Chương 73 Dự tính
Sau khi mọi chuyện trên đường đã được giải quyết ổn thỏa, thông tin cũng rất nhanh chóng được chuyển về Bạch gia, tạm thời giúp cho bọn họ đều có thể lí giải được sự cường đại của Giang Kiếm Nhất ở thời điểm hiện tại. Bất quá trong chuyện này ai cũng đều biết được hắn thực sự đã b·ị t·hương rất nặng thế nên cảnh giới mới chững lại hoàn toàn ở tông sư cảnh nếu không nhất định đã sớm vượt qua mức độ mà những người bình thường có thể nhận thức được, thậm chí đạp lên tiên lộ trở thành tiên nhân không chừng
- Một thiên tài như Giang Kiếm Nhất vậy mà lại gặp bất hạnh như thế thật sự đáng tiếc. Với cảnh giới tông sư của hắn hiện tại cùng với kiếm thuật năm đó của hắn, ông nghĩ ràng trong thiên hạ này có bao nhiêu người có thể đánh tay đôi với thằng nhóc này.
- Nếu như tướng quân Độc Cô Chiến còn sống thì có thể. Nhưng hiện tại thì ông ta đ·ã c·hết rồi, người có thể đánh tay đôi cùng với hắn nhiều nhất chỉ có năm kẻ. Tổng lãnh thái giám vương triều đại Hán Đông Phương Thu, kiếm ẩn Độc Cô Kiếm Ma, Côn Sơn giáo chủ Phong Dật Thiên, tịnh tâm hòa thường Phổ Thiền, Đà chủ của Ám Hà hiện tại Tô Mộ. Ngoài những người này, có lẽ sẽ có thêm những vị tiền bối ẩn tu lánh sự đời là có thực lực đương cự.
- Ngươi nghĩ giữa họ thì ai có phần thắng cao hơn.
- Nếu như luận về nội lực thì dễ nói, đoán chừng hắn thua tất cả những kẻ ở trên kia. Nhưng trong một trận đánh, nội lực không phải là yếu tố quyết định thắng bại thế nên chuyện này rất khó nói, năm đó hắn được mệnh danh là kiếm đạo đệ nhất nhân, từng ấy năm trôi qua chỉ có trời mới biết được rốt cuộc lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn đạt đến loại trình độ xuất thần nhập hóa nào. Nếu như thật sự hắn lĩnh ngộ được một loại kiếm kĩ nghịch thiên nào đó thì đoán không chừng là có thể giành chiến thắng trước tất cả những người ở trên.
Bạch gia chủ nghe những nhận định này, trong lòng ông tự nhiên cũng có một nỗi cao hứng kì lạ lại có thêm một nỗi bi ai đáng tiếc khôn cùng, chẳng thể giấu được một tiếng thở dài trong lòng. Ánh mắt thâm trầm nhìn về phía khu vườn hoa đang tắm mình dưới ánh nắng có những chú ong bướm đang chao lượn xung quanh.
- Người này thiên phú tuyệt luân, cho dù bây giờ đã không còn như ngày xưa nữa nhưng tuyệt đối cũng là thiên tài thuộc hàng nhất đẳng vô địch trong thiên hạ...nếu như có thể trở thành con rễ của Bạch gia ta thì tốt biết mấy. Nói không chừng với tài lực của Bạch gia...
- Khụ...khụ. Bạch lão đầu có những chuyện không thể nói bừa.
- Khà khà…Hắc lão nói đúng có những chuyện không thể nói bừa, Bạch gia ta vẫn nên chỉ là một gia tộc buôn bán mà thôi, trèo càng cao ngã càng đau.
Hai người đang cùng nhau trò chuyện rất say mê về thực lực hiện tại của Giang Kiếm Nhất liệu đã đủ để xưng bá thiên hạ hay chưa. Thì từ bên ngoài đã có tiếng bước chân người gấp gáp truyền tới, cả hai ánh mắt đều không hẹn mà cùng gặp nhau tại không gian. Chẳng cần ai nói lời nào cả hai tự nhiên cũng đều biết được tâm ý của đối phương là gì càng là bằng qua giao tiếp bằng ánh mắt với đối phương cũng phần nào đoán được người đến lần này là ai.
