đời đều có một phần hứng thú đặc biệt càng là đối với trường sinh và tiên nhân thì lại ngưỡng mộ hơn bội phần, hắn từng ngây ngốc nhìn lên thiên không rồi ao ước được một ngày nào đó có thể bay lượn như cánh chim khắp cùng trời cuối đất, ngao du trong cái mảnh thiên địa mênh mông vô tận kia. Sự chờ mong đối với một câu trả lời tiếp theo của ông càng lúc càng nhiều hơn, Cao tiên sinh nhìn hắn từ sâu bên trong mắt có thể nhìn thấy một khao khát mãnh liệt của thiếu niên.

- Có nhưng không dễ tìm.

- Thực sự có sao, thật sự có...có trường sinh sao ?

Thiếu niên đôi mắt sáng ánh lên, rất lâu rồi trong tâm trí của nó mới có được một cơn mong chờ lớn đến như thế đối với một chuyện gì đó, sau cái ngày mà mẫu thân phụ thân lần lượt bỏ nó mà đi trước, thiếu niên tuổi nhỏ nghèo khổ đã dần trở nên chai sạn với cuộc đời. Nhưng tại thời điểm này một luồng nhiệt huyết lần nữa tuôn trào ra trong ánh mắt, sự mong đợi hiện rõ ràng trên gương mặt chỉ chờ ông một lần nữa xác nhận lời nói kia.

- Hai mươi năm trước, ta từng hữu duyên gặp qua một người. Có thể xác nhận cùng ngươi tiên nhân và trường sinh thực sự có tồn tại.

Thiếu niên chỉ muốn nhảy cẩn lên vì sung sướng, cả đời này của nó ước mơ lớn nhất chính là có thể sống lâu trăm tuổi, thậm chí là lâu hơn lâu hơn bất kì một cái gì mà nó có thể nghĩ ra, vẫn tưởng chỉ là mơ mộng hảo huyền nhưng bây giờ thực sự nhìn thấy một tia manh mối rất đáng tin tưởng. Thiếu niên đương cơn hưng phấn thì Cao lão nhân gia đã gõ quyển sách vào đầu vang lên tiếng cốc rồi dừng lại.

- Tiên nhân là ai chứ ngươi muốn gặp là gặp sao. Trên đời này có không ít người mong muốn cầu tiên đạo, nhưng đều c·hết trước khi tìm được tiên duyên rồi. Ta khuyên ngươi tạm gác lại cái mơ mộng hảo huyền kia đi, bây giờ có tiền tạo lập một gia nghiệp cưới vợ sinh con mới là đạo lí đúng đắn.

- Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở, ta sẽ khắc ghi lời này. Xin phép tiên sinh cho ta về trước chuẩn bị đồ dùng ngày mai làm việc.

Thiếu niên nói rồi liền đứng dậy, chào tạm biệt người bạn của mình rồi lập tức quay bàn chân hướng thẳng về phía ngôi nhà mà đi nhanh hết mức có thể, chỉ một thoáng ngắn ngủi đã hoàn toàn không còn có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. Cao lão nhân gia mỉm cười một đoạn rồi mới khép cửa vào, tiếp tục dạy học cho đứa cháu của mình.

Sáng sớm tinh mơ thiếu niên đã lên đường, tinh thần khí rất tốt hiển nhiên đêm qua đã ngủ một giấc rất thoải mái, vừa đi trên đường còn huýt sáo mấy tiếng cùng đám chim muôn. Vẫn cứ như mọi ngày thiếu niên lại gánh một bó củi không lớn không nhỏ chân bước chậm rãi đi vào trấn bán củi lấy tiền, chỉ là ngày hôm nay lại phát sinh một chuyện nằm ngoài dự tính.

