Chương 72 Gặp mặt
Cứu người sao, đó không phải là sở thích của ta. Làm anh hùng cũng không phải con người của ta. Cứu nhân thế độ chúng sinh cũng không phải là đạo của ta. Giang Kiếm Nhất tự thì thầm với chính mình, đạo mà hắn truy cầu là trường sinh là bất tử bất diệt hoặc có chăng là trở thành kẻ đạp lên vạn vật chứ không phải trở thành anh hùng cứu nhân độ thế gì đó để người tung hô.
Thế nên dù đã nấng ná lại xem kịch nhưng cũng cũng không có hứng thú tham gia vào, hắn thừa sức biết được Bạch gia chủ đã có tính toán cho hắn chu toàn. Hiển nhiên bây giờ có thể an tâm rời đi mà không cần phải chen chân vào để tranh một vai diễn trong cái vở kịch nhàm chán kia.
Mấy người nam tử đối mắt cùng nhau, dường như cũng đều phát giác ra sự khác thường của Giang Kiếm Nhất nhìn thấy hắn quay người đi mà trong lòng không khỏi lo lắng, tức khắc thay đổi kế hoạch từ kích thích lòng trượng nghĩa muốn giúp người trong lòng Giang Kiếm Nhất sang một kế hoạch khác nhắm vào mấy vị nữ tử đang hướng đi tới kia để gây sự.
Xem như như tận lực làm việc nếu như đại sự không thành cũng không thể trách bọn họ. Trong số những người nữ tử đi tới, có một vị cô nương lập tức bước chân về phía trước, giọng cô lảnh lót như tiếng chim sẻ khiến người ta nghe thấy vui tai
- Đám côn đồ các ngươi mau thả cô ấy ra.
Những kẻ kia lập tức liếc mắt với nhau ra hiệu thay đổi kế hoạch, bắt đầu nhắm đến vị Thất công chúa gây sự
- Ồ đây không phải là Thất công chúa sao. Quả nhiên giống như trong lời đồn của bàn dân thiên hạ là một tuyệt thế mỹ nhân hiếm có trên đời.
Mấy tỳ nữ đi theo hầu bên cạnh kia nghe thấy những lời này liền nhận ra ý tức khinh thường ở trong từng lời nói, tức thời nổi giận đến đỏ cả mặt chân giẫm mạnh xuống đất xăn lên tay áo chỉ thẳng ngón tay về trước mặt của đám người lớn tiếng quát mắng.
- Nếu như đã biết Thất công chúa đang ở đây, các ngươi còn không mau thả người rồi cút đi. Một chút nữa có người tới đây, các ngươi tuyệt đối không có loại kết cục tốt đẹp.
- Ồ...uy phong quá, uy phong quá. Một nô tì hầu hạ bên cạnh Thất công chúa thôi mà cũng có được cái uy thế đến như thế này. Thật là khiến cho ta sợ quá, sợ quá...khà khà khà...Bây giờ đã chẳng còn giống như ngày xưa nữa, thiên hạ phân tranh ai cũng có thể làm đại nghiệp, đừng hòng mang cái danh hoàng thất ra để hù bọn ta. Không có tác dụng nào đâu, nếu như có thực lực thì liền thể hiện đi.
Hắn nhìn về phía đồng bọn vừa nói vừa làm ra dáng vẻ cợt nhả khiến cho mọi người đứng xung quanh đường vô cùng bực bội, mấy người tỳ nữ đi cùng Thất công chúa đều nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo nộ khí xung thiên đích thức là đang vô cùng tức giận chỉ muốn liền cầm đao chém hết những tên này mà thôi. Nhưng cũng chỉ có Thất công chúa đối với những lời nhục mạ khinh thường thân phận nữ nhi của nàng vẻ bên ngoài vẫn bình lặng hoàn toàn không có lấy một tia tức giận nào, nhưng trên gương mặt vô cùng cương nghị sẵn sàng cứng đối cứng với đối phương đến cùng chứ không chấp nhận nhượng bộ. Tuy là thân nữ nhi khuê cát nhưng rõ ràng nàng ta cũng không phải loại quả hồng mềm để người ta muốn uốn nắn như thế nào cũng được.
