Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 76 Tương kế tựu kế




Chương 76 Tương kế tựu kế

Giang Kiếm Nhất cùng Giang Toàn Sở nhanh chóng rời khỏi chính đường của Bạch gia, thiếu niên đánh bước chân dạo quanh buổi yến tiệc đang được gấp rút chuẩn bị ở bên ngoài thêm một lần nữa, nhưng lần này hắn đã không còn tâm thế thưởng thức sự nào nhiệt ở nơi này mà là để hiểu thêm về địa thế và cách thức di chuyển của các hạ nhân ở trong gia viên Bạch phủ. Hai người đều chỉ nhìn nhau, không ai nói với ai bất cứ điều gì. Đợi cho đến khi đã đi được đến một nơi tương đối yên tĩnh thì Toàn Sở mới nhìn sang hắn nhỏ giọng hỏi

- Ca khi nãy sao lại manh động như thế, trước mặt bao nhiêu người đã rút đao chém còn lên tiếng cảnh cáo. Huynh khiến đệ xuýt chút nữa thì xỉu luôn ở đó rồi đấy, may mắn mà lão Bạch gia đó không tính toán nếu không thì hai người chúng ta gặp nguy rồi.

Giang Kiếm Nhất nhìn về phía tam đệ của mình, rồi lại đảo mắt nhìn lên ánh trăng sáng cùng vô vàn những ngôi sao đêm đang treo lơ lửng ở lưng chừng trời, chẳng có ai biết trong đầu hắn rốt cuộc là đang nghĩ ngợi đến điều gì, chỉ biết sau một lúc trầm mặt như thế hắn mới xoa nhẹ bàn tay vào cán đao lên tiếng đáp lời giải thích một chút về những hành động của mình trong sự vụ vừa rồi.

- Ông ta sẽ không nói hay trách phạt gì chúng ta đâu đệ cứ yên tâm đi, hơn nữa ông ta còn phải cảm ơn ta vì đã ra tay giúp đỡ ông ta hoàn thành một cách trọn vẹn vở kịch vừa rồi đấy.

- Hả...huynh nói giúp ông ta hoàn thành vở kịch, là sao đệ chưa hiểu lắm huynh có thể giải thích kĩ hơn một chút được không ?

- Ừm…

Giang Kiếm Nhất đưa bàn tay của hắn lên xoa cằm mấy cái, trong ánh mắt sâu thẳm của đêm tối hướng thẳng về người tiểu đệ của mình. Bất giác khiến cho thiếu niên có chút lạnh người, nhưng vẫn không thể hiện một chút vẻ sợ hãi nào trước ánh mắt kia. Hắn nhìn lão tam thêm một chút rồi mới chầm chậm thở ra một hơi.

- Chuyện này xem ra ta cũng không trách đệ được, về sau cố gắng tăng cường sức mạnh lên một chút. Khi đệ đủ khả năng bảo mệnh rồi tự khắc sẽ có tâm trí để quan tâm đến những chuyện khác.

Lão tam lại nhìn sang hắn với đôi mắt không hiểu, tuy bản thân cũng biết lão đại đôi khi sẽ nói ra nhiều câu rất là khó hiểu và chả đúng với trọng tâm chút nào, nhưng mà cũng xem như một lời nhắc nhở chân thành của huynh trưởng gật đầu đồng ý rồi lại dùng ánh mắt trông chờ được nghe câu trả lời từ phía của thiếu niên.



- Ta có thể tóm tắt mọi chuyện vừa rồi lại như thế này. Lúc đầu khi tinh thần mọi người vẫn còn hăng hái, ông ta dùng thông tin kén rể để khiến cho tinh thần mọi người chùn xuống. Rồi đợi cho đến khi tinh thần mọi người đều đã thả lỏng lập tức tung ra tin tức thứ hai về việc mình sẽ truyền lại chức vụ gia chủ cho người được chọn trong lần kén rể này, ở bên trong chuyện này có vài thứ khó mà vài lời có thể nói hết tường tận, nhưng đệ có thể hiểu đơn giản là tin tức này đã khiến cho tinh thần mọi người đều lên cao. Lập tức lại tung thêm tin tức rằng bản thân đã đến giới hạn sắp không còn cầm cự được bao nhiêu lâu nữa.

