Chương 68 Nội loạn
Từ Trường Sinh chầm chậm lấy từ trong áo ra tấm lệnh bài ném thẳng về phía bọn người kia, một người trong số ấy lập tức nhảy người tới đón lấy, dường như ngay tức khắc từ trong bóng tối xuất hiện thêm mấy người nữa, tốc độ cực nhanh đều là tông sư cảnh giới nhảy ra quan sát từng chút một tấm lênh bài bằng hoàng kim nằm trong bàn tay của người đồng bạn mình, sau một lúc mới kinh cẩn cất lời có mấy phần hoan hỉ cùng nỗi bi ai kì là dường như đã chất chứa trong lòng mỗi người bọn họ từ rất lâu rồi, bây giờ mới được giải phóng
- Giang gia lệnh, trong cả thiên hạ này chỉ một tấm lệnh bài duy nhất. Giang Kiếm Nhất công tử, chào mừng người trở về đại Hán, vậy thì vị cô nương này chắc là...
- Tiểu nữ Giang Toàn Sở...
Trong lúc mấy người họ nói chuyện thì đã có người nhanh chóng mang Giang gia lệnh trả lại trong tay cho Giang Kiếm Nhất, cũng có một chút ý tứ muốn thăm dò thử sự nông sâu của người từng là tuyệt đại thiên tài đứng hàng nhất đẳng trong thiên hạ này, chỉ là tâm tư cực kì cẩn mật không để cho người ngoài nhìn ra được.
Từ Trường Sinh cũng cực kì bất ngờ hắn cảm nhận được có một dòng khí cực nhỏ chầm chậm chảy vào trong nội thể. Dòng khí này cực nhỏ và cực sắc bén nếu như không phải cơ thể hắn đã trãi qua rất nhiều những trận chiến khiến cho sự cảm nhận đối với các huyệt đạo và kinh mạch vận chuyển nội lực đã cực cao thì cơ bản không thể nào nhìn ra được, đây không phải là thứ có thể dùng tu vi cao thấp để so sánh mà phải dùng kinh nghiệm cùng sự cẩn thận mới có thể nhận ra, trong thiên hạ dưới nền trời này sức mạnh cũng chưa phải là tuyệt đối, còn phải có kiến thức, kinh nghiệm và trãi nghiệm thì mới trở thành kẻ mạnh được. Hắn ho ra vài tiếng
- Các vị không cần phải thăm dò ta, năm đó mở đường máu chạy ra bên ngoài ta đã b·ị t·hương động đến căn cơ rồi
- Đáng tiếc quá...
Mọi người ở đằng sau, nhất là mấy vị tông sư vừa nghe thấy cả gương mặt đều nhất thời cùng bí xị xuống, xám lại như tro trông qua có lẽ là vô cùng thất vọng còn pha thêm sự tiếc nuối không biết nên miêu tả như thế nào. Giang Kiếm Nhất năm đó thiên phú nghịch thiên ai cũng nghĩ hắn nhất định trước năm bốn mươi tuổi có thể đi đến đỉnh tông sư chạm vào cảnh giới nửa bước tiên nhân trong truyền thuyết, cũng đâu ai ngờ đến cuộc đại biến năm ấy diễn ra.
Bây giờ nghĩ lại năm đó Giang Kiếm Nhất cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, đã một người một kiếm g·iết khỏi sự bao vây của không biết bao nhiêu sát thủ cao thủ tông sư của Ám Hà, còn giữ được mạng đã là vận khí nghịch thiên rồi. Nhưng nghĩ lại cũng vẫn cảm thấy cực kì tiếc nuối cho một đời thiên phú kiêu hùng kia vậy mà lại có một kết thúc không trọn vẹn như thế.
- Chúng ta lên đường thôi.
Hắn vừa mới lên tiếng ngay tức khắc đã làm cho mọi người đều đồng loạt giật mình sau đó quay mặt nhìn nhau rồi không để ý nhiều đến những chuyện vu vơ nữa chia nhau ra sắp xếp chuẩn bị tiếp tục lên đường. Chỉ là bạch y thiếu niên kia dáng vẻ cực kì ủy khuất lại có chút chán nản cúi đầu cung kính rồi thẩn thờ quay về xe ngựa của mình.
Hắn còn tưởng sẽ được ngồi cùng mỹ nhân, cùng nàng bầu bạn trên đoạn đường quay về thế nên cả đêm qua hắn đã thức trắng để suy nghĩ về những chuyện sẽ nói cùng với nàng, tự vẽ ra trong đầu đủ loại viển cảnh đẹp đẽ, đủ loại biểu cảm của nàng khi nghe đến những chuyện hắn nói, sẽ khen hắn kiến thức thật là uyên bác sẽ có khi ngưỡng mộ hắn mong được đi cùng hắn để học hỏi thêm nhiều thứ hơn. Nhưng nào ai mà có ngờ được nàng thế mà lại là người của Giang gia còn là tiểu muội của Giang Kiếm Nhất có cho hắn thêm mười cái mạng hắn cũng không dám đụng tay vào thiếu nữ này.