Xem ra tâm tính của cô ta không tệ, chắc cũng có thể làm việc lớn, Thanh Long đao vẫn còn chút cầu may lấy được. Vậy thì nhân cơ hội này mình lấy thêm chút hảo cảm từ họ đoán chừng cũng không tệ đâu nhỉ. Giang Kiếm Nhất đang di dời thân hình tách khỏi đám đông vây xem thì đã lại lần nữa dừng bước chân xem kịch hay, cũng nhờ thế mà hắn mới biết được vị Thất công chúa kia tâm tính cũng không tệ chút nào. Nếu như có được thực lực lớn mạnh phò tá chắc có thể làm được chuyện lớn không chừng.
Đám người ai nấy hai mắt nhìn nhau, phát hiện ra cuối cùng mình cũng đã khiến cho Giang Kiếm Nhất dừng bước chân lại, đoán không chừng có thể tiếp tục lợi dụng vị Thất công chúa kia để thực hiện kế hoạch của mình. Lập tức lần nữa lớn tiếng, lần này là dùng lời nhục mạ nhắm thẳng vào điểm yếu đuối nhất trong tâm lí của Thất công chúa.
- Thất công chúa, đáng tiếc thật. Mỹ nhân xinh đẹp như thế này mà lại gả cho một tên phế vật không biết đ·ã c·hết ở xó xỉnh nào như Giang Kiếm Nhất. Giang gia cũng thật là bất hạnh, cả gia tộc tử chiến với kẻ địch còn người có thiên phú tốt nhất là ôm theo bảo kiếm bỏ chạy để giữ mạng. Chậc…thật là mất mặt
- Ngươi...tên súc sinh không được phép xúc phạm phu quân của ta.
Thất công chúa tức khắc chuyển dời thân thể, phát động lực lượng trong người cả gương mặt cô co lại nổi chạy dọc thành những đường gân trên trán. Dường như ngay tức khắc sau khi hắn vừa mới dứt lời, tay cô đã liền vũ động toàn bộ lớp y phục bên ngoài không có gió mà tự căng phồng lên, từ bên trong ống tay áo tức khắc sáng loáng lên ánh bạc vô thanh vô tức bắn ra mười mấy đạo hàn quang bay đến với tốc độ kinh người nhắm thẳng vào tất cả những huyệt vị c·hết người trên cơ thể của kẻ kia. Kẻ đồng bọn đứng ở ngay bên cạnh vừa mới phát hiện ra được có chuyện không tốt, y lập tức xuất hiện đao trong tay chợt cũng lóe lên sắc quang mang lạnh lẽo, chém ra mấy đao liền đều ngăn chặn hết đi những đòn đến đang lao đến với tốc độ kinh kh·iếp kia.
- Cao thủ nhị lưu. Thất công chúa, người quả nhiên ẩn giấu rất thâm sâu nha. Nhưng người của ta là tông sư người có thể làm...
Chưa kịp nói dứt lời, thì từ đằng xa đã có một thứ gì đó bắn tới với tốc độ cực kì khủng kh·iếp. Kẻ có cảnh giới tông sư kia vừa mới cản mấy đòn của Thất công chúa thế thủ còn chưa chuyển dời lại thì đã nhìn thấy một thứ gì đâm tới như vũ bão trong lòng không khỏi kinh kh·iếp, cả gương mặt tức khắc xám lại như tro, đao không kịp vung lên để chém thứ đang bắn đến, hắn chỉ có thể tạm thời đưa thân đao lên để chặn đứng đòn t·ấn c·ông đang lao đến như vũ bão kia.
Keng…một thanh âm sắc inh tai đột ngột truyền đi khắp cả không gian tạo ra một v·ụ n·ổ với quy mô nhỏ. Thứ b·ị b·ắn tới kia dường như đã gặp phải vật cản cùng với thân đao đối chọi một lúc nhưng bất thành nên bắn thẳng lên trời, còn kẻ cầm đao kia thì bị lực phản chấn khủng kh·iếp nên cũng chẳng khá khẩm gì thân hình bắn ngược về phía sau ngã xuống đất cái rầm. Tức khắc mọi người trong chợ đang đứng xem náo nhiệt đều bất ngờ không ngậm lại được miệng chẳng ai hiểu chuyện gì vừa mới diễn ra quá nhanh và quá mạnh, kể cả cái tên mà nãy giờ xúc phạm cùng chửi bới rất mạnh miệng kia cũng tức khắc xám mặt ngồi phệt xuống đất vì sợ.
