Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 67 Giang Kiếm Nhất thiên hạ đệ nhất kiếm




Chương 67 Giang Kiếm Nhất thiên hạ đệ nhất kiếm

Ngay sáng sớm ngày hôm sau thiếu niên đã chuẩn bị xong hành trang để lên đường. Đêm hôm qua đã có sự bàn bạc nhất định cùng với Đại tướng quân, sau khi ông biết được dự định của Từ Trường Sinh thì cũng không hề có ý muốn ngăn hắn lại, nhưng lại đặc biệt giao cho một nhiệm vụ tuyệt mật. Thiếu niên rất vui vẻ đồng ý thế nên bây giờ đã chuẩn bị mọi thứ để xuất phát. Hắn vẫn bận theo lối y phục như cũ chỉ là bây giờ thay đổi đi một chút bộ đồ bên ngoài đã đặc chất của người có tiền. Nhìn qua được tuy trang trí tuy đơn giản nhưng giá trị thì không tầm thường.

Là một cái áo màu khói xám có những đường vân như các đám mây trên tay quấn theo một lớp vải màu đen, hông đen thắt lưng có khảm một đầu cự long được làm bằng vàng ròng cực kì chói mắt đằng sau lưng dắt theo hai bội đao với Minh Hà vẫn như cũ được quấn theo một lớp vải trắng. Đương niên cũng không thể thiếu được trang bị quan trọng nhất trên người chính là cái nón rơm rộng vành được cột theo một cái chuông cổ không rõ chất liệu màu vàng óng ánh như hoàng kim.

Lão tam cũng được chuẩn bị y phục vô cùng kĩ càng là mộ bộ quần áo màu tím hơi sẫm khiến người ta cảm thấy thần bí, sau khi tiến hành dịch dung thì liền trang điểm rất lộng lẫy nếu như dùng mắt thường mà quan sát thì chẳng khác nào một giai nhân mới có tuổi đôi mươi, sau đó đeo vào một chiếc khăn the che mặt. Dường như ngay tức khắc toàn bộ tư thái của bản thân đều thay đổi, từ giọng nói đến cách nói chuyện, từ dáng đứng đến cách đi cũng được thay đổi kĩ càng để không ai có thể phát giác ra được điều gì bất thường. Từ Trường Sinh rất hài lòng với cách thức hóa trang này.

- Đại ca huynh hãy lấy tên Giang Kiếm Nhất đi, còn lão tam huynh thì lấy tên là Giang Toàn Sở. Giang Kiếm Nhất là đại ca của đệ huynh ấy là một trong những tuyệt đại thiên tài của Giang gia, năm đó mặc dù trong hành trình yểm hộ đệ chạy trốn đã bỏ mệnh trong rừng sâu hung hiểm, nhưng chuyện này không có người biết đến.

Hơn nữa tính cách của Giang Kiếm Nhất huynh ấy rất giống với huynh, chỉ cần không hợp thì rút kiếm là được. Không cần phải giải thích nhiều lời. Còn tam ca...à thì Giang Toàn Sở nếu như ta nhớ không nhầm thì là một vị mỹ nhân tuyệt thế trong tộc, so với lớp hóa trang này của huynh đệ đoán chắc là cái tên này vẫn còn sài được. Đại ca thanh Giang Sơn Kiếm này từng là bảo kiếm bên người của Giang Kiếm Nhất ca ca, bây giờ huynh đã trở thành huynh ấy. Thanh kiếm này đệ gửi nó lại cho huynh.

Từ Trường Sinh dáng vẻ cực kì bất ngờ, không chỉ có Từ Trường Sinh bất ngờ mà ngay cả lão nhị cũng phải tròn mắt kinh ngạc chứng tỏ thanh Giang Sơn Kiếm này tuyệt đối không phải là một bảo kiếm tầm thường. Thân kiếm dài tiêu chuẩn, bên ngoài là vỏ kiếm không rõ được làm bằng loại vật liệu gì, nhưng chạm khắc cực kì tinh xảo. Một mặt phía trên nào là sống núi trập trùng lại có đại dương bao la, đồng bằng vô tận đều là những cảnh sắc cực kì vĩ đại của thiên nhiên. Ngay bên dưới vỏ kiếm lại họa nên nhân gian phồn hoa đô hội, thực sự giống như cái tên của nó chỉ là một vỏ kiếm này đã khắc họa thành cả một giang sơn trước mắt.