Một thanh âm khàn khàn vang lên cắt ngang nhã hứng nhìn ngắm quang cảnh lộng lẫy trên khắp các con phố ngõ hẻm của thiếu niên nhà nghèo. Cậu quay mặt nhanh nhìn lại là một vị đạo sĩ già râu tóc bạc phơ, trên người vận một bộ đạo bào đã cũ có những chỗ chấp vá rất tỉ mĩ, người này đứng tại ngay một cái sạp tương đối nhỏ được đặt sát vào bờ tường của gia đình giàu có nào đó, bên trên được bày biện với đủ các loại đồ như mai rùa có đồng tiền ở bên trong, một cái hũ cao đựng rất nhiều những thanh thẻ tre được chuốc một cách cẩn thận

- Thiếu niên ta nhìn thấy trên cơ thể cậu có dị tượng là một điềm hung tới tính mạng. Có muốn bỏ năm văn tiền để xem một quẻ hay không. Nếu như xem xong cậu vừa ý có thể bỏ thêm năm văn tiền nữa mua một tấm bùa cầu bình an.

Thiếu niên có chút bất ngờ quay đầu lại, ngón tay chỉ về phía mình để xác nhận là đối phương đang gọi hắn. Trong đầu thầm nghĩ kĩ càng, từ trên người vị đạo sĩ này tỏa ra một loại khí thế ôn nhu nhưng lãnh đạm tuyệt đối không phải loại đạo sĩ giang hồ bịp bợm thông thường, liền bỏ cái bó củi đang gánh trên lưng xuống, thành kính chào hỏi vị đạo sĩ này.

- Đạo sĩ ngài biết ta có tiền sao ?

- Ta xem bói không phải loại l·ừa t·iền lừa bạc mà là tinh thông tướng thuật, ta nhìn thấy đường tài lộc của ngươi đang thịnh. Thế nào có muốn xem một quẻ hay không ?

- Tiên sinh năm đồng là ta đủ mua một cái bánh bao nhân thịt cho bữa trưa rồi, ngài có thể giảm giá cho ta được không ?

- Hừ...nhóc con nhiều lời đúng là không biết tốt xấu. Nể tình ngươi cùng lão hữu xem như có duyên ta xem cho ngươi chỉ lấy bảy đồng cùng vẽ một tấm bùa cầu bình an !



- Đa tạ tiên sinh.

- Còn không mau viết bát tự của ngươi ra đi.

Thiếu niên nghe thấy lời nói này thì trong bụng hắn liền mở cờ hào hứng không ngừng. Trong mắt của thiếu niên nhà nghèo như hắn có thể có được một tấm bùa bình an từ một vị đạo sĩ cứ như là một giấc mơ vậy, bởi vì bình thường muốn cầu được bùa cũng phải mất ít nhất là bốn mươi đồng tiền, bằng cả tiền ăn đến hơn một tuần của thiếu niên rồi, dù hắn rất muốn nhưng mà lại không nỡ vung ra số tiền mình tích góp cực khổ để làm chuyện như thế. Bây giờ thì chỉ có bảy đồng mà còn được vừa xem bói vừa có bùa bình an. Thực sự là một món hời vô cùng lớn, cho dù người này tướng thuật không tinh tay nghề không thạo thì hắn cũng không lỗ gì cả.

Thiếu niên lập tức viết hết bát tự của mình ra một tờ giấy rồi chuyền sang cho ông ta. Đạo nhân lúc đầu chỉ liếc nhìn qua tờ giấy ấy qua loa có lệ, nhưng rồi liền thực sự chăm chú quan sát. Được một lúc thì lại lên tiếng hỏi thiếu niên.

- Ngươi có phải tên là Từ Trường Sinh hay không ?

Nội tâm thiếu niên liền được một phen chấn động với vị đạo nhân trước mắt, từ trước đến giờ chưa từng có ai trong cái trấn nhỏ này nghe hay là biết bất cứ một điều gì về gia cảnh của thiếu niên. Mọi người đều đã thuận miệng gọi là thiếu niên áo cỏ, không có ai rảnh rỗi muốn quan tâm đến thân thế của một thằng nhóc bán củi nghèo khổ sống qua ngày bao giờ. Vị đạo nhân kia đợi thiếu niên trong giây lát rồi tự mình chầm chậm gật đầu xem như xác nhận thiếu niên đã đồng ý với câu nói vừa rồi của ông.