Không chào nói nhiều cho lòng vòng mất thời gian, Hắc lão hướng vào màn đêm mà đi trước hết, còn vị Bạch gia chủ kia thì nhắm thẳng đến phía trước cửa viện, ông hít thở một hơi thật sâu để điều hoà lại toàn bộ tâm trạng của mình, trước khi người hạ nhân đến nơi kịp bẩm báo ông đã phất ra hiệu đã hiểu cho hắn.
- Cho người chuyển lời tới Thất công chúa, ta sẽ nhanh chóng ra gặp người.
Người hạ nhân kia cả gương mặt ngơ ngát không hiểu tại sao mình còn chưa bẩm báo cái gì mà gia chủ đã biết được ngươi đến là ai. Thế nhưng hắn cũng không dám suy đoán chi nhiều, chỉ có một dòng ý nghĩ thoáng qua rồi liền cúi người cung kính mà rời đi thông báo trước.
Bạch gia chủ ngửa đầu nhìn trời, trong lòng tràn đầy tâm sự bất quá cũng không có chuyện nào có thể nói thành lời, bất ngờ hú dài lên một tiếng. Trong lòng cảm thấy cực kì kích thích trước đại cục thiên hạ sắp biến chuyển không thể đoán lường được nữa, miệng cười cuồng ngạo
- Giang Kiếm Nhất ơi là Giang Kiếm Nhất, lại một lần nữa sự xuất hiện của con khiến cho thiên hạ một phen náo động rồi.
Giang Kiếm Nhất ở một hướng khác sau khi đi chơi đã đời cùng nhanh chóng quay về phủ để quan sát tình hình của Giang Toàn Sở, mặc dù đã một lần thấy nàng cơ trí để vượt qua hiểm cảnh bị dò hỏi thế nhưng trong lòng vẫn còn vô cùng lo lắng. Dù sao cái kim giấu trong bọc cho dù kĩ càng như thế nào cũng sẽ có ngày bị lòi ra. Mà một khi đã bị lòi ra thì phiền phức mà hắn sẽ phải đối mặt là không nhỏ, có thể liên quan đến tính mạng của con người nên không thể không đề phòng.
- Toàn Sở là ca đây, muội mở cửa đi.
- Ca...
Bất ngờ từ bên trong Toàn Sở bật mở cửa sau đó nắm lấy cổ tay áo của Giang Kiếm Nhất kéo mạnh hắn vào bên trong hành động cực kì nhanh chóng hoàn toàn không để cho bất cứ ai phát hiện ra điểm nào khác thường. Chỉ là y phục của hắn sộc sệch hết cả, lớp phấn trang điểm trên gương mặt khi nãy cũng bị mấy giọt nước mắt giả vờ là cho trôi đi phần nào.
- Lão đại...còn phải cải trang bao nhiêu lâu nữa thế. Đệ thật sự chịu hết nổi luôn rồi, ở đây đều là những vị cô nương đôi mắt tinh tường chỉ cần hơi sơ sảy một chút là bọn họ liền nhìn ra có điểm không ổn. Đệ còn trẻ chưa muốn c·hết như thế đâu.
- Ráng chịu đựng một chút, sau khi đến Đế Đô ta sẽ tìm một thân phận khác phù hợp hơn cho đệ.
- Chút nữa cùng ta đi gặp vị Thất công chúa kia, nhớ kĩ đệ chỉ cần gọi ta Nhất ca là được, một chuyện khác phải luôn đi sát bên cạnh ta. Mọi người nếu như có hỏi gì đệ chỉ cần im lặng không cần trả lời, có ta ở đó sẽ không có kẻ nào dám làm khó dễ đệ. Thôi tẩy lớp trang điểm ra đi, ta ra bên ngoài kiếm vài bộ y phục mới cho đệ rồi đưa đệ đi tắm rửa.
- Đệ hiểu rồi. Nhưng mà ca…sắp xếp càng nhanh càng tốt nhé. Chuyện này giả vờ một vài ngày thì được, những mà thời gian lâu dài nhất định sẽ bị phát giác.