Sự cao thâm nằm ở ba điểm này, ông ta khiến cho tinh thần mọi người đang lên cao xuống thấp, rồi đột ngột đưa lên cao và sau đó là lập tức đẩy lên cao trào, ngay lúc này tâm lí của mọi người đều đã bị ông ta dẫn dắt trở nên cực kì kích động đương nhiên khả năng quan sát và nhìn nhận vấn đề đều sẽ giảm xuống, cuối cùng là ông ta giả vờ mình ho một trận đến hộc máu ý muốn nói thời gian của bản thân thực sự đã gấp lắm rồi. Lúc này đệ đoán xem có bao nhiêu người còn có thể giữa được tâm trạng bình ổn để nhìn ra những điểm sơ hở ở bên trong đó. Ta thì không biết ông ta có mục đích gì trong chuyện này nên chỉ có thể tương kế tựu kế cùng ông ta diễn cho tròn vở kịch này mà thôi.

Lão tam chăm chú nghe ca ca mình phân tích từng lời một, trong lòng âm thầm có một tràn kinh hãi không thể nói nên lời, vừa rồi bản thân hắn cũng đã bị loại thủ đoạn thâm sâu khó lường này dẫn dắt khiến hắn thực sự đã nghĩ rằng Bạch gia chủ đã đến thời hạn cuối cùng lắm nhắm mắt lìa đời, ai ngờ đều chỉ là chiêu trò của lão hồ ly kia. Lại thêm một phần kính ngưỡng nữa dành cho đại ca của mình liền vỗ tay vô cùng thích thú.

- Ca...huynh thông minh quá, mấy chi tiết từ lời nói vô cùng bình thường ấy vậy mà cũng bị huynh phân tích ra tường tận chứ thế được.

Giang Kiếm Nhất nhìn chăm chú đệ đệ của mình, lại thở nhẹ ra một hơi. Không có dáng vẻ gì khác ngoài sự yên lặng đến độ lạ thường. Thiếu niên chậm rãi đáp lại

- Không phải chỉ mình ta phát hiện ra điều này, mà bất cứ ai đủ bình tĩnh trong trường hợp đó đều có thể nhìn ra. Tiêu biểu như cái người đi cùng với Thất công chúa chẳng hạn, ông ta từ đầu đến cuối đều ngồi im một chỗ quan sát lúc cấp bách còn ra tay giữ lại Thất công chúa đang muốn chạy lên, nếu như có thể được làm việc chung với một người có đầu óc như thế cũng giảm bớt được rất nhiều gánh nặng.

- Ồ thì ra còn có người có thể nhìn ra đúng là chân nhân bất lộ chân nhân tướng nha. Vậy sao trong tình huống đó ca lại ra tay vậy, nếu như là người của Bạch gia thì mới hợp lí hơn chứ nhỉ.

Giang Kiếm Nhất đảo mắt chú ý đến tiểu đệ ngồi bên cạnh mình, y đưa bàn tay ra khẽ búng vào trán một cái để lại một cái dấu đỏ ửng khiến tiểu đệ giật mình lấy bàn tay che lại, cẩn thận xoa lên mấy cái xuýt xoa than đau



- Ta mặc theo y phục của Bạch gia người bên ngoài chưa từng gặp mặt ta đệ có nghĩ rằng họ sẽ nghĩ ta là người ngoài không. Còn chuyện đệ hỏi, sao không thử động não suy nghĩ xem tại sao ta lại ra tay.

