Chương 74 Trăng đêm nơi quê người
Giang Kiếm Nhất đưa muội muội mình đến phòng tắm thượng hạng được đặc biệt chuẩn bị chỉ dành cho nữ tử, đợi cho Toàn Sỡ đã đi vào bên trong rồi y ngồi ở bên ngoài chờ đợi. Y phục được chuẩn bị cũng rất nhanh chóng được đưa đến nơi vào tay của Giang Kiếm Nhất. Là một bạch y có thêu hình rồng màu vàng kim vô cùng đẹp mắt, so ra thì tương đối giống với bộ y phục khi nãy mà vị Bạch tiểu thử kia đã mặc. Chỉ cần nhìn qua cũng biết được đây là trang phục chỉ dành cho những người có địa vị cực kì cao ở trong Bạch gia
Riêng quần áo của hắn được chuẩn bị cũng gần giống y như thế thậm chí những họa tiết rồng ở bên trên thân áo còn khủng bố hơn khi nó được thêu cực kì tinh xảo nhìn qua là biết chỉ có những đôi bàn tay của các nghệ nhân lành nghề bậc nhất mới có thể tạo ra được. Trên y phục vẫn còn hơi thoang thoảng mùi tươi mới hiển nhiên là chưa từng được ai mặc qua bao giờ.
- Bạch gia chủ chuẩn bị cũng thật là nghiêm túc. Xem ra vấn đề trong chuyện này cũng không nhỏ, chẳng biết tiếp theo mình nên giải quyết vấn đề như thế nào cho hợp lí đây.
- Ca...
Một tiếng gọi nhỏ vang ra ở đằng sau căn phòng đánh thức hắn khỏi những dòng suy nghĩ vẫn vơ đưa Giang Kiếm Nhất về trạng thái tập tru·ng t·hường tình, ắn cầm lấy bộ quần áo khẽ hé mở cửa rồi mới chuyền vào bên trong.
- Ừm…quần áo đây thay vào rồi muội quay về phòng trang điểm đi. Tới giờ ta sẽ đến đón muội.
Toàn Sở đỡ lấy bộ quần áo từ trong bàn tay của Giang Kiếm Nhất cười hì hì mấy cái với hắn rồi lại chạy biến vào bên trong để thay đổi y phục. Tự nhiên trong lòng hắn lại nổi lên một cơn ớn lạnh vô cùng khó hiểu, lòng tự chất vấn bản thân bắt tam đệ giả làm nữ nhân như thế không biết có khiến cho y một lúc nào đó quên mất luôn đi giới tính thật của mình luôn hay không. Tự nhiên nghĩ tới đây lại thấy sóng lưng lạnh buốt hơi kinh hãi trong lòng. Toàn Sở vừa thay xong y phục đi ra hắn đã nhanh chóng vỗ vai một cái miễn cưỡng mỉm cười hòa ái.
- Lão tam...nếu như lúc nào cảm thấy không ổn, lập tức nói ca. Huynh sẽ tự tìm cách lo liệu.
- Lão đại yên tâm. Giả trang vốn là nghề của đệ mà. Thôi đệ về trước đây không nên để người khác nghi ngờ.
- Ừm...
Toàn Sở vừa nói xong lại dảo bước chầm chậm quay về căn phòng cũ chỉ có Giang Kiếm Nhất trong lòng xốn động lo lắng không an nổi, nhưng y cũng tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của tam đệ mình thế nên nếu như hắn đã nói vẫn ổn thì y vẫn sẽ tin là ổn và không muốn quan tâm thêm nhiều đến, lắc đầu mấy cái rũ bỏ hết đi những suy nghĩ không cần thiết khỏi đầu óc. Hướng thẳng đi nơi khác nhanh chóng tắm rửa rồi thay đổi y phục của mình.
Đêm đầu tiên của hai con người xa rời quê hương cũng đến rất nhanh, ánh tà dương của buổi chiều chiếu rợp cả một quảng trời khiến cho khung cảnh Bạch phủ càng có thêm mấy phần hoa mỹ. Mọi nơi cũng đều vội vàng sáng đèn người chạy ra kẻ chạy vào gấp gáp chuẩn bị cho buổi yến tiệc chiêu đãi những vị khách quý vào đêm nay.