Giang Kiếm Nhất gật đầu đồng ý, mà trong chuyện này chẳng cần lão tam nhắc nhở bản thân hắn cũng thấy vô cùng gấp gáp phải thực hiện càng sớm càng tốt. Vừa mới bước chân đi ra khỏi phòng, bước được hai bước thì hắn đã liền đụng mặt ngay một thiếu nữ cũng đang đi đến khiến cô giật mình mà lùi chân về sau xém chút thì ngã, hắn lập tức đưa bàn tay đến nắm lấy bàn tay cô kéo đứng lại như bình thường.
- Cô nương lần sau đi đứng cẩn thận một chút.
- Đa tạ...
Thiếu nữ này nhăn mặt lại, trong lòng còn đang hơi hoang mang không hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra. Rõ ràng trong tình huống vừa rồi là cô đang đi thẳng rất bình thường hắn đột nhiên từ chỗ nào lao ra đụng phải xém nữa khiến cho cô ngã chỏng vó, thế mà còn nhắc nhở cô lần sau phải đi đứng cho đàng hoàng, trong lòng tự hỏi đây rốt cuộc là cái loại đạo lí gì vậy chứ.
Chỉ là Giang Kiếm Nhất cũng có mấy phần bất ngờ khi đụng phải người của Bạch gia nhanh đến như thế. Hắn đã nghĩ một cái phủ viện lớn đến như thế này thì tỷ lệ gặp được người của Bạch gia là vô cùng thấp mới phải không nghĩ mới bước hai bước đã gặp. Xem như hắn cùng với người của Bạch gia cũng rất có duyên. Giang Kiếm Nhất nhìn kĩ vị cô nương này từ trên xuống dưới một cái.
Từ khi đến nơi này, hắn đã đặc biệt chú ý rất kĩ đến lối trang phục của người Bạch Gia, chỉ có những người có huyết thống Bạch gia mới được phép mặc bạch y giống như thế này. Rồi sẽ luận theo vai vế cao thấp mà biểu tượng của loài rồng của Bạch gia sẽ được thêu trên bạch y sẽ có những loại màu sắc và độ lớn nhỏ khác nhau.
Người nữ tử vừa đụng vào người hắn kia cũng mặc bạch y chứng tỏ cô ta cũng là người của Bạch gia hơn nữa hoa văn rồng được thêu trên y phục của cô cũng tương đối lớn và mang một màu vàng rực như vàng kim, chứng tỏ là người có địa vị và tiếng nói không thấp trong tộc. Thiếu niên vô cùng vui vẻ ngắm qua thử thân hình của cô sau một chút thì mới gật gù mấy cái, chỉ là biểu hiện tự tiện này của hắn tự nhiên làm cho cô nương này phát ngượng, đầu nóng bốc hoả vô cùng giận dữ.
- May mắn gặp được tiểu thư, muội muội của ta đang cần một bộ y phục để chút đêm nay dự yến tiệc không biết tiểu thư có thể cho ta mượn một bộ hay không, chỉ cần vừa vặn là được
- Ngươi...ngươi tên đê tiện!! Ngươi là ai sao lại dám vô lễ như thế, ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không mà dám nói ra những lời thô tục như thế.
- Ta...đệ tiện...nói lời thô tục...
Giang Kiếm Nhất còn chưa hiểu chuyện gì thì tự nhiên bị chửi, hắn nhất thời ngớ cả người không biết phải nói như thế nào trước tình hình này, không ngờ mấy mươi năm sống thanh bạch chưa từng lợi dụng nữ nhân trên cuộc đời này của hắn, cũng có ngày bị người chửi là đệ tiện và thô tục.
Nhất thời chỉ biết cười khổ trong lòng chứ nào đâu biết được phải giải thích cùng với cô như thế nào. Bất ngờ từ đằng sau liền có một giọng nói vọng tới giúp giải vây cho hắn, giọng nói này có phần hơi khàn vừa nghe thì đã biết người nói là ai
- Dao nhi đừng làm khó công tử nữa cậu ấy là khách quý của chúng ta đấy.
- Gia gia...nhưng mà hắn ta đòi mượn y phục của con, khách quý của chúng ta nào có loại người đê tiện như thế.
