Chương 75 Kế
Sau khi rời khỏi khu đình viện vắng lặng người kia, Giang Kiếm Nhất không đi ngay đến vị trí của buổi tiệc nằm ở chính đường mà dắt theo Giang Toàn Sở đi dạo thêm vài vòng yến tiệc bên ngoài nữa để mở mang tầm mắt, cẩn thận thưởng thức khung cảnh của Bạch gia khi về đêm lên đèn. Cho dù những khung cảnh hoa mỹ như thế này không phải là chưa từng nhìn thấy qua, nhưng bản thân thiếu niên cũng không giấu được sự kinh ngạc cùng thích thú trên gương mặt.
Bàn yến tiệc lớn được xắp xếp ở ngoài trời hiện tại đang chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng trải bàn dọn món rồi giăng đèn bài trí, nhưng theo đúng như quy tắc của Bạch gia, những người chấp chưởng các phương diện quyền hành chính trong tộc và các thượng khách đặc biệt được mời tới đều sẽ tập hợp ở bên trong điện chính thực hiện bước mời rượu rồi giới thiệu các vị khách tham gia trước khi bắt đầu ăn uống.
Buổi yến tiệc ngày hôm nay hiển nhiên cũng được chuẩn bị đúng với truyền thống ấy, chính đường của Bạch gia có thể nói là cực kì hoàng tráng. Ở bên ngoài ngay cổng vào có hai cây cột cực lớn chống giữ mái nhà, ở phía bên trên thân cột lại được điêu khắc rồng uốn lượn đầu rồng ở đỉnh cột hướng thẳng ra nhìn xuống mọi người trong, ở ngay bên trong miệng nó dường như là đang ngậm một vật gì đó dưới ánh sáng nhè nhẹ của các cây đuốc hiện lên lấp lánh thích mắt. So với vẻ ngoài uy nghiêm bệ vệ đó thì khi bước vào gian phòng bên trong lại cực kì thanh đạm với phong cách bài trí đặc biệt khác hoàn toàn với tất cả những loại kiến trúc mà hắn từng nhìn thấy.
Không có bàn ghế hay gì cả đơn thuần chỉ chuẩn bị mấy tấm đệm có vẻ như được bệnh bằng vải dày để mọi người ngồi xuống nói chuyện mà thôi. Ở bên trong cũng không trang trí cái gì kinh khủng chỉ là một gian nhà gỗ rực sáng vì được thắp rất nhiều đèn. Xung quanh là các tủ gỗ được xếp ngang ngắn và cực kì đều nhau, nhìn qua thì nghĩ là tầm thường nhưng kì thực là có ẩn chứa môn đạo cao thâm ở bên trong.
Trên các tủ kệ được chưng vài món đồ cổ trong đó có còn các thanh kiếm những viên ngọc lấp lánh tỏa ra tử kim sắc cực kì huyền diệu, tuy Giang Kiếm Nhất về phương diện này không có hiểu biết nào, nhưng mà không cần đoán thì hắn cũng biết thứ đồ được trưng bày ở nơi này nếu như không phải là kì trân dị bảo của nhân gian thì còn có thể là cái gì được.
Đảo mắt đi xung quanh một chút, vị trí của ngồi của từng người có vẻ như cũng đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước, ngồi phía đầu ở chính giữa của hai hàng người là gia chủ hiện tại Bạch gia. Chỗ ngồi của vị chủ tọa cũng đơn giản chẳng khác nào mọi người, đằng sau lưng cũng chỉ được treo theo một bức tranh vẽ cảnh rồng cuộn mình ẩn trong những tầng mây chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần là đúng người được chọn ngồi xuống vị trí ấy tự nhiên sẽ toát lên một loại phong thái vô hình áp bức tất cả những người khác.
Đây chính là sự khác biệt của người có khí chất và kẻ tầm thường, người có uy thế và phong thái của bậc trưởng bối đứng đầu cho dù ngồi ở vị trí tầm thường cũng toát lên cái uy thế khiến người ta kính nể, còn kẻ tầm thường cho dù ngồi trên ghế rồng cấp vua bậc chúa cũng chẳng thể khiến cho người khác kính sợ. Bởi thế mới nói làm con người biết được mình đứng ở vị trí nào rất quan trọng, nếu không sẽ có ngày sẽ bị người khác giẫm c·hết như thế nào cũng không biết. Đó là những gì mà bản thân Giang Kiếm Nhất cảm ngộ được sau khi nhìn thấy cách bài trí này.
Ở bên trong gian phòng cho dù nhiều người nhưng vẫn giữ một dáng vẻ tĩnh lặng như thế, hình như bởi vì vị trưởng tộc kia vẫn đang ngồi đó không nói gì thế nên cũng không có ai làm khách dám làm người đầu tiên lên tiếng ở nơi này. Sau khi nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này thái độ của Giang Kiếm Nhất vẫn cứ thong thả giống như không hề phát hiện ra rất nhiều ánh mắt xăm xoi đều đang hướng thẳng về phía mình, lướt mắt qua một chút có thể thấy được mọi chỗ ngồi đều đã có người tĩnh tọa cả, chỉ còn lại mỗi hai vị trí nằm ở bên phải ngay gần với Bạch gia chủ là không có người ngồi mà thôi, đoán chừng chỗ ấy chính là được sắp xếp dành cho mình
- Bạch thúc, phủ viện hơi lớn con bị lạc đường nên tới muộn để mọi người chờ lâu rồi.