Đoàn xe ngựa dài tiếp tục di chuyển chỉ là lúc này xuất hiện thêm một cái xe ngựa nữa được chính tay Giang Kiếm Nhất cầm lái, đi gần trước nhất của đoàn ngồi bên cạnh là thiếu nữ Giang Toàn Sở đang cùng hắn trò chuyện.
- Đại ca, tiến vào thế này có ổn không thế. Muội chỉ hóa trang thôi nếu như gặp phải chuyện thì làm sao
- Cứ yên tâm còn có ta. Nếu như đại biến thì ta sẽ tạo cơ hội cho muội đi trước, với kĩ năng dịch dung của muội chắc là không dễ b·ị b·ắt.
Hai người nhìn nhau nói thêm mấy lời nữa rồi lại rơi vào trầm tư nhìn nhau, thiếu nữ ra hiệu cho ca ca mình. Tức khắc hiểu ý Giang Kiếm Nhất liền lên tiếng hỏi.
- Này...tình hình đại Hán mấy năm nay ra sao rồi
Người cưỡi ngựa ngay bên cạnh vừa nghe thấy tiếng thiếu niên nói vọng tới, gần như ngay tức khắc trấn tỉnh mình khỏi những dòng suy nghĩ lan man tập trung tinh thần để suy nghĩ và trả lời câu hỏi của Giang Kiếm Nhất
- Giang công tử chắc là vẫn nhớ đến Độc Cô tướng quân chứ
- Ừm...ta biết ông ấy, có chuyện gì sao
- Ngài ấy hơn một tháng trước đã hi sinh trên chiến trường rồi.
- Ngươi nói sao...Độc Cô Chiến lão quái vật đã hi sinh sao, là kẻ nào có thực lực đến mức đó. Ngụy Quốc hay Triệu Quốc
Người kia vừa nghe thấy câu hỏi ấy thì thở dài ra một hơi buồn bã, giống như đang nghĩ tới một chuyện gì đó rất buồn phiền vậy. Chẳng hề có chút nào muốn quan tâm đến những câu hỏi tiếp theo của thiếu niên nữa, sau một hồi cảm khái mới có thể cất lời.
- Giang công tử chắc không biết, đại Tần nhiều năm bị chúng ta nghiễn ép không biết từ đâu mà lại sản sinh ra một vị tướng quân tiên phong trẻ tuổi kiệt xuất vô cùng dũng mãnh thiện chiến. Người này đã lãnh binh đã công phá thành công thành trấn giữ biên ải của chúng ta. Độc Cô tướng quân tự thân xuất chinh đánh một trận cực lớn nhưng cũng thất bại cuối cùng hi sinh chôn thây trên chiến trường cùng với hơn hai vạn quân. Đại Tần bây giờ lực lượng đã c·hiếm đ·óng hoàn toàn thành biên cảnh của chúng ta đang uy h·iếp t·ấn c·ông vào thành Hợp Phì, nhưng cũng may mắn thành Hợp Phì nằm vào địa thế đặc biệt nên bây giờ kẻ thù muốn công cũng không được, chúng ta nhờ thế mới có thể an toàn quay về.
- Còn chuyện nào khác không
- Không chỉ có ngoại xâm mà còn là nội loạn nữa
Vừa nói đến đây hắn lại một lần nữa thở dài mệt mỏi, trông qua dáng vẻ đúng là cực kì chán nản đoán không chừng là đang cảm thấy tương lai của một quốc gia hùng mạnh như đại Hán giờ phút này sao mà tăm tối không thể tưởng tượng được như thế. Chỉ có Giang Kiếm Nhất là tập trung đầu có nhiều hơn nữa, chuyện một quốc gia xảy ra nội loạn nhiều nhất cũng chỉ có hai nguyên nhân chính. Một là tranh ngôi đoạt quyền giữa các vị hoàng tử trong cung, hai là bởi vì áp bức bốc lột mà có người lãnh đạo dân chúng nổi dậy đấu tranh giành chính quyền.
Tuy nhiên thì dưới tình hình hơn một năm trước thì bản thân hắn có thể chắc chắn đây là một trận tranh đoạt quyền lực giữa các vị hoàng tử. Lại đối chiếu thêm thông tin của Lão nhị về tài lực của Bạch Long thương đoàn thì hắn đoán khá chắc rằng Bạch gia đứng đằng sau Bạch Long thương đoàn là một trong những đối tượng lôi kéo có ảnh hướng cực lớn đến với cục trường tranh đoạt này. Thế nên cũng hiểu được phần nào tại sao người này lại thở dài chán nản như thế.