- Dao nhi, ta nói con dù sao cũng là nữ nhi cái tính nóng giận bọp chọp này vẫn là cần sửa đổi dần đi. Hơn nữa trong chuyện này cũng là con hiểu sai ý của cậu ấy rồi. Cậu ấy đi cùng với muội muội là thật, nhất thời lang bạt trên đường nên mới không chuẩn bị trước y phục cũng là thật, hỏi mượn từ con là y phục cho muội muội của cậu ấy cùng là thật
- Hừ...hoặc là con được gặp mặt tiểu muội của hắn, nếu không có c·hết con cũng không bao giờ giao đồ của mình ra, làm sao biết được hắn sẽ làm loại chuyện gì với quần áo của con chứ.
- Bạch tiểu thư nếu như muốn xem có thể thoải mái.
Giang Kiếm Nhất vừa dứt lời đã hướng thẳng người về phía đằng sau mà đi, Bạch gia chủ nhìn theo bước chân của thiếu niên trong lòng thầm thở dài. Cái con người này tiền cũng không làm hắn lung lay, nữ sắc cũng không khiển hắn dao động, những cái khác đương nhiên cũng chẳng hề làm hắn suy xiển tâm trí. Loại người có thể cầm lên được cũng rất vui vẻ bỏ xuống được mà chẳng có chút thái độ trách móc nào. Kì thực muốn mua chuộc hay nắm thóp loại người này tiêu dao tự tại đã sớm nhảy ra khỏi những vòng quay của quy tắc và luật lệ bất cứ lúc nào cũng là phiền phức nhất cũng là khó khăn nhất. Chưa kể muốn nắm thóp điểm yếu chí mạng của loại người này để dồn hắn vào đường c·hết, là chuyện gần như không thể làm được.
- Toàn Sở muội đã tẩy trang xong chưa. Ca đến đưa muội đi tắm đây.
- Ca...
Từ bên trong tức khắc mở cửa, một thiếu nữ quần áo hơi có phần xộc xệt bước chân ra, lớp trang điểm nhẹ nhàng trên mặt cô đã được tẩy đi phần nào nhường lại cho cô diện mạo thật cũng vẫn rất yêu kiều mỹ lệ khiến cho Bạch tiểu thư đứng ngay đằng sau cũng bất ngờ ra mặt. Thiếu nữ yêu kiều vừa nhìn thấy có người khác ngoài ca ca của mình, nhất thời vô cùng bất ngờ liền vội nép mình vào một bên cánh cửa giọng thõ thẽ
- Ca là ai vậy
- Bạch tiểu thư của Bạch gia.
- À là Bạch tiểu thư...tiểu nữ Toàn Sở xin chào Bạch tiểu thư.
- Tiểu muội tên là Toàn Sở sao, dung nhan này cũng thật là xinh đẹp quá.
Cô vừa mới nói tức khắc đã tiến lên một bước muốn động tay lên gương mặt của Toàn Sở để mân mê sờ thử làn da, liền ngay tức khắc Kiếm Nhất ở bên cạnh đưa cánh tay tới che trước tiểu muội của mình lại bước tới một bước ngăn cách hai người với nhau. Thanh đao vỏ đen bí ẩn vẫn luôn được đeo ngay sau lưng của hắn cũng khẽ động ngân lên một tiếng keng rất khẽ, nếu như người bình thường cơ bản là không thể nghe thấy.
Nhưng mà Bạch gia chủ tuy thực lực không tính là bá đạo những cũng là một tông sư trong giang hồ đương nhiên phát hiện được rất rõ ràng dị động nguy hiểm này nhất thời cả gương mặt ông một phen xám đen lại, trong lòng giật thót liền bước chân về phía trước nắm lấy cháu gái mình kéo lại
- Dao nhi chuyện đến đây là được rồi, không được vô lễ với công tử. Tiểu hữu, đứa cháu gái nhỏ này của ta chưa hiểu chuyện, cậu cũng xem như thuộc vào hàng trưởng bối rồi vẫn là đừng tính toán với đứa hậu bối thiếu hiểu biết. Còn chuyện y phục cho cậu và đứa trẻ Toàn Sở này ta sẽ cho người sắp xếp.
- Bạch thúc nếu được như thế thì thật là đa tạ người.
Hắn vừa nói dứt lời, Bạch lão đã mỉm cười bàn tay phất ra một cái liền có hạ nhân từ bên ngoài chạy đến nghe lệnh đưa hai người đến phòng tắm thượng hạng.