- Không sao mấy người chúng ta ở đây cũng đều mới tới mà thôi, con cùng với Toàn Sở hãy vào chỗ ngồi đi, chúng ta chào hỏi qua thân phận của nhau một chút rồi sẽ bắt đầu buổi yến tiệc ở bên ngoài.
Thiếu niên nghe theo lời của ông sắp xếp nhanh chóng cùng với muội muội ai tọa vào chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn của mình, rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía hai con người khi họ vừa đặt thân an tọa. Khỏi cần phải nói chi nhiều thì ai cũng có thể biết được, người có thể ngồi ở ngay gần với Bạch gia chủ hơn nữa còn có thể nói chuyện vô cùng thân mật với ông đều không phải là hạng người tầm thường.
Chỉ là không có ai trong số họ biết được thiếu niên vận trên người bạch y này là ai, hắn mặc y phục theo phong cách của Bạch gia hơn nữa hoa văn rồng được thêu trên áo chứng tỏ hắn ở Bạch gia địa vị thuộc và hàng trưởng lão quản lí gia tộc, nhưng một vị trưởng lão còn trẻ tuổi như thế vậy mà chưa có ai trong số những người ở đây từng được nghe tới quả là một sự vụ vô cùng kì lạ.
Mọi ánh mắt đều âm thầm hướng thẳng đến phía thiếu niên thiếu nữ đang ngồi ở nơi cao nhất kia, bước giới thiệu qua thân phận có thể xem như một loại thủ tục thế nên ai cũng đều chỉ muốn làm nhanh cho xong, dù sao mấy người họ còn lạ gì nhau nữa đâu. Khoảng chưa tới mười phút toàn bộ mọi người đã thực hiện xong phần chào hỏi. Bạch Gia chủ cũng bắt đầu cất lời đưa toàn bộ không gian đang trong tiếng náo nhiệt chào hỏi về lại sự tĩnh lặng như ban đầu.
- Các vị, hôm nay tổ chức yến tiệc mời các vị đến vốn dĩ chỉ là muốn thông báo chuyện kén rể cho đứa cháu gái của ta. Con bé đã lớn cũng đã đến tuổi cặp kê muốn tìm cho nó một đấng lang quân ưng ý, ta thấy mọi người mỗi nhà đều có con trai thực sự muốn mở một đại hội kén rể để chúng nó cọ xát với nhau thử thách một chút thực lực của lớp trẻ.
Mọi người nghe thấy chuyện này, dường như ngay tức khắc gương mặt đang ở trạng thái háo hức chờ đợi đều có hơi chút chuyển sắc sang bình tĩnh trở lại, bọn họ đều tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm mà Bạch gia lại mời gấp đến như thế, vậy mà chỉ là một chuyện kén rễ tàm phào. Chỉ là Bạch gia chủ thật là một con người biết cách thao túng tâm trạng của người khác, khi mà tất cả đều đang thả lỏng ông mới nghiêm giọng lại ra dáng vẻ rất nghiêm trọng
- Chắc là các vị không biết, Dao nhi là đứa cháu gái mà ta yêu thương nhất, lần này vì nó mà ra tay tìm một đấng lang quân cho con bé có hai nguyên nhân chính. Thứ nhất là người có thể chăm lo cho Dao nhi của ta một đời bình an, bảo vệ nó vượt qua cơn sóng gió hiện tại.
Còn chuyện thứ hai mới là quan trọng nhất, ta muốn tìm một người có đủ hùng tài đại lược để sau này khi ta không còn sống trên đời nữa sẽ là người tiếp theo thay thế ta tiếp quản Bạch gia. Chuyện cũng không giấu các vị, khoảng gần một năm trước ta đã bị kẻ thù ám toán, lúc đầu không có phát hiện kì lạ nào. Nhưng hơn sáu tháng trước mới phát hiện mình đã trúng phải kịch độc rất nặng chuyến đi buôn lần này vốn là để tìm kiếm thuốc giải cho kịch độc ấy nhưng lại bất thành tay trắng trở về. Âu có lẽ cũng là số mệnh ta đã tận, bây giờ sinh mệnh như đèn treo trước gió không thể cầm cự được thêm bao nhiêu lâu nữa.
Tin tức này vừa mới nói ra, ngay tức khắc toàn bộ gian phòng đều đã nhao nhao lên mọi người ai nấy đều không khỏi hoảng kinh thất sắc nhìn thẳng về vị trí của Bạch gia chủ đang ho khụ khụ thành từng tiếng. Ai cũng đều biết với tài lực và không chừng là còn có cả quân lực được che giấu của Bạch gia ở thời điểm hiện tại có ảnh hưởng cực lớn đến với thế cục của thiên hạ, nếu như ông bất ngờ nằm xuống thiên hạ nhất định sẽ lại được một phen đại loạn không nhỏ, ai mà biết được sau khi lão Bạch gia chủ ngã xuống liệu hai con sói đói mồi là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử sẽ có động thái gì đối với bạch gia.