- Hoàng đế băng hà, nhưng trước khi băng hà lại không để lại di ngôn nào về người kế vị, khi còn sống ông ấy cũng không lập ai thành thái tử. Dưới ông ấy có bảy người con là sáu vị hoàng tử và một vị công chúa, lúc trước thì huynh đệ đều rất đồng lòng thế nhưng bây giờ vì tranh đoạt hoàng vị mà bất chấp tất cả, không xem giặc ngoại xâm lăng lại mãi mê chia bè kéo cánh để tranh quyền đoạt vị. Tình hình đất nước bây giờ rối ren, càng suy nghĩ càng thất mệt mỏi.
- Các ngươi đã dự định sẽ theo ai chưa
Giang Kiếm Nhất không thích dài dòng nên liền hỏi vào thẳng vấn đề chính, dù sao chuyến đi lần này của hắn cũng có ít nhiều liên quan đến hoàng thất đại Hán. Xác định trước một chút chuyện, lên một kế hoạch để chèo chống ít nhất sẽ đỡ được rất nhiều cái bẫy của kẻ thù, dù sao bản thân bây giờ không phải chỉ có một mình. Người kia nghe thấy hắn nói, nhất thời cũng kinh ngạc nhưng dần thì hòa hoãn ánh mắt lại.
- Giang công tử quả nhiên tâm tư thông tuệ vừa mới lên tiếng là đã hỏi vào đúng ngay trọng tâm. Bây giờ đại thế diễn ra thiên hạ chia năm sẻ bảy rất nhiều thế lực đã chọn một vị trong sáu vị hoàng tử để theo phò tá. Bạch Long thương đoàn chỉ là một thế lực trung lập, trước giờ chỉ chăm lo chuyện buôn bán làm giàu, bây giờ vẫn còn đang cân nhắc thiệt hơn.
- Này tóm tắt cho ta nghe một chút về thế lực của sáu vị hoàng tử đi.
Người kia trên gương mặt ngay tức khắc chuyển sắc, vẻ buồn bã khi nãy đã được gỡ xuống nhường chỗ cho sự hào hứng của mình khi được gãi đúng chỗ ngứa, hắn bắt đầu luyên thuyên thiên thu bất tận về đề tài này, nói mà không biết mệt còn có mấy lần đang kể thì bị sặc nước bọt ho sặc sụa mấy cái rồi lại trấn định mình lại tiếp tục kể.
Giang Kiếm Nhất rất chăm chú lắng nghe không để sót một chữ nào nhờ thế mà hắn cũng nắm được không ít những thông tin ngoài lề. Người kia kể rất lâu cho đến khi đám người đã gần tới cổng thành Hợp Phì thì mới tạm thời xem như kể hết được tình hình hiện tại của sáu vị hoàng tử, những thông tin này tuy không xem là tuyệt mật đối với những thương hội buôn bán có mạng lưới thông tin khổng lồ như là Bạch Long thương đoàn, nhưng người bình thường thì cơ bản là không thể nào biết được.
Thiếu niên rất hài lòng gật đầu cảm tạ với người kia, sau đó lại rơi vào trầm tư mà suy nghĩ, dựa theo những gì mà hắn nghe được thì nội bộ của đại Hán hiện nay đã r·ối l·oạn như đàn ong vỡ tổ, mỗi người đều tự tìm cho mình một nơi nương thân tìm một vị hoàng tử để theo phò tá, hiện tại đã chia ra thành ba thế lực chính phò tá ba vị thái tử có thiên tư tốt nhất là Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng với Lục hoàng tử. Mấy vị hoàng tử còn lại thì kết cục tương đối thảm, Nhị hoàng tử sau khi cha mẹ mất vì quá đau lòng đã sinh bệnh mà c·hết. Tứ hoàng tử thì trong một lần ăn chơi ở tửu điếm đã bị người ta á·m s·át c·hết. Trong nhà cũng chỉ còn lại Ngũ hoàng tử thông minh lanh lợi đã quyết định đầu quân cho Đại hoàng tử.
Dựa trên tình hình hiện tại thì Đại hoàng tử là người nắm được nhiều ưu thế nhất trên chiến trường, dưới trướng hắn còn có không ít các giáo phái giang hồ hỗ trợ sức mạnh tổng thể là không thể xem thường. Hơn nữa cũng đã chiếm cứ toàn bộ Thành Phong Hồ, một phần đất vô cùng rộng lớn của thành Biên Phong và phần đất của thành Hợp Phì trở thành vị hoàng tử có lực lượng chống lưng và số lượng đất đai lớn nhất.
Y là người có khả năng cao nhất bước lên kế vị ngai vàng kia, hơn nữa thân phận đại hoàng tử của y cũng xem như là hợp lí hơn cả, thế nhưng tính cách lại khiêm tốn còn có chút gì đó bí ẩn và vô cùng kì lạ nữa.