Toàn Sở xoa xoa trán mình mấy cái, rồi lại làm ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ được một lúc mới vỗ tay bốp bốp giống như đã nghĩ ra được cái gì.

- Vì thái độ lúc đầu của lão đại. Khi đầu tiên đi vào lão đại người là đi muộn nhất thậm chí còn vào sau cả Bạch gia chủ nhưng ông ấy lại không hề có chút tức giận nào lại còn rất vui vẻ cười nói, điều này đã chứng minh huynh là một nhân vật cực kì quan trọng và có tiếng nói chẳng thua kém gì gia chủ Bạch gia.

Nhưng lại chưa từng lộ mặt một lần nào nên bọn họ đều không biết được huynh là ai. Từ đầu đến cuối lão đại đều im lặng quan sát mọi diễn biến, điều này chứng minh ở trong Bạch gia lão đại là nhân vật không bị quyền lực áp chế việc được đem theo v·ũ k·hí vào bên trong chính đường là minh chứng rõ ràng nhất cho nhận định này.

Thế nên khi lão đại rút đao, mọi người đều cho rằng là huynh làm việc theo cảm tính không ai có thể quản thúc được. Mọi người đều sẽ nghĩ Bạch gia không biết từ đâu xuất hiện một vị đại thiên tài có tâm tính thâm trầm như thế, đều sẽ cho rằng là Bạch gia Ngọa Hổ Tàng Long. Mà nếu như là những người trưởng bối của Bạch gia ra tay ngăn cản mọi người đi lên xem xét tình hình, chẳng nào tự nhận rằng trong chuyện này nhất định là có trá khiến kế hoạch đổ bể. Một mũi tên vừa hay lại trúng hai đích, vừa tăng thêm mặt mũi cho Bạch gia trước mặt mọi người lại vừa giúp cho Bạch gia chủ an toàn thoái lui.

- Ừm. Có thể nghĩ được như thế là không tệ, sau này cho đệ ra giang hồ ta cũng bớt được phần nào lo lắng.

Giang Kiếm Nhất lại trầm mặt ngắm trắng đợi cho một hồi chuông đầu tiên khẽ ngân lên trong chính điện báo hiệu cho giờ tổ chức yến tiệc chuẩn bị đến hắn mới nhìn sang tam đệ của mình khẽ xoa đầu y một cái. Rồi mới lên tiếng trong giọng nói có mấy phần uy nghiêm của bậc trưởng bối

- Mục đích của ông ta khi làm như thế là đang muốn phân loại những thế lực. Thế lực đã đi theo Bạch gia thì đương nhiên là xông xáo chạy lên đầu tiên để kiểm tra tình hình, thế lực còn chân chờ chưa đi vội là người nằm giữa có thể thuyết phục còn thế lực từ đầu đến cuối không đứng lên là thế lực chống đối lại Bạch gia sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt. Ta nhận ra lão già này thực sự là một con hồ ly, lão quá gian manh và thấu hiểu lòng người chỉ e là sau này một mình ta khó mà có thể thoát khỏi chuyện rơi vào cạm bẫy của hắn, với thực lực của ta nếu như không thể đánh cũng thừa sức thoát thân, nhưng đệ thì lại khác vậy nên ta đã tính toán một chuyện

- Ca...đừng nói là bắt ta cưới cô ả đanh đá mà khi chiều chúng ta đã gặp nha, đệ không chịu đâu, ả ta mạnh bạo như thế thật sự sẽ g·iết c·hết đệ đó. Ca...tha cho đệ đi mà, đệ chưa muốn c·hết dưới ta nữ nhân đâu.

- Lão tam...



- Ca...nhưng mà...đệ...đệ...