Giang Kiếm Nhất mặc tấm bạch y rất vừa vặn đầu không đội mũ rơm nữa mà giao cho Toàn Sở đi ở ngày bên cạnh cầm lấy. Người người lướt đi qua nhìn thấy hắn cùng với Toàn Sở cho dù là đang gấp gấp đến như thế nào cũng đều phải cúi đầu chào hỏi sau đó mới dám rời đi, không kể già trẻ hay là lớn bé ngay cả những người mặc theo bạch y khác cũng đều đồng dạng không ai dám làm khác với mọi người.
Chỉ điều này cũng cho hắn biết được một chuyện, bộ y phục này chỉ dành cho những người có cấp bậc thuộc vào hàng trưởng bối có vai vế và quyền lực lớn nhất nhì trong tộc chắc quyền lực của hắn hiện tại cũng chỉ dưới mỗi tộc trưởng mà thôi.
- Ca ở đây náo nhiệt quá nhỉ ?
- Đó là chuyện đương nhiên, Bạch gia là một trong những gia tộc giàu có nhất của Hán quốc thế nên việc tổ chức yến tiệc thì phải hoành tráng và náo nhiệt rồi.
- Làm người giàu đúng là sướng thật. Được ở nhà cao cửa rộng, có kẻ hầu người hạ cơm bưng nước rót. Mỗi ngày đều không phải lo đến cái ăn cái mặc có thể thoải mái tận hương niềm vui của nhân gian.
- Sướng gì chứ, mệt mỏi và phiền phức vô cùng, được sống cuộc đời như các đệ mới là sung sướng nhất đấy. Đợi cho một ngày nào đó đệ lập đủ đại công trên chiến trường được phong hầu ban tước đến lúc ấy đệ sẽ hiểu được nổi khổ của người có tiền.
Toàn Sở nhìn về phía Kiếm Nhất cũng không hiểu người lão đại của mình đang cố nói điều gì, hắn vốn có xuất thân là trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ đã chật vật kiếm sống chạy từng bữa cơm. Để có thể có cái bỏ vào miệng hắn đã chấp nhận làm đủ thứ loại công việc bất chấp có khó khăn hay mệt nhọc.
Thế mà lúc nào cũng là cơm ăn không đủ no áo mặc không đủ ấm. Đối với hắn tiền chính là đam mê lớn nhất, ước vọng lớn nhất cũng là sống trong một trang viên nhà cao cửa rộng nắm trong tay quyền thế khiến người ta kinh hãi, vợ con đầy đủ hạ nhân đầy nhà. Sao lại có người nói cái chuyện ấy là khổ được chứ thật sự không thể nào hiểu nổi.
Giang Kiếm Nhất bước nhanh hơn một chút đến một khu gia viên nhỏ tương đối vắng lặng người qua lại, ở chỗ này lại còn có một cái hồ nước khá lớn ở giữa hồ là một gian nhà bằng gỗ được dựng bằng một cây cột trụ lớn, nằm ở chính giữa làm trụ chống và có mái ở bên trên xòe ra.
Là một kiểu kiến trúc mà thiếu niên mới chỉ nhìn thấy lần đầu. Ánh trăng vàng sáng rực treo cao trên tầng trời lại rơi xuống cái hồ nước lớn này làm cho con người ta tưởng rằng trăng kia đang ở trong nước, lại càng khiến cho khung cảnh thêm phần mộng ảo.
Kiếm Nhất không chờ ai, hắn giẫm nhẹ chân mình xuống đất để lấy đà liền tức khắc nhảy thẳng người ra giữa hồ tiếp đến ngay chỗ gian nhà bằng gỗ. Chỉ là hành động tùy hứng như thế này lại khiến cho Toàn Sở cười khổ một hơi đảo mắt nhìn quanh mới thấy được từ đằng xa có một cái cầu gỗ bắt thẳng lên nơi ấy mà tranh thủ chạy đi.