- Ngươi mệnh số khắc khổ, cả cuộc đời đói kém không thấy có ngày được an yên, lại gặp phải cơn đại biến mà c·hết yểu. Ngươi có biết điều đó hay không ?

Thiếu niên nghe ông nói một tràn, mấy cái đầu thì hắn xem như tương đối hiểu được vì trong thôn cũng có vài vị hương thân phụ lão lớn tuổi biết một chút về xem tướng thuật. Ai cũng đều nói hắn đời này mệnh khổ, có thể sống được qua ngày đã xem như chiếu cố của trời cao rồi.

- Ngươi có biết tại sao mệnh số của ngươi lại như thế hay không ?

Thiếu niên nhìn về phía đạo nhân, vẻ mặt hiện rõ hai chữ muốn biết lên trên nhưng lại không dám mở miệng đáp lời của ông nữa, có một cảm giác gì đó vô cùng kì lạ đột nhiên dâng trào lên ở bên trong nội tâm của hắn. Một loại ý niệm dâng trào mãnh liệt không thể miêu tả thành lời rốt cuộc là như thế nào, nữa lại sợ hãi nữa lại trông chờ muốn kéo tấm màn bí mật này xuống.

- Cũng không phải thiên cơ gì cả, ngươi sinh vào giờ chí âm, ngày chí âm tháng chí âm, vì thế âm khí quấn thân. Hơn nữa ngươi còn gây ra đại họa, theo như ta tính toán ngươi căn bản không sống qua được đêm nay.

Thiếu niên cả gương mặt trắng bệch chẳng còn chút khí sắc nào nữa nhìn ông, dường như muốn hỏi liệu còn cách nào để thay đổi được cục diện rối rắm này hay không thì đáp lại cậu chỉ là một cái phẩy tay vô tình của ông.

Trên chiếc bàn gỗ cũng đã có sẵn một tấm bùa được viết trên giấy vàng với mực đỏ nét mực đã khô tự bao giờ. Thiếu niên áo cỏ không còn cách nào khác đành chỉ có thể bỏ xuống bàn cho ông bảy đồng tiền rồi đỡ lấy tấm bùa bình an cất vào trong áo lủi thủi xách lên cái giỏ củi của mình tiếp tục làm việc. Trong đầu hắn thoáng lên một ý nghĩ về những lời nói của Cao tiên sinh, hắn có muốn c·hết hay không ?

Đương niên là không thiếu niên chưa từng muốn c·hết, hắn phải sống bởi vì trong cái tên của hắn có trường sinh, cho dù có bị diêm vương gia kéo qua quỷ môn quan đi chăng nữa, hắn cũng phải từ quỷ môn quan mà lết trở về. Cho dù cả cuộc đời đều phải chiến đấu giữa làn ranh của sống và c·hết hắn cũng chưa từng muốn c·hết.

- Lần này bắt buộc phải lên đường. Tiên nhân...trường sinh, ta nhất định phải đạt được, cho dù là phải bỏ mạng thì ít nhất cũng c·hết khi đang trên đường cầu đạo.

Thiếu niên trên đường quay về, hắn muốn chào từ biệt những người thân nhất với hắn một lần trước khi rời đi. Trong thôn hai mươi hộ gia đình mỗi hộ thì có hai đến ba đứa con, nhưng thiếu niên chỉ có thể chơi thân với duy nhất một đứa trẻ có tính cách điềm đạm giống mình, thiếu nữ tên là Ninh Hương là cô gái có gương mặt xinh xắn cùng dễ thương nhất trong cả thôn và cũng là người bạn từ thuở tấm bé của Từ Trường Sinh.