- Tình thế của chúng ta là đang ở đâu, đây là đại Hán không phải nơi đệ còn có thể tùy hứng muốn làm hay không đều được nữa. Bây giờ chúng ta đều đã bước một chân vào quỷ môn quan tứ phía đều là cạm bẫy địch nhân. Mỗi bước đi còn phải nhìn trước ngó sau, chỉ cần sơ sảy liền sẽ c·hết không có chỗ chôn là thời gian cho đệ được phép chọn lựa sao. Còn nếu như không muốn ngày mai ta đưa đệ về mang lão ngũ đến đây làm việc.

- Ca...đừng giận mà...Đệ làm được, đệ làm được. Bây giờ mà trở về bỏ ca ở lại, sau này làm sao mà đệ ăn nói với các huynh đệ được. Chỉ là chuyện này...đệ không mạnh làm sao thắng được cái tỷ võ chiêu thân gì đó được.

- Chỉ cần đệ chịu làm là được, chuyện còn lại tự ta sẽ lo liệu. Vài ngày nữa huynh sẽ đi đến Đế Đô tham gia dưới trướng của Thất công chúa khởi quân để bình định lại giang sơn đại Hán, chuyến này sẽ trãi qua rất nhiều cuộc g·iết chóc trên chiến trường để đệ lại nơi này ta cũng yên tâm hơn phần nào. Nhớ kĩ đệ một mình ở lại nơi này mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu cho tốt, vạn nhất gặp phải nguy hiểm cũng chỉ có thể tự mình cứu mình. Bảo kiếm phải chui rèn trong lửa đỏ, người tài phải chui rèn trong hiểm nguy.

- Ca đệ hiểu rồi.

- Ừm...lần này chịu chút cực khổ xem như một rèn luyện thực chiến cho đệ có thêm kinh nghiệm lăn lộn trên giang hồ, chỉ cần không c·hết là được.

Giang Kiếm Nhất nói dứt lời chẳng muốn bàn thêm chuyện gì nữa có nhưng thứ nói ít một chút sẽ bớt đi rất nhiều gánh nặng trong lòng. Tiếng chuông thứ hai cũng đã khẽ ngân lên báo hiệu cho buổi yến tiệc đã bắt đầu, ánh mắt hắn đảo nhìn về phía sau rồi bàn tay ra hiệu cho tam đệ mình cùng đi thưởng thức bữa yến tiệc vô cùng hoành tráng này.

Tiểu tam trong lòng mệt mỏi chán nản đều có nghĩ đến tương lai phải chăm sóc cho bà cô kia lòng không khỏi chùn xuống, nhưng khi nghĩ đến chuyện bây giờ mình đã trở thành cánh tay đắc lực có thể giúp đỡ cho đại ca gồng gánh bớt đi phần nào mệt mỏi, tự nhiên cảm thấy trong lòng khoan khoái một cỗ nhiệt huyết không biết từ nơi nào xông lên não. Y xiếc chặc bàn tay, khẽ thì thầm với chính mình.

Ca yên tâm, cho dù có c·hết đệ cùng đảm bảo không cho lão hồ ly họ Bạch kia có cơ hội tính kế làm ảnh hưởng đến đại thế của đại ca đâu. Nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, hừ Bạch cô nương gì đó, cứ chờ xem tam gia ta đây đại triển thần uy một lượt thu phục cô thành một cô vợ nghe lời chồng cho mà xem. Nhưng mà nói gì thì nói, nghĩ đến chuyện có được một cô vợ xinh đẹp như thế, ái chà chà tự nhiên cảm thấy sự hi sinh này cũng không tệ chút nào, rất đáng rất đáng gia luôn a.

Không biết cái lão nhị đó sau khi biết được mình có được một cô vợ xinh đẹp mà gia thế còn khủng đến chừng ấy thì sẽ có loại cảm nhận như thế nào nhỉ, chắc là vô cùng ghen tị luôn nhỉ. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của hắn thôi đã thấy thoải mái rồi. Đại ca tính toán quả nhiên vẫn là chu toàn số một, đi theo ca quả là không thiệt, không thiệt một chút nào.