Toàn bộ không gian đều tức khắc chìm vào màn tĩnh lặng, không có ai bảo ai điều gì nhưng nhất thời ai cũng có chung một suy nghĩ một nỗi sợ hãi vô hình không thể miêu tả thành lời. Phải làm thế nào…ai đã ra tay…kẻ đó đang ở nơi nào, nhất thời không biết bao nhiêu câu hỏi bủa vây lấy đầu óc của tất cả mọi người. Chợt trong cái tĩnh lặng đó, có một tiếng keng keng của vật gì bằng kim loại khi mới vừa rơi xuống đất phát ra khiến mọi người giật mình hoàn hồn lại. Có vài người còn tím tái mặt mũi bây giờ có gắng hít lấy hít để không khí vào phổi. Trong khoảng khắc căng thẳng đó họ đã nín thở mà chính bản thân cũng không thể nhận thức được.
Ngay cả vị Thất công chúa kia cũng thình lình giật mình, khi nãy cô cảm thấy một luồng gió cực mạnh xoẹt ngang qua mái tóc mình hướng thẳng về hướng của mấy người kia, còn tưởng là một loại ám khí gì đó rất bá đạo của vị bằng hữu nào đó ném ra để tương cứu, không ngờ ấy vậy mà chỉ là một đồng tiền vàng, một đồng tiền vàng có thể tạo ra sức phá huỷ mạnh đến như thế phải là người có thực lực cấp bậc nào mới có thể làm được.
Hơn nữa sau cú v·a c·hạm khủng kh·iếp vừa rồi, đồng tiền kia vậy mà không có lấy một chút dấu hiệu bị hư hại nào, vẫn cứ bình thường giống như một đồng tiền mới bị ai đó đánh rơi ra khỏi túi. Kẻ cầm đao kia cố gắng lồm cồm bò dậy, lúc này mới kinh hãi nhận ra trên thanh đao của mình đã có thêm một vết lõm cực kì khủng kh·iếp cùng vô số các vết nứt từ chỗ ấy chạy ra khắp cả thân đao, cả lưng lạnh toát mặt cắt không còn một giọt máu.
Thanh đao của hắn tuy không tính là bảo đao, nhưng cũng là một thanh thuộc hàng nhất đẳng trong thiên hạ sắt thép bình thường cơ bản là không thể so sánh cùng với nó, vậy mà lại bị một đồng tiền vàng làm cho thành thế này, người không tận mắt chứng kiến còn tưởng là bị một loại thần binh ám khí nào t·ấn c·ông nào ai nghĩ là bị một đồng tiền vàng vô cùng tầm thường làm thành.
- Là kẻ nào...
Tên cầm đầu sợ đến chân đứng không vững nổi tức khắc hét toáng lên nhưng không có ai đáp lại lời của hắn, chỉ có từ đằng xa chầm chậm truyền đến vài tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp của ai đó. Mọi người đều giật mình, trong vô thức đều quay đầu về hướng đó xem thử. Từ trong đám người đi ra một vị thiếu niên cả người mặc y bào đắt tiền, trên thắc lưng của y còn có nạm khắc một đầu rồng bằng vàng kim, trên đầu đội một cái mũ rơm có đeo thêm một chiếc chuông vang đang khẽ đung đưa theo từng bước chân của hắn. Dáng người thiếu niên này tương đối cao, lúc đi lướt qua người của Thất công chúa còn thấy hắn cao hơn cô cả một cái đầu, chân bước đi thong dong phong thái thoải mái dường như chẳng hề đặt những kẻ kia vào trong mắt.
- Là một thanh đao tốt, chỉ tiếc là nằm trong tay của kẻ yếu kém nên cũng chỉ có thế. Một đồng vàng này xem như tiền đền bù tổn thất của ta, ngươi không cần cảm ơn lòng tốt của ta đâu.