Gia đình của Ninh Hương là danh gia quyền quý giàu có nhất trong thôn của hắn cũng là gia tộc có quyền lực lớn nhất ở trong cái trấn gần đây. Gia tộc cô nổi tiếng với nghề thương buôn, hầu hết các nhánh trong gia tộc đều là thương nhân có tiếng, chỉ có một nhánh khác chính là nhánh của gia đình Ninh Hương thì là một địa chủ quản lí một khoảng tương đối lớn ruộng đất cho người dân trong thôn Ninh Bình và những thôn trấn khác gần đây cáy cày kiếm ăn.

Ninh Hương từ khi còn nhỏ đã là một cô bé tính cách điềm đạm, e dè thục nữ rất đáng yêu, tay nghề làm bánh đặc biệt đỉnh hơn người muội muội Ninh Lan rất nhiều. Hai người thân thiết từ bé có thể nói cùng với Từ Trường Sinh xem như một đôi thanh mai trúc mã nổi tiếng nhất trong thôn nhỏ, lúc nào cũng nhìn thấy hai người đi cùng nhau.

Gia đình Ninh Hương cũng chưa từng cấm đoán gì chuyện cô bé cùng với Từ Trường Sinh chơi chung với nhau cực kì thân thiết, dù sao tiểu nữ tính cách quá trầm ổn họ sợ cô bé không hòa nhập được với xã hội, khi nhìn thấy con gái có thể vui cười nói chuyện cùng Từ Trường Sinh thì đã cực kì hài lòng. Hơn thế nữa bản thân cha mẹ của Ninh Hương đối với người con gái này cũng không có dành sự yêu thương nào, thế nên ra sao cũng được. Cũng đã định đến khi tuổi tác hợp tình sẽ gả nàng cho Từ Trường Sinh.

Thiếu niên áo cỏ lang thang trên con đường quen thuộc quay về ngôi nhà gỗ cũ kĩ của mình, trong lòng thiếu niên chợt dâng lên cơn náo động có có buồn bã lại có bồn chồn có lo lắng lại có hưng phấn, trong bàn tay đã mua một bộ câu đối xuân và muôn thần để treo trên cửa ra vào, còn mua thêm những nhang đèn và trái cây hoa quả tươi nhất. Từ khi cha mất Trường Sinh tự mình kiếm tiền nuôi thân, công việc vất vả nào cũng đã từng làm qua, từ làm gốm sứ cho đến đút kiếm rèn sắt. Tuy thiên phú không cao thường hay bị những vị sư phụ chửi là ngu dốt nhưng bất kể là loại công việc nào có thể dùng nổ lực để bù đắp thì bản thân đều có thể làm tốt.

Cũng vì kiếm tiền khó khăn thế nên chuyện có được một bộ câu đối, một bộ muôn thần treo trên cửa để đón xuân đã luôn là ao ước của thiếu niên nghèo. Tuy hắn có thể mặt dày mượn Ninh Hương một ít tiền để mua, nhưng thiếu niên luôn nghĩ trang hoàn căn nhà làm rạng rỡ gia phong luôn là nhiệm vụ của bản thân hắn đời này phải làm chứ không thể nhờ cậy ai thế nên mỗi lần muốn mở lời rồi lại thôi.

Thiếu niên dáng vẻ gầy gò hai chân thong thỏng nhìn nhỏ như que củi, kì thực trên cả người cậu chẳng có mấy chỗ nào trông qua được đàng hoàng cả. Làn da trên gương mặt, trên cánh tay đều rám nắng nên dần đen đúa. Chỉ có duy nhất lòng bàn tay là vẫn còn trắng tinh nhưng lại đầy những vết chai sạn hay vết sẹo trong quá trình làm việc. Thiếu niên nghèo nên cơ thể không có gì, được một đôi giầy rơm mà bản thân đã bện từ lâu, bên ngoài mặc một cái áo cỏ, áo bên trong rách nát đến độ nếu như để làm nùi giẻ chùi chân người ta còn chê không thèm dùng.