Từ Trường Sinh khẽ rút kiếm khỏi vỏ, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt dường như không có vang lên, lưỡi kiếm vừa mới rời vỏ đã ngay lập tức sáng ánh lên dưới ánh nắng ban mai của thái dương, ở ngay phần chuôi kiếm mặt trên được khắc chữ Giang, mặt dưới được khắc chữ Sơn.

Chạy dọc trên lưỡi kiếm là toàn bộ bản đồ của một đại quốc cực kì hùng mạnh nào đó đã từng tồn tại, nhìn qua tựa như là một bức tranh cực kì hùng vĩ, giống như xuất hiện ở ngay trước mắt chính là khung cảnh vĩ đại của của một triều đại nào đó từng tồn tại trong quá khứ.



- Hảo kiếm...hảo kiếm...là một tuyệt đại bảo kiếm. Lão Tứ thứ này huynh tạm thời cầm đi nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt...đệ vất vả rồi có chuyện gì muốn nhờ hay không

- Giang gia đã bị diệt rồi, nếu như huynh có thể tìm được chỗ chôn cất của họ. Tâm nguyện cuối cùng của đệ cũng chỉ là mong huynh hãy thay đệ thắp cho họ một nén hương là được rồi.

- Ta hiểu rồi. Tiểu Ngũ...năm đó người hại c·hết cha mẹ đệ, hại đệ phải tha hương cầu thực đến Đại Tần, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đó đòi lại cho đệ một công đạo.

Từ Trường Sinh nói rồi, cũng không hề có lấy bất kì một cử chỉ tạm biệt nào đội lên cái mũ rộng vành có treo chiếc chuông của mình, hướng thẳng người về phía trước lên đường. Hắn đeo lại bảo kiếm vào bên hông, tay lắm lấy cán kiếm chầm chậm cảm nhận từng luồng khí tức tỏa ra từ bên trong thanh bảo kiếm kia. Lão Tam bị bỏ lại ở đằng sau, phải cố gắng lắm mà cũng chẳng thể nào đi nhanh hơn được để đuổi kịp theo lão đại của mình, dù sao nữ trang phức tạp hơn nam trang rất nhiều không thích hợp cho việc chạy trốn. Chưa kể bây giờ còn đang đeo theo giày cao, chạy loạn choạng rất dễ té.

- Ca...muội giờ là thân nữ nhi đó, huynh cứ đi nhanh như thế người ta làm sao mà đuổi kịp huynh chứ.

- À...ta xin lỗi...lão tam...à không phải Toàn Sở muội đi nhanh một chút nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội đi cùng Bạch Long thương đoàn.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi nhờ có sự giúp đỡ của lão đại mà tốc độ di chuyển đã nhanh hơn nhiều. Sau một hồi tham khảo thông tin Từ Trường Sinh đã có được thêm nhiều thông tin hơn về những chuyện ở bên ngoài đại Tần. Sau một lúc đi bộ nữa thì đã đến nơi cần đến từ đằng xa đã có thể nhìn thấy một đoàn người rất dài, mỗi xe ngựa hình như đều chứa rất nhiều đồ, trên mỗi xe có cột thêm một lá cờ màu trắng có vẽ hình một rồng màu vàng kim tuyệt đẹp. Xem ra đây chính là Bạch Long thương đoàn vô cùng nổi tiếng rồi, quy mô hoạt động của nhóm người này cũng lớn quá ấy chứ. Nếu như mình đoán không chừng sẽ có vài vị tông sư đi cùng.



- A...cô nương đã đến rồi...

Một thiếu niên mặc theo y bào màu trắng đang ngồi ở giữa mọi người liền lập tức đứng lên, trong dáng vẻ của y xem chừng là có đến mấy phần hưng phấn vui vẻ chắc là cũng rất trông chờ được gặp lại Giang Toàn Sở. Thoáng nhìn qua thì hắn không lớn lắm đoán chừng chắc cũng chỉ là thiếu niên mới tuổi đôi mươi, tuổi trẻ khí thịnh thế nên chỉ vừa mới nhìn thấy mỹ nhân là gần như ngay tức khắc tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì vui sướng.