Trong số những người này chắc cũng chỉ có mỗi mình Giang Kiếm Nhất là thái độ vẫn bình ổn như cũ không hề có chút dao động nào. Đầu tiên thì hắn tuy hiểu được đại thế của Bạch gia rất lớn nhưng lại không biết rõ được sự nông sâu của gia tộc này đối đại Hán rốt cuộc có mấy phần cân lượng, cơ bản không hiểu được nếu như vị Bạch gia chủ này nằm xuống thì sẽ gây ra biến động gì cho thiên hạ. Thứ hai là hắn cơ bản chẳng quan tâm đến chuyện này, đối với người đại Tần đại Hán càng loạn càng tốt, hơn nữa chuyện của hắn cũng đã được giải quyết ổn thỏa tự nhiên sẽ không thèm quan tâm đến những loại chuyện khác.
Chỉ là Bạch gia chủ này cũng rất thản nhiên quan sát, đợi cho mọi người nhao nhao lên một phen rồi mới trịnh trọng gõ bàn mấy tiếng để mọi người yên lặng hết lại. Bàn tay lắc lắc mấy cái rồi lại ho một trận lớn đến thổ huyết ra bên ngoài, người ở ngay bên cạnh ông nhìn thấy đều hoảng hồn thất sắc chạy nhanh sang rót nước và xoa lưng cho ông.
Mấy người ở bên dưới cũng đều lập tức được một phen nhao nhao hết cả, vài người đều đã đứng lên có ý muốn chạy tới để xem thử tình hình của ông như thế nào thì ngay lúc ấy Giang Kiếm Nhất đã khẽ động tay một cái, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt đinh tai vang lên, sau đó là ngay trên mặt sàn bằng gỗ phía trước chỗ ngồi của Bạch gia chủ tức khắc bị cắt ra một đường nằm ngang dài gần hai mét và cực sâu khiến mọi người đang nháo nhào đều giật mình cả kinh lùi hết cả lại. Giang Kiếm Nhất vẫn tĩnh lặng như không có chuyện gì, tay khẽ cầm lên chén nước trà nhấp môi nhẹ rồi mới lên tiếng nhắc nhở
- Ai dám vượt qua.
Dường như ngay trong tức khắc không gian đều bị cái tĩnh lặng bao phủ, tất cả đều kinh hãi không ai dám lên tiếng chỉ có thể chầm chậm từ từ lùi bàn chân xuống bên dưới, ai nấy sống lưng lạnh toát cả người chảy ướt đẫm mồ hôi vì sợ. Trong lòng đều cảm ơn trời vì khi nãy mình đã chạy chậm nếu không thì bây giờ đã bị đường đao vô tình kia chém đứt đôi người hoặc là mất tay chân gì đó luôn rồi.
Nhất là hai người Đông Phương Thu chén trà trong bàn tay hơi động lắc lên một hơi dữ dội, trong lòng kinh hãi không thể thốt thành lời mồ hôi lạnh ngay tức khắc từ trên trán chảy xuống bàn tay nắm lấy cổ tay của Thất công chúa kéo lại giữ cho cô đứng yên một chỗ. Giang Kiếm Nhất thường trà xong thì mới đứng lên, sau khi gây ra một màn náo loạn như vừa rồi tự nhiên hắn lại cảm thấy mình còn ở đây cũng chẳng còn ý nghĩ gì nũa liền chỉ muốn đi ra bên ngoài dạo chơi một vòng cho khỏe người, hai tay đan lại thành quyền cúi người mở lời.
- Bạch thúc, con cảm thấy hơi ngột ngạt xin phép thúc cho con được đưa Toàn Sở ra bên ngoài đi dạo yến tiệc trước.
Bạch gia chủ sau khi uống một ngụm trà, lại hít thở mấy hơi chầm chậm trên mặt phần mệt mỏi cũng đã giảm đi rất nhiều cả gương mặt đều thả lỏng ra thoáng hiện lên một nét cười vui vẻ gật đầu đồng ý với thiếu niên. Hắn cũng không chờ đợi gì nhiều sau khi nhận được sự đồng tình tay đặt lên chuôi đao với cái vỏ đen tuyền mà khi nãy đã trấn áp quần hùng cùng với tiểu muội thong thả bước chân về phía bên ngoài.
Đợi cho hắn đi hẳn toàn bộ không gian mới được thả lỏng ra trở lại cái dáng vẻ bình ổn vốn có, mọi người cũng mới có thể thở ra một hơi an tĩnh thoải mái. Ai cũng đều đặc biệt chú ý đến sắc mặt của Bạch gia chủ nhưng chỉ thấy ông ấy cơ bản không có một chút nào tức giận mà dường như còn đang rất vui thích khi được nhìn thấy một màn náo nhiệt vừa rồi vậy, ánh mắt dõi theo thiếu niên rời đi ánh lên một chút khoái chí và mong đợi dị thường.