Thiếu niên áo cỏ đi dần về đến nhà của mình, nhưng không hề mở cửa vào nhà mà đi vòng về phía đằng sau. Tiến thêm mấy mươi bước nữa thì liền có thể nhìn thấy ngay trước mắt một cây đào rất lớn đã ẩn mình giữ hoa chờ đợi cơ hội được bung nở, bên dưới có hai chỗ gò đất cao hẳn lên đều là hai phần mộ của cha mẹ Từ Trường Sinh. Hắn ngồi xuống trước hai ngôi mộ, chia phần trái cây và nhang đèn qua hai bên bằng nhau. Sau đó thắp lửa đốt nhang lên, một làn hương khói từ đầu chỗ b·ốc c·háy kia bay ra phả mùi hương thẳng vào mũi của Từ Trường Sinh. Theo như lời truyền của các vị hương thân trong thôn thì những lời cầu chúc sẽ theo làn khói ấy mà đến với n·gười đ·ã k·huất.

Hương nhang đặc biệt thơm, vì ngày hôm nay hắn đã dùng toàn bộ số tiền tích góp bấy lâu của mình dùng chuẩn bị cho tiệc năm mới để mua những món lễ vật tốt nhất cúng cho cha mẹ. Hắn cắm nhang xuống mộ phần, xếp dĩa trái cây ngay hàng thẳng lối rồi mới đứng lên muốn đi.

- Trường Sinh...muội có bánh nè, có muốn cùng muội ăn không ?

- Thôi một chút ta ăn nhé. Bây giờ ta phải chuẩn bị chút đồ rồi.

- Huynh sắp đi sao ?

Thiếu nữ ngây ngốc nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh của nàng dường như chứa cả bầu trời xinh đẹp nhất vào bên trong khiến thiếu niên chìm đắm vào nó, nàng chớp mắt gương mặt e lệ như một đóa phù dung xinh đẹp kiều diễm thiếu niên như sực tỉnh cùng nàng mỉm cười.

- Ninh Hương sao muội lại ở đây. Còn chuyện kia thì...à...ừm đúng vậy định đi một chuyến.

- Huynh đi tìm tiên nhân để cầu trường sinh sao. Vậy khi nào huynh mới về ?

- Ta không biết nữa, có thể là vài ngày, vài tháng, vài năm thậm chí là không bao giờ quay về nữa.

Ninh Hương đứng trước gương mặt của thiếu niên áo cỏ, trên người cô là một bộ y phục màu đỏ tươi thêu gấm kết hoa rất đẹp còn thoảng đến một mùi hương nhè nhẹ. Nếu như đem so với quần áo của Từ Trường Sinh mặc ở lúc hiện tại thì chẳng khác nào người của hai thế giới vô tình gặp nhau cả. Cô bé nhìn thiếu niên, một cái nghiên đầu nhẹ rồi mỉm cười, nụ cười đẹp tựa có ánh thái dương tỏa sáng khiến trái tim con người ta xao xuyến, thiếu niên cũng trước tình cảnh này một phen dao động tâm can mãnh liệt, hắn liền nhắm mắt mình lại để không còn nhìn thấy cái gì trước mặt tạm thời không bị nhan sắc e lệ của thiếu nữ làm dao động.

- Từ Trường Sinh...không phải còn hứa sẽ cưới ta hay sao. Huynh vĩnh viễn không về...còn không phải chính là biến ta thành bà cô già quá chồng luôn hả ?

- Ninh Hương chúng ta đã hứa đó chỉ là một lời nói vu vơ rồi mà.



- Xì...ai thèm quan tâm huynh có vu vơ hay không chứ. Phải rồi tại sao huynh không cầu nguyện, muội hay thấy mẹ muội cầu nguyện rất lâu khi đốt nhang luôn cơ.

- Vậy sao ?

- Để muội hướng dẫn huynh nhé.

