Chương 71 Chuyện cũ
Giang Toàn Sở sau một trận khóc lóc thảm thiết đến đỏ cả mắt thì đã được đưa đi về phòng trước để nghỉ ngơi cũng như chăm sóc lại thân thể, mọi hạ nhân trong phủ đều được căn dặn phải hoàn toàn tuân theo mọi mệnh lệnh của cô thế nên hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Sau một chút bàn bạc của tất cả mọi người, rốt cuộc thì nơi này cũng chỉ còn mỗi Giang Kiếm Nhất cùng với Bạch gia chủ đi cùng nhau trò chuyện. Hắn tạm thời thuật lại sơ bộ về những chuyện đã diễn ra trong gần hai mươi năm lưu lạc giang hồ, còn những chuyện xưa cũ kĩ hơn nữa khi được hỏi đến chỉ lắc đầu chán nản chứ không hề có ý trả lời. Việc này vừa phần nào tránh được nghi ngờ lại cũng xem là một lí do vô cùng hợp lí
- Hai mươi năm qua xem ra cháu dã chịu không ít cực khổ.
- Bạch thúc nói quá lời rồi, cháu là thân nam nhi đối với cháu tứ phương đều là nhà. Hành tẩu giang hồ c·hết ở đâu thì chôn ở đó đương nhiên không có vấn đề. Chỉ là tiểu muội từ khi còn nhỏ đã tha hương cầu thực sống khổ sở ở bên ngoài, con không muốn con bé chịu khổ thêm nữa nên mới quay về. Hơn nữa lần này quay về cũng là muốn lấy một món đồ
- Ừm...chuyện này ta đã nghe rồi con không cần lo Bạch gia chúng ta tuyệt đối không có ý kiến gì với chuyện này. Dạ nhi năm đó vốn cũng muốn tặng thanh đao này cho con, con lấy đi đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng hiện tại nó đã nằm trong quốc khố nếu như con muốn lấy đi e rằng không dễ.
Giang Kiếm Nhất nghe đến ngữ điệu này của ông, lập tức đã nhận ra được thái độ của Bạch gia chủ, cũng xem như thuận nước đẩy thuyền để ông thoải mái nói ra dự tính của mình. Hắn dừng bàn chân của mình lại, đứng vào thế song song với Bạch gia chủ thái độ vô cùng nghiêm túc như đang muốn bàn một chuyện đại sự.
- Bạch thúc nếu như thúc đã có lời muốn nói, vậy thì giữa chúng ta không cần cứ phải ấp ấp mở mở như thế nữa. Chuyện nói sớm có thể cùng nhau bàn bạc để đưa đến kết luận.
Bạch gia chủ hơi quay người lại nhìn thấy thái độ vô cùng nghiêm túc của hắn, trong lòng không khỏi có một chút hoài niệm về quá khứ xưa cũ của mình. Cười một tràng vô cùng sảng khoái với thiếu niên, sau khi đã giải tỏa được phần nhiều những tâm tư trong lòng của mình tự nhiên ngôn từ cũng dễ dàng để nói ra hơn hẳn, ôn vỗ mạnh vai của hắn mấy cái, vô cùng thích thú lên tiếng.
- Giang Kiếm Nhất đây chính là điều mà ta thích nhất ở con, rất thẳng thắng người làm việc lớn đều nên có tác phong như thế này. Được rồi ta cũng không muốn lòng vòng mất thời gian nữa. Ta muốn còn phò tá Thất công chúa lên ngôi hoàng đế.
- Chuyện này...cũng được thôi. Nhưng tại sao lại là Thất công chúa mà không phải là ai khác, theo như những gì mà con nghe được thì Đại hoàng tử hoặc nhị hoàng tử mới là người có cơ hội lớn nhất ngồi lên cái ghế này mà. Nếu như phò tá một trong hai người, có thể tiết kiệm được không ít thời gian và tài lực.
- Chuyện này dài dòng phức tạp có có thể giải thích hết trong vài lời cho đặng. Mà nếu như ta nói Bạch gia ta nợ hoàng đế một lời hứa con có tin điều đó không
- Nếu như nghĩ kĩ một chút, cũng không phải là không có lí tin...
Lời này vừa nói ra tức khắc làm cho Bạch gia chủ có hơi chấn động trong lòng, cách nói chuyện thẳng thắn này của Giang Kiếm Nhất đương nhiên không có khác cái gì so với ngày xưa, vẫn là lúc nào cũng làm người ta cụt hứng giữa chừng. Bạch gia chủ giả vờ ho ra mấy cái để bình hòa lại tâm tình như cũ.