Theo sau đó là Tam hoàng tử đã chiếm lĩnh thành Thuận Giang và một phần đất của thành Hợp Phì trở thành thế lực mạnh mẽ thứ hai dưới trước y cũng có không ít các cao thủ và môn phái giang hồ trở thành thế lực cực kì mạnh mẽ đối chọi gay gắt cùng với đại hoàng tử. Cuối cùng là Lục hoàng tử có thanh thế yếu kém nhất hiện tại đang chiếm giữa phần còn lại của thành Hợp Phì với tứ phía đều là địch nhân, tình hình hiện tại của y là khốn khổ nhất muốn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Riêng có vị Thất công chúa kia là không ai quan tâm đến, vì là thân nữ nhi đã định là không thể làm được đại nghiệp. Thế nên không ai theo phò tá, vị Thất công chúa này chỉ có thể lủi thủi một mình tại Đế đô, những vị ca ca cũng không muốn làm khó dễ với cô thế nên cho phép cô có thể tùy ý đi đến lãnh địa của tất cả mọi người không có ai quản chế, cũng như đảm bảo sau khi thống nhất đất nước sẽ để cho cô tùy ý lựa chọn đấng lang quân của mình.
- Thất công chúa có thể xem là thê tử chưa qua cửa của công tử đấy. Năm đó sau khi nghe tin trận chiến của Giang gia nghe nói công chúa đã rất đau khổ. Đên bây giờ hằng năm vẫn đến thắp hương cho trạch viện của Giang gia ở Đế Đô
- Ta không quan tâm chuyện ấy, nói tới chính chuyện đã. Thanh Long đao vẫn còn ở gia tộc ngươi chứ
Người kia nghe thấy câu hỏi này thì hơi có mấy phần bất ngờ, thế nhưng đối với người của Giang gia có vẻ như cực kì sùng kính thế nên không hề giấu giếm chút nào, sau khi suy nghĩ một chút thì đành lắc đầu buồn chán rồi mới trả lời
- Không còn nữa. Năm đó đại chiến diễn ra giữa Giang gia và các thế lực sát thủ cực kì thảm khốc, để bảo vệ cho Bạch gia đại thiếu gia Bạch Minh Dạ đã mang theo bảo đao lên đường sau đó anh dũng hi sinh chỉ là bảo đao ấy rốt cuộc đã thất lạc đi nơi nào thì không ai biết được, sau này được một vị vương gia vô tình có được sau đó dâng lên cho Hoàng Đế, hiện tại chắc là đang được cất giữ trong quốc khố.
- Hầy...vậy nếu như ta lấy đi Thanh Long Đao các ngươi cũng không đòi lại đâu chứ nhỉ
- Giang công tử cũng có hứng thú với cây đao ấy sao. Nếu như người thực sự có hứng thú, bảo đao ấy nếu như lấy được liền là của người, dù sao Bạch gia chúng ta cũng chẳng có mấy hứng thú với thứ ấy nữa rồi. Tuy nó là một trong những trấn quốc chi bảo giống như Giang Sơn Kiếm, nếu như trong tay của công tử có thể trở thành một thanh thần binh lợi khí. Nhưng đối với gia tộc chuyên buôn bán như chúng ta chúng ta giữ nó họa nhiều hơn phúc. Hơn nữa di ngôn năm đó của Bạch Minh Dạ thiếu gia cũng là giao thanh đao ấy cho công tử mà, bây giờ vật quy chủ cũng chẳng phải cái gì sai trái.
Giang Kiếm Nhất có hơi trù trừ không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của người này, tuy nhìn sau khi suy đoán kĩ càng hắn lại cảm thấy đối phương nói cũng rất hợp lí, Giang gia vốn là Binh quyền thế gia thực lực cực kì hùng hậu thế nên mới có thể ngàn đời bảo vệ cho Giang Sơn Kiếm an toàn, nhưng mà Bạch gia thì lại khác hoàn toàn họ là một gia tộc thương buôn, giữ một thanh bảo khí trấn quốc như thế bên người chẳng khác nào tự mang họa đến nhà cho mình.
- Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ lên đường đến Đế Đô. Vẫn nhờ Bạch gia giúp ta sắp xếp một người dẫn đường.
- Còn Giang tiểu thư thì phải tính thế nào
- Ta đã tính sẽ để con bé bán nghệ để tự nuôi sống mình, các ngươi ở trong bóng tối phân phó giúp ta mấy vị cao thủ bảo vệ cho nó là được. Chắc sẽ không làm phiền đến Bạch gia chứ
- Chuyện này thì không phiền, thôi cùng vào thành quay về Bạch Phủ rồi hãy bàn bạc thêm về chuyện này đi. Dù sao ta cũng không có quá nhiều thẩm quyền để quyết định.