Thế nhưng cho dù hưng phấn vui thích như thế nhưng hắn cũng rất biết kiểm soát tâm tình của mình không dám có ý gì quá phận, vẫn giữa lại được dáng vẻ trang phóng khoáng hoàn toàn không hề làm mất đi phomg phạm thiếu gia hào môn. Vừa nhìn thấy ở đằng sau vị mỹ nhân còn có một người khác mang theo y bào đắt tiền, bên hông đeo kiếm sau lưng đeo theo hai thanh đao là ngay tức khắc trấn tĩnh lại tinh thần của mình.

Trong đội ngũ cũng liền có mấy người tông sư đi lên quan sát, đều là những người có kiến thức lịch luyện không tầm thường, lúc đầu lướt nhìn qua hai người thì không có gì bất ngờ lắm, chỉ là cảm thấy thiếu niên kia y bào thật sự quá chói mắt đều đoán chừng là người có xuất thân cũng không phải bình thường. Nhưng sau khi nhìn kĩ lại hắn, mới phát hiện ra bên hông hắn có đeo một một thanh kiếm. Nhất thời tất cả đều đồng loạt lùi lại, trong đôi mắt ánh lên nét kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi trong nhất thời mọi người đều rung động.

Ngay cả thiếu niên kia nhìn thấy dáng vẻ kì lạ của những người tông sư hộ tống mình nhất thời trong lòng thầm hoảng hốt lùi lại mấy bước liền. Những người khác tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng đều ngay lập tức lui hết cả lại tay cầm vào v·ũ k·hí nâng trạng thái đề phòng của bản thân lên cao nhất. Cả đoàn người khi nãy còn đang náo nhiệt nói chuyện bất giác đều cùng im lặng khiến cho cả không gian dường như bị cái gì đó bóp nghẹt khiến nó ngưng động lại. Rồi cũng chẳng biết là tiếng thở mạnh của ai vang lên trước, liền kéo theo sau đó là tiếng nói của một trong số những vị hộ vệ tông sư.

- Giang...Giang...Giang Sơn Kiếm. Ngươi không lẽ là Giang Kiếm Nhất.

- Cái...cái...cái gì, Giang Kiếm Nhất...hắn chính là ngạo thế thiên tài Giang Kiếm Nhất năm đó cầm trong tay Giang Sơn Kiếm tại hội kén rể của hoàng đế một người một kiếm đại chiến tất cả thiên tài đến từ Lục Quốc đấy sao.

Từ Trường Sinh quan sát qua ánh mắt của tất cả mọi người, cũng không biết là đã có bao nhiêu loại cảm xúc được thể hiện ra lúc này, nhưng mà rõ ràng nhất chắc là khó tin, bất ngờ thảng thốt thậm chí còn có kẻ hoảng hốt không thể nói thành lời. Nhất thời mấy ánh mắt này đểu đổ dồn về phía hắn dường như ai cũng muốn chờ đợi một lời xác nhận cuối cùng cho những điều điên rồ mà mình đang suy nghĩ. Xem ra danh tiếng của Giang Kiếm Nhất ở đại Hán này rất lớn, nói không chừng có thể dùng nó để đỡ đi phần nào phiền phức không đáng có. Sau khi suy tính xong xuôi thì mới mỉm cười gật đầu

- Không ngờ đã biến mất ngần ấy năm, mà người trong giang hồ vẫn còn nhớ về danh tiếng của Giang mỗ. Thật cảm động khôn cùng



Thiếu niên kia vừa nghe đến Giang Kiếm Nhất xác nhận thân phận của mình, nhất thời liền cứng đờ hết chân tay không thể di chuyển gì cho nổi, không chỉ có mỗi mình hắn mà tất cả những người ở đằng sau đều có chung một dáng vẻ như thế. Hiển nhiên ai cũng đều biết ba chữ Giang Kiếm Nhất này có cân nặng khủng kh·iếp đến như thế nào.

Giang Kiếm Nhất năm đó kinh thế hãi tục, thiên phú của hắn siêu việt quần hùng chấn động cổ kim thiên hạ, cho dù kiếm khắp Lục Quốc cũng không tìm thấy người thứ hai có thiên phú khủng kh·iếp đến như hắn. Là người được ví như Tần Ngạo Thiên đại đế chuyển kiếp, người từng thống nhất toàn bộ lục địa dưới một triều đại duy nhất Tần Thiên Cổ. Được mệnh danh là Hồn Võ đại lục Đệ Nhất Đế Tần Ngạo Thiên.