Cái thằng nhóc c·hết tiệt này không hiểu sao mỗi lần ta nói chuyện cùng nó là kiểu gì cũng không bình ổn được cảm xúc. Giang huynh năm đó nổi tiếng hào hoa phong nhã bậc nhất Đế Đô khiến cho không biết bao nhiêu vị tiểu thư hoàng hoa khuê cát cũng phải thầm thương trộm nhớ, lại ôm một bụng văn chương uống rượu là làm thơ lời như châu ngọc, sao lại có đứa con ăn nói khiến người ta muốn đánh như thế này chứ.
- Giang tiểu điệt đừng làm mất hứng của ta như vậy chứ, ít nhất con cũng phải làm ra vẻ bất ngờ để ta kể chuyện chứ.
- Ồ Bạch thúc, là lỗi của con. Chuyện này có mấy phần khó tin thúc có thể giải thích rõ hơn được không
- Ừm...chính là phải nói như thế chứ.
Bạch gia chủ liền chuyển đổi lại thần sắc hào hứng vốn có của mình, nào đâu còn cái dáng vẻ thâm trầm như lúc trước nữa. Ông bắt đầu ho khụ khụ vài tiếng chỉnh sửa lại thanh giọng của mình cho thật tốt sắp sửa cất lời thì Giang Kiếm Nhất đã lập tức chen miệng nói trước.
- Bạch thúc, tóm gọn câu chuyện của thúc lại trong một trăm chữ nhé.
- Biết rồi...tiểu tử ngươi vẫn cứ vội vàng như ngày nào. Có câu chuyện hay nào lại ngắn đâu chứ. Là thế này, tiên hoàng đời trước tức là thái thượng hoàng hiện tại cùng với gia chủ đời trước của Bạch gia có giao tình không tệ với nhau, thế nên từng có vài cuộc giao dịch với nhau. Thái thượng hoàng vốn là người trầm mê xem tướng số trong lĩnh vực này môn đạo không tệ, năm đó người cũng đã tính rằng Giang gia của ngươi sẽ gặp phải cơn đại biến diệt tộc, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển được mệnh trời đành phải ôm theo bí mật này trong lòng sầu khổ sinh bệnh mà c·hết. Trước khi nhắm mắt ngài ấy đã tính ra hoàng thất nhất định sẽ có một ngày gặp đại loạn khiến cho thiên hạ phân tranh.
Cũng là trong năm đó Bạch gia gặp phải cơn đại biến lớn nhất, toàn bộ gia tộc bị kéo vào đại chiến cùng với các tổ chức sát thủ muốn phục hưng Ám Hà, may mắn được hoàng thất hỗ trợ quân lực mới có thể gồng mình sống qua được một kiếp, thế nên hai bên đã đề ra một ước định giúp đỡ lẫn nhau. Trong tâm thư cuối cùng được Thái thượng hoàng viết lại đã có nói rất rõ ràng về trận đại kiếp mà nhà Hán sắp phải đối mặt này. Hoàng đế muốn chống lại mệnh trời thành ra đã quyết định sẽ g·iết hết cả sáu người con trai của mình để đảm bảo ngai vàng cũng như quốc gia được thái bình.
Nhưng mệnh trời vốn đã định chỉ là phàm phu tục tử làm sao có thể thay đổi, Hoàng đế vậy mà lại c·hết trước khi kịp ra tay điều cuối cùng mà ông ta muốn chính là mong Bạch gia thực hiện lời hứa năm ấy với Thái thượng hoàng phò tá Thất công chúa lên làm hoàng đế.
- Bạch thú một trăm chữ của thúc dài quá rồi. Tóm gọn lại một trường đại kiếp này đã được Thái thượng hoàng tính trước, ông ta cũng từng cứu Bạch gia nên Bạch gia chịu ân phải báo đáp bằng cách phò tá Thất công chúa lên làm hoàng đế, nhưng tình thế của thúc hay nói đúng hơn chính là Bạch gia hiện tại không cho phép. Thế nên thúc muốn con trước tiên đầu nhập dưới trướng cô ta, thu hút nhân sĩ thiên hạ bằng danh tiếng của Giang gia sau đó thúc mới gia nhập mở ra đại thế chia ba thiên hạ chứ gì
- Khà khà...ta nói Giang huynh và Giang phu nhân năm đó đều là kì tài nổi tiếng khắp Đế Đô, làm sao mà con trai của họ có thể ngu ngốc được, ý của ta chính là như thế. Con cảm thấy chuyện này như thế nào.