Giang Kiếm Nhất lần nữa động chân, nhẹ nhàng đá thẳng đồng vàng đang nằm dưới đất thẳng đến chỗ kẻ cầm đao. Nói thì nhẹ nhàng nhưng mà kì thực tốc độ và lực đạo bắn đi của nó không hề nhẹ chút nào. Kẻ kia đang lồm cồm bò dậy lập tức phát giác ra sự tình, trong sự bất ngờ ấy hắn chỉ có thể đưa cả bàn tay ra đỡ lấy một đòn t·ấn c·ông bắn tới.
Chỉ thấy một tiếng phụp nhẹ nhàng sau đó là tiếng gào thét đau đớn của kẻ kia, hắn lăn lộn trên mặt đất từ bàn tay hắn máu không ngừng tuông ra xối xả. Một đồng vàng tưởng chừng bình thường như thế, khi nãy vừa mới phá hủy một thanh bảo đao, bây giờ lại trở thành công cụ g·iết người xuyên thẳng vào nằm giữa hai bàn tay.
- Ồ là ta hơi mạnh chân rồi, hay để ta đền bù thêm cho người một đồng tiền vàng nữa nhé.
- Không…không xin đại hiệp tha mạng. Chúng ta tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.
Đám người kia đều giật mình kinh hoàng, một đồng tiền đã nguy hiểm như thế, nếu thêm vài đồng nữa thì c·hết là chuyện chắc chắn. Sông trong thời cục loạn lạc này mạng sống cũng chẳng khác nào rơm cỏ. C·hết thì thôi sẽ chẳng ai có hứng thú thay ngươi tìm lại công đạo nữa. Cả đám người chia nhau đỡ lấy đồng đội của mình rồi đều vắt chân lên cổ mà cắm đầu bỏ chạy.
Giang Kiếm Nhất xem hết bộ kịch này, còn sẵn tiện trang bức thêm vài câu tự nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Liền hướng quay đầu về phía khác mà tiếp tục đi tản bộ, dù sao mục đích để lại ấn tượng trong lòng của Thất công chúa kia hắn cũng đã đạt được, không cần phải nấng ná thêm nữa nếu không sẽ làm mất đi hình tượng của mình. Chỉ là khi chân bước chưa xa đã nghe thấy có giọng nữ truyền tới, thanh giọng nữ nhân thanh thoát nhưng lại vô cùng trầm ấm so với tiếng hét tức giận khi nãy thì êm tai hơn nhiều vô thức khiến con người ta tự nhiên thấy sảng khoái trong lòng.
- Thiếu hiệp xin dừng bước.
Hắn chững người nhưng khong hề quay đầu hoàn toàn trở lại, toàn bộ khuôn mặt vẫn như cũ bị ẩn dưới cái mũ rộng vành. Cũng muốn nhân cơ hội này quan sát cho thật kĩ cái người Thất công chúa được xem là mỹ nhân gì đó, chỉ là nhan sắc của cô cũng không khiến cho hắn thất vọng nhưng bất quá so với những người mà hắn quen thì kém hơn một chút.
- Cô nương không biết còn có gì muốn nói sao
- Thiếu hiệp đa tạ đã ra tay tương trợ, nhìn qua thực lực của thiếu hiệp không thấp nhất định cũng là tông sư cảnh không biết cao danh của thiếu hiệp là gì, sau này nếu như có cơ hội được gặp lại nhất định sẽ báo đáp.
- Ta sao...không có danh tiếng gì cả chỉ là một kẻ lang thang rất nhiều năm rồi mới quay lại cố hương mà thôi, trong thiên hạ này sớm đã chẳng còn ai biết đến nữa rồi.
Hắn dứt lời không quan tâm đến cô nữa, hướng thẳng về phía trước mà đi, lại càng tiện tay vung tiền mua thêm không ít những món ăn lặt vặt nữa để thưởng thức. Mọi người nhìn theo bóng lưng của hắn khuất dần chợt Thất công chúa thở dài ra một hơi có chút tiếc nuối trong lòng
- Đi thôi, chúng ta đến Bạch gia.