Trời đêm mang theo những cơn gió nhẹ du dương thổi qua cơ thể như ru con người ta vào một giấc mộng vĩnh cửu, những cơn gió này khẽ làm lay động những đóa hoa sen đang ôm ấp nhụy hoa trong lòng ở giữa hồ khiến nó lan ra từng gợn sóng nước, trăng trong nước cũng vì thế mà khẽ khàng lay động từng hơi nhẹ nhàng.
Thiếu niên lấy bàn tay phủi phủi mấy cái trên mặt đất rồi không có ý định quan tâm đến bộ bạch y của mình có bị bẩn hay không định ngồi bệt xuống thì Toàn Sở đã liền chạy vợi tới đưa cho hắn một cái tấm đệm ngồi.
- Ca...y phục đẹp như thế rất đắt tiền đấy, biết giữ gìn một chút đi chứ.
- À...ừm ta xin lỗi.
Hắn đỡ lấy tấm đệm ngồi từ bàn tay lão đệ đặt xuống dưới đất rồi mới thông thả ngồi xuống ngắm sao thưởng nguyệt. Đôi mắt thiếu niên nhìn chằm chằm vào bầu trời đen với những chấm ánh sáng trôi nổi, đêm nay hắn ở nơi đất khách quê người, là lần đầu xa quê hương đất nước của mình đương nhiên trong lòng tâm sự không biết để đâu cho hết.
Chỉ có thể cùng trăng đối mắt qua đôi mắt bày tỏ nỗi lòng mình với ánh trăng đêm mà thôi. Bất chợt đang chìm trong dòng hồi tưởng thì hắn nghe có người lên tiếng nói chuyện với nhau, tuy giọng nói không lớn nhưng giữa không gian tĩnh lặng này lại có thể nghe được vô cùng rõ ràng. Âm giọng của nữ nhân hơn nữa còn là một chất âm trong trẻo có nét trầm ấm khiến cho người nghe bỗng chốt cảm thấy vô cùng thoải mái. Chỉ bằng những điểm nhỏ này liền đoán ra được người đến là ai
- Đông Phương thúc, thúc thấy cảnh vật trnag trí của Bạch gia như thế nào.
- Rất xứng đáng với bốn chữ mỹ danh kì cảnh, phong cách trang trí xa hoa này thực sự không hề kém chút nào so với hoàng cung ở Đế Đô. Có thể được sống ở một nơi như thế này cũng xem là diệm phúc tích rất nhiều đời. Người trong thiên hạ đều nói gia chủ các đời của Bạch gia đều là kì nhân, là những người thuộc vào giới tinh hoa tầng lớp đứng hàng đầu thiên hạ, quả thực là không hề nói quá một chút nào. Nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là mặt ngoài muốn cho thiên hạ nhìn thấy, sâu bên trong nhất định thâm bất khả trắc.
- Nếu như có thể có được sự hỗ trợ của Bạch gia không biết chúng ta có thể...
- Nếu như người thực sự có được sự hỗ trợ toàn lực của Bạch gia, tức thời cũng liền có thể cùng hai vị hoàng tử chia ba thiên hạ. Có đủ khả năng để thống nhất một đất nước...nhưng mà...
- Đông Phương thúc con hiểu mà, phận con là nữ nhi đã định đời này chỉ có thể đứng sau lưng nam nhi mà thôi...
- Này hai vị có thể tôn trọng người đến trước một chút được không, nói chuyện nhiều và to tiếng như thế làm sao ta có thể ngắm cảnh được.
Giang Kiếm Nhất bị hai người này làm phiền khi đang nhập tâm thưởng thức cảnh đêm trăng tuyệt hảo hiếm có này, trong lòng tự nhiên lại hơi phần buồn bực cau có lên tiếng, Toàn Sở cũng hơi bất ngờ với biểu hiện khó chịu của lão đại dù sao bình thường lão đại của hắn cực kì điềm đạm, sẽ không quan tâm đến những chuyện lặt vặt như thế này bao giờ lần đầu thấy lão ca tức giận lên tiếng đương nhiên không hiểu được hết nguyên nhân bên trong.