- Nếu như thực hiện đương nhiên sẽ mất nhiều thời gian hơn so với dự tính của con, nhưng mà thôi cũng được. Dù sao Thất công chúa đó nghe nói cũng đã giúp đỡ duy trì hương hỏa cho Giang gia trong gần hai mươi năm nay không bị gián đoạn, cho dù là không có công lao thì cũng có khổ lao.
- Dù sao cũng là thê tử chưa qua cửa. Con không giúp nàng thì giúp ai.
- Chuyện thê tử gì đó thì Bạch thúc đừng nhắc đến nữa. Giang hồ lang bạt chính là ăn gió nằm sương c·hết đâu chôn đó, nữ tử ở bên cạnh chỉ là phiền phức mà thôi.
- Ừm...ừm ta hiểu mà. À mà nàng ta hiện tại cũng đang ở trong thành đấy, con không muốn cùng nàng ta liên quan cũng được, nhưng nếu như ngày mai con muốn thuận lợi đi đến Đế Đô thì phải đi cùng với nàng ta mới đươc.
- Đa tạ Bạch thúc nhắc nhở, con hiểu rồi.
Cuộc trò chuyện của cả hai người cùng nhanh chóng lần nữa đi vào ngõ cụt. Bốn mắt nhìn nhau trong sự im lặng, dù sao mỗi người trong lòng đều có chuyện không thể nói ra cùng với đối phương, đều có những toan tính cho riêng mình tự nhiên sẽ rất khó nói chuyện lâu dài. Giang Kiếm Nhất mỉm cười hoà nhã, cúi đầu thi lễ cho đúng với phép tắc rồi mới bước chân nhanh hơn đi ra khỏi viện đường, hắn cảm thấy không còn gì để nói ở nơi này nữa thế nên hướng về bên ngoài tìm kiếm vài cảnh đẹp để thưởng thức.
Sau khi bóng dáng của hắn vừa khuất hẳn thì từ phía đằng sau lập tức có người đi ra giống như một cái bóng bức ra từ trong bóng tối vô thanh vô tức và xuất hiện.
- Thế nào, có phải là hắn hay không
- Chưa biết được, nhưng tính cách không thích câu nệ tiểu tiết của hắn thì đúng là chưa từng thay đổi. Ngay cả khí tức lãnh đạm mà sắc bén kia cũng chưa từng thay đổi. Ngươi nói xem có thể có người nào giả trang được giống đến như thế hay không
- Có thể...ta sẽ sắp xếp cho vài người tông sư thử thực lực của hắn. Có phải thật hay không tận mắt nhìn thấy là có thể xác định được.
- Nhưng gì ta nói khi nãy chắc ngươi đều nghe cả nhỉ, mau chong sắp xếp cho người đi làm đi
- Ừm
Vừa mới dứt lời, cái bóng đen ấy lại một lần nữa đến nhanh giống như đi hoàn toàn biến mất vào trong không gian chẳng hề nhìn thấy một dấu tích gì, loại thủ đoạn này cũng thật là quá mức kinh người. Giang Kiếm Nhất đảo bàn chân của mình, hắn khám phá thêm một vài phủ viện ở trong Bạch phủ nữa, đương nhiên bản thân cũng được mở mang tầm mắt hơn nhiều với những loại kiến trúc thiết kế ở nơi này.
Sau khi đã nhìn ngắm đã đời thì mới chuyển bước lên phố ngắm cảnh, bàn chân hắn cất bước chầm chậm trên đường, trong đầu cũng chẳng hề có một chút nào quan tâm đến người huynh đệ chí cốt của mình hiện đang giả trang thành nữ nhân khổ sở như thế nào để qua mặt mọi người, bản thân cứ tung tăn mà dạo phố ngắm cảnh.
Giang Sơn Kiếm cũng đã được bọc lại trong một lớp vải, bản thân còn chưa muốn bại lộ thân phận của mình quá sớm, ít nhất cũng phải đến được đế đô thì mới thực sự ổn thỏa. Chỉ là hắn muốn khiêm tốn ẩn mình khỏi thị phi của thế giới, nhưng mà người ta thì lại không cho phép hắn làm điều này, đang dạo phố rất thoải mái trên đường thì xảy ra chuyện.
- Đại nhân...xin người tha mẹ con tiểu nữ, tiểu nữ là người đã có chồng xin đại nhân tha cho mẹ con tiểu nữ...