Trong cái thôi nôi đầu tiên hắn đã cầm lên một thanh kiếm gỗ bắt đầu từng đường múa kiếm đầu tiên, từ thời điểm ấy thiên phú siêu quần của một đại kiếm nhân thiên tài càng lúc càng bộc lộ không thể tưởng tượng nổi, ba tuổi đã biết múa kiếm, năm tuổi tự sáng tạo nên một bộ kiếm chiêu của riêng mình, năm mười tuổi tu luyện đến sơ nhập tông sư cảnh, chỉ trong vỏn vẹn chưa đến một năm. Bắt đầu truyền kì khiến thế tục đều phải kinh hãi khi nhắc đến. Đặc biệt nhất là năm mười hai tuổi, hắn cầm trên tay thanh Giang Sơn Kiếm tổ truyền của Giang gia, tại đại hội kén rể của Hoàng Đế một người một kiếm đả bại hết toàn bộ thiên tài của Lục quốc, tuyên cáo mình sẽ vấn kiếm cùng cả thiên ha tất cả các đại lão chờ mà lĩnh kiếm

Danh tiếng của thiếu niên vang động khắp cả thiên hạ, bắt đầu hành trình trảm g·iết vô số các thế lực bí ẩn trên giang hồ. Dưới lưỡi Giang Sơn Kiếm cùng thực lực cường đại của Giang gia cơ bản không có bất cứ thế lực đủ sức chống lại, ngay cả Ám Hà với vô số các phân đà cũng liên tục bị Giang Kiếm Nhất hủy diệt. Vì thế mà hắn cũng kéo đến rất nhiều sự t·ruy s·át từ vô số các thế lực của khắp thiên hạ, cái đầu của Giang Kiếm Nhất từng được Ám Hà treo giá đến hơn hai tỷ đồng vàng tương đương với chín triệu tỷ đồng khiến cho cả giang hồ đều kinh tâm động phách.

Vào gần hai mươi năm trước khi căng thẳng giữa hai bên Giang gia cùng với tổ chức sát thủ hàng đầu thiên hạ là Ám Hà đã leo thang đến đỉnh điểm, toàn bộ tổ chức Ám Hà cùng tất cả các tổ chức sát thủ của toàn thiên hạ đã quyết một trận sống c·hết cùng với Giang gia. Người trong giang hồ cũng đều bị một phen kinh động, ai ai cũng tay cầm theo đao kiếm tham gia vào chiến trường quyết tử cùng với Giang gia trảm g·iết nghịch tặc.

Có thể nói đó là một trong những khoảng thời gian đen tối nhất của thiên hạ đại Hán, máu chảy thành sông thây chất thành núi vô số các thế lực không ngừng chém g·iết lẫn nhau đổ máu, khắp cả thiên hạ không có nơi nào là không loạn. Nếu như không phải năm đó Hoàng Đế vẫn còn khỏe mạnh, tự mình mang quân thân chinh dẹp loạn thì có lẽ đại Hán thực sự đã sụp đổ luôn rồi.

Một gia tộc đã tồn tại đến ngàn đời như Giang gia dưới trận chiến thảm khốc khôn cùng này bất kể trai gái già trẻ lớn bé đều tham chiến cuối cùng toàn bộ đều hi sinh. Chỉ có năm đó nghe rằng Giang Kiếm Nhất đã bồng theo một đứa bé chém g·iết mở đường máu chạy thoát khỏi cuộc chiến. Chỉ là Giang Kiếm Nhất tính cách quật cường, mọi người trong thiên hạ đều cho rằng đã có kẻ lấy được Giang Sơn Kiếm muốn an toàn nên đã tung ra thông tin này để che mắt mọi người, nhưng không ngờ bây giờ Giang Kiếm Nhất vị đỉnh cấp thiên tài năm ấy lại xuất hiện ngay trước mắt họ cùng với Giang Sơn Kiếm khí phách phong trần vẫn như năm ấy gần như chưa bao giờ thay đổi.

Bất chợt giữa chừng im lặng ấy lại vọng lên một tiếng cười khoái cuồng kì lạ, trong âm giọng còn có mấy phần tiếc thương quá khứ đã qua. Lại có mấy phần vui mừng vì tương lai sắp đến

- Không ngờ đời này của ta còn có thể được gặp lại ngươi Giang Kiếm Nhất. Già sống đến từng tuổi này rồi quả nhiên không phí phạm.