Thiếu nữ vừa nói là liền làm đi qua gần bên Trường Sinh kéo hắn cùng cô quỳ ngay trước mộ phần của hai người cha mẹ hắn. Ninh Hương bắt đầu chấp tay, hắn cũng chấp tay theo, cô nhắm mắt lại hắn cũng làm theo y như thế. Thiếu nữ bắt đầu khấn nguyện cầu may mắn, Trường Sinh cũng liền làm theo cô đọc lại y như những gì mà cô đã đọc.

Một cơn gió nhẹ thổi đến gương mặt của thiếu niên cùng thiếu nữ khiến cho từng sợi tóc mai bay phấp phơi vào không gian. Đến khi đọc xong Ninh Hương lại vái thêm ba lạy nữa xem như hoàn thành. Trường Sinh từ đầu đến cuối đều làm theo răm rắp không có nữa điểm sai phạm, dù sao thần linh gì đó đối với thiếu niên nghèo này quá cao siêu hắn không muốn vô tình chọc giận mấy người như thế một chút nào cả.

- Huynh lên đường luôn không ?

- Trong nhà ta cũng chẳng có gì để phải bận công thu xếp cả. Lên đường luôn bây giờ thôi. Câu đối và muôn thần này để lại cho muội, tết năm nay mong muội giúp ta treo chúng lên.

- Muội hiểu rồi, huynh đi rồi trên đường nhất định phải vạn nhất cẩn thận. Người bên ngoài không đối tốt với huynh giống như người trong thôn của chúng ta đâu. Nhớ một điều nữa...đừng quên muội nhé...muội lúc nào cũng chờ huynh.

- Huynh hứa nhất định sẽ cẩn thận cũng hứa không quên muội.

Thiếu niên vừa muốn chia tay tiểu cô nương hắn liền nhớ tới lời của cha dặn khi gặp tiểu cô nương nào đó mà mình có cảm mến yêu thương thì hãy trao lại vật này cho cô ấy. Thế nên hắn không nghĩ nhiều, đưa tay vào trong áo rút ra một sợi dây chuyền thô sơ được làm bằng cỏ nhưng lại có một mảnh ngọc bội màu trắng ngà rất đẹp.

- Ta nhớ cha ta bảo mẹ ta khi còn sống muốn ta khi nào gặp một cô nương khiến mình quý mến thì hãy giao vật này cho cô ấy. Hôm nay ta giao lại nó cho muội nhé.

Tiểu cô nương hơi không hiểu, nhưng lại lập tức đỏ mặt tía tai hết cả, ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía hắn nữa. Trong bàn tay đầy vết chai sạn của hắn, nắm lấy bàn tay nàng đặt vào bên trong mảnh ngọc bội lưu truyền. Chẳng cần quản xem ý tứ của nàng thế nào mà liền muốn rời đi.

- Khoan đã...huynh hãy cầm lấy cái này đi.

Ninh Hương tháo trên mái tóc xuống một chiếc trâm cài tóc rất đẹp bằng ngọc bích, mái tóc kiêu sa bình thường bị cộc bó cao lên bây giờ lại tự nhiên thả lỏng ra khiến cho thiếu nữ đoan trang kia dường như thay đổi thành con người khác, càng thêm xinh đẹp nhu mì dưới làn gió nhẹ nhàng.

- Xem như tín vật của chúng ta.

Trường Sinh nhận đồ vật vào trong tay, rồi mỉm cười cùng thiếu nữ Ninh Hương. Hắn cùng cô vào trong nhà lấy ra tất cả những món đồ mà bản thân cảm thấy cần thiết bỏ hết thảy vào trong một cái tay nải. Lại cùng cô rong ruổi trên khắp con đường dài ra khỏi thôn thêm một lần cuối cùng. Hắn nhìn ngắm khắp nơi từng ngôi nhà, từng cành cây cọng cỏ vốn đã vô cùng quen thuộc, sắp sửa ngày sau không còn có thể nhìn thấy được nữa.

- Ta đi đây.

- Trường Sinh huynh...thượng lộ bình an nhé. Ninh Hương nhất định cũng sẽ đi cầu tiên đạo có thể trường sinh cùng huynh đi khắp nhân gian.