Từ đằng xa ở một góc chợ nơi có nhiều người đang qua lại, một đám mấy người đàn ông cao lớn mặt mũi bặm trợn đang giằng co nắm kéo một thiếu phụ, nhìn qua y phục của cô nương này cũ kĩ nhăm nhúm, trong vòng tay của còn đang bồng đứa trẻ được quấn khăn, tình cảnh đáng thương vô cùng. Phố lớn hoa lệ, hoa cho kẻ giàu sang lệ cho kẻ cơ hàn, đây vốn là thực tế của thế giới này, cho dù là ở đất nước nào đi chăng nữa cũng đều như thế.
Tiếng nàng ta cầu cứu, cầu xin sự thương xót của những kẻ kia vang lên trong cái bất lực cùng cực, nhưng sự hồi đáp chỉ là những cái nhìn có phần vô lực của mọi người xung quanh, sự mạnh bạo từ bàn tay của những người đàn ông nắm lấy từng mảng quần áo chạm vào từng tất da thịt. Thế nhưng bản thân Giang Kiếm Nhất vẫn chỉ đứng đó hoà vào trong đám người trở thành một kẻ xem kịch không đáng được nhắc đến.
Không ngừng kêu cứu đến khàn cả cổ, nhưng chẳng có ai đến. Chẳng có một bàn tay nào chia ra, chỉ có những bàn tay kia vẫn lần mò vào thân thể miên man len lỏi đến những nơi quyến rũ và yếu đuối nhất của một người con gái. Ánh mắt dâm tà nhìn về phía dưới lớp áo của người nữ tử khẽ liếm môi liếm miệng mấy cái nuốt từng ngụm nước bọt xuống nghe thành tiếng ực ực.
- Tiểu mỹ nhân, nàng hãy đi cùng với ta đi. Ở với tên nghèo kiết xác đến bộ đồ còn không lành lặn đó quá là uổng phí nhan sắc trời ban của nàng. Ôi gương mặt này sao mà xinh đẹp đến như thế.
Hắn ta bắt đầu đụng tay đụng chân nhiều hơn với thiếu nữ kia ở giữa phố giữa chợ xé xuống từng mảnh y phục của cô, hoàn toàn không hề quan tâm đến những người khác, cũng không hề đặt Giang Kiếm Nhất vào trong mắt. Mà chính bản thân Giang Kiếm Nhất đứng trước loại chuyện bất nhân trước mắt kia cũng không hề quan tâm đến.
Hắn không quan tâm mấy đến những loại chuyện như thế này cho dù là nó có thực sự diễn ra trước mắt đi chăng nữa, dù sao tự thấy bản thân mình cũng là kẻ g·iết người như ngóe cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì cho cam cả mà phải làm ra bộ dáng anh hùng hay quân tử, chưa kể hắn còn nhìn ra được một chuyện khá kì lạ. Chính là cho dù mọi chuyện có diễn ra như thế nào thì đứa bé kia cũng không hề khóc lấy một tiếng nào, hơn nữa một đám nam nhân muốn bắt một nữ nhân sao lại phải câu giờ lâu lắc làm kinh động tới mọi người như thế.
Và còn có một chuyện quan trọng hơn cả là tại sao lại là lúc mà hắn ra đường thì gặp phải loại chuyện này nếu nói là trùng hợp thì đúng là không thể nào tin được. Cho dù là kẻ mù cũng có thể nhìn thấy trong chuyện này nhất có trá. Thế nhưng trong lúc hắn đang muốn quay đầu bỏ đi, thì từ đằng xa liền có mấy người chạy đến, trên tay cầm theo gậy gỗ muốn nhảy ra can ngăn.
- Ngu ngốc thật, rõ ràng đã biết là kẻ kia đang diễn vậy mà không thể nhẫn nhịn được.
Giang Kiếm Nhất nấng ná người lại một khắc, hắn nhận ra người này là ai có thể mặc được loại y phục đắc tiền đến như thế, còn có thể là người nào khác ngoài vị Thất công chúa mà khi nãy Bạch gia chủ đã nhắc nhở hắn nữa chứ. Từ nãy đến giờ vốn đã nhận ra mấy người bọn họ đều giống như mình đứng quan sát mọi chuyện, hắn cũng đoán chừng mấy người này cũng đã nhận ra trong truyện này nhất định có trá là một cái bẫy để dụ ai đó xuất đầu lộ diện, hoặc dụ ai đó làm anh hùng ra tay tương cứu. Chỉ là không hiểu sao mấy người này đã nhận ra như thế mà vẫn còn đi lên để đưa đầu vào bẫy, thật sự khiến cho hắn nghĩ mãi không thông nổi