Ánh trăng vàng nhạt vẫn cứ như thế chiếu xuống thân thể khiến cho tấm bạch y có thêu rồng trên người cả hai người trở nên cực kì nổi bật vô cùng dễ dàng nhận ra. Ngay tức khắc hai người kia giật mình bất ngờ, y phục của thiếu nữ kia thì họ đã từng thấy qua nó đại diện cho vai vế là người thân của những vị trưởng bối quyền lực bậc nhất trong tộc. Họ dù sao vai vế cũng không có thấp đương nhiên là đã từng gặp qua vài người, thế nên tương đối quen mắt với bộ y phục này.
Nhưng mà bộ y phục của thiếu niên kia thì lại khác hoàn toàn. Nó là một thân bạch y trắng được may cách điệu cực kì đặc biệt ôm sát vào thân thể như bộ quần áo của những vị đại hiệp vân du trên giang hồ, rồng được thêu trên áo cũng là màu vàng kim cao quý. Đường chỉ thêu cực kì tinh xảo nhìn qua sống động giống như là vật thật đang bị nhốt ở bên trong sắp sửa sống dậy. Cho dù là người thiếu hiểu biết đến mức độ như thế nào đi chẳng nữa thì cũng có thể đoán được phải là những người nghệ nhân có đôi bàn tay tài hoa nhất trong thiên hạ mới có thể thêu ra được một tác phẩm nghệ thuật như thế này.
Trong lòng thiếu nữ thầm kinh hãi, nàng không ngờ chuyến đi này của mình vậy mà lại được gặp một vị mặc y phục khí phách như thế này đoán chắc người này vai vế trong tộc cực cao nhất định quyền lực chỉ dưới Bạch tộc trưởng mà cô đã từng gặp qua. Hơn nữa đằng sau lưng còn đeo theo ba thanh v·ũ k·hí đoán chừng là một vị tông sư ẩn dật bên trong Bạch gia
Trang phục này năm đó ta chỉ từng thấy mỗi Bạch Minh Dạ đã mặc qua, không lẽ hắn vẫn còn sống sao, không thể nào năm dó Bạch Minh Dạ cùng với Giang Kiếm Nhất chiến tử cùng với Ám Hà, t·hi t·hể của hắn được tìm thấy cùng với Thanh Long Đao làm sao có thể còn sống ở đây được, nhưng mà thanh giọng của hắn thì đoán chừng chắc cũng chỉ là một thanh niên chưa đến bốn mươi tuổi, Bạch gia không lẽ còn người nào khác kế nghiệp võ đạo ngoài Bạch Minh Dạ hay sao. Trong lòng vị Đông Phương thúc kia thoáng lên một tia bất ngờ có phần kinh hãi, nhưng liền tức khắc trấn định lại mình ôm quyền cúi người.
- Bạch công tử, chúng ta không biết có người ở nơi này nên đã vô tình mạo phạm mong công tử bỏ lỗi. Hai bên cùng nhau dĩ hào vi quý.
- Đừng gọi ta là Bạch công tử gì đó, ta chỉ là một kẻ vô danh lang bạt rất nhiều năm rồi mới tìm về quê hương của mình mà thôi, còn chuyện này cũng bỏ qua đi ta lười quan tâm đến. Toàn Sở chúng ta đi dự yến tiệc thôi, chậm một chút sẽ khiến cho Bạch gia chủ chờ đợi đấy.
Giang Kiếm Nhất chậm người đừng lên, sau đó đưa bàn tay đến cẩn thận dìu Toàn Sở đứng dậy rồi hai người chầm chậm rời đi, hoàn toàn không thèm quan tâm đến hai cái con người đứng ở đằng kia đang chằm chằm quan sát. Mà Đông Phương Thu cũng không hề biểu lộ ra điểm nào tức giận chỉ lắc nhẹ đầu rồi thở dài một hơi mệt mỏi.
- Bạch gia không ngờ lại có vị tông sư mạnh đến mức này tọa trấn, nội lực sâu đến không thể thăm dò. Xem ra tin tức Bạch Gia tụ quân muốn nổi dậy lật đổ hoàng thất thực sự có lí do để tin tưởng rồi.
- Đông Phương thúc người ấy chính là bị thiếu niên mà con đã nói đó.
- Là hắn sao, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Thôi để ta đưa con đi chúng ta cũng không nên để cho Bạch gia chủ phải chờ đợi.