Chương 69 Bạch gia
Từ Trường Sinh rất vui vẻ gật đầu, nghe qua ngữ giọng của người kia hắn biết nhất định lần này Bạch gia sẽ đòi hỏi một điều kiện nào đó để giúp đỡ, chỉ là chưa đoán được điều kiện này của Bạch gia là gì và có ảnh hưởng đến những hành động và dự tính tiếp theo của hắn hay không. Nhưng mà chưa cần nói đến hại, hắn cũng vừa hay đã có được một cái lợi rất lớn. Lợi dụng được danh tiếng của Bạch gia để rửa sạch sẽ thân phận của mình, đảm bảo được sau này bản thân hành động sẽ không bị người khác nghi ngờ thân phận nữa.
Giống như một phi vụ rửa tiền của các quan phủ chuyên t·ham n·hũng, từ bây giờ hắn là Giang Kiếm Nhất hàng thật giá thật chứ không phải là thiếu niên Từ Trường Sinh gì đó nữa. Xe ngựa lăn bánh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cổng thành Hợp Phì. Nơi này hiện tại đang thuộc dưới trướng của Lục hoàng tử, nhưng vì Bạch gia chưa đầu nhập dưới trướng của ai thế nên liền rơi vào thế cục tranh giành vô cùng hỗn loạn.
Cả ba người đứng đầu đều hiểu được tầm quan trọng của Bạch gia đối với chiến cục này. Gia tộc nắm trong tay sản nghiệp giá trị đến một phần mười thiên hạ đại Hán ai mà biết được đằng sau đó họ có thủ đoạn thông thiên như thế nào, sở hữu sức mạnh quân sự lớn đến như thế nào. Chỉ cần Bạch gia chủ đầu nhập dưới trướng của Đại hoàng tử hoặc Nhị Hoàng tử tức khắc liền khiến cho toàn bộ thế cục thiên hạ được định đoạt, còn nếu như đầu quân dưới trước của Lục hoàng tử thì sẽ khiến cho y có đủ thực lực để chia ba thiên hạ.
Có thể nói chỉ cần được Bạch gia phò tá, thì dù chỉ là con gà cũng có thể phất cánh trở thành phượng hoàng. Thế nên khi mà hoàng đế còn tạ thế thì mấy người họ cho dù là thân phận hoàng tử một nước gặp mặt những vị lãnh đạo tối cao của Bạch gia cũng phải cúi thấp đầu kính cẩn mà nói chuyện, nếu như dám có ý bất kính có thể mất đầu bất cứ lúc nào. Dù sao chuyện quan hệ giữa các thế lực lớn là cực kì rắc rồi và phức tạp. Sự liên quan qua lại của lợi ích lẫn nhau giữa họ cứ như dây mơ rễ má. Nếu như vô tình đắc tội, không phải đơn giản chỉ là nói vài câu xin lỗi là sẽ xong chuyện.
Lại nói đến trong thiên hạ tuy Bạch Gia là thế lực không tầm thường như thế nhưng khi mà Giang Gia còn tồn tại đừng nói đến ai, ngay của gia chủ của Bạch Gia đứng trước đại thiếu gia Giang Kiếm Nhất cũng không dám thở mạnh như thế đã đủ để tưởng tượng được Giang gia khi còn tồn tại là thế lực lớn mạnh đến mức độ như thế nào, quyền lực nằm trong tay Giang Gia là lớn đến mức độ nào.
Nhưng giữa hai bên Bạch Gia và Giang Gia kì thực có mối giao tình không đơn giản có thể nói là có mối liên hệ cực kì lạ thường, nhiều đời trước từng có rất nhiều qua lại hôn sự giữa hai bên. Thế nên có thể xem là thông gia từ rất nhiều đời, bởi thế mà người của Bạch Gia trước giờ chưa từng có tâm đều phòng đối với người của Giang gia. Thanh Long Đao trấn quốc chí bảo cứ nói tặng là tặng không cần phải suy nghĩ nhiều, chưa kể đối với những yêu cầu của Giang Kiếm Nhất mấy người bọn họ cũng đều rất thoải mái đồng ý.
Thành Hợp Phì này quy mô cực khủng dù sao cũng là một trong năm ngôi thành lớn nhất của toàn bộ Hán quốc. Nơi này là lúc trước vốn cửa ngõ giao thương của Đế Đô cùng với các châu huyện khác thế nên được xây dựng vô cùng uy nga so với thành Mộc Châu tuy nó cũng là một trong những cửa ngõ giao thương nhưng về độ bề thế thì lại khác xa một trời một vực. Tường thành cao và rất dày đoán chừng cho dù muốn công phạt nơi này, trừ khi là nội ứng ngoại hợp để mở cổng thành nếu không cơ bản là không thể nào mà dùng sức người để công vào được. Hoặc giả dụ liều mạng muốn đánh thì cũng phải nướng hết cả vài vạn quân lính thì may ra mới có thể thành công
Chỉ là dưới tình hình chiến loạn như hiện tại, vẻ ngoài lộng lẫy tấp nập người mua kẻ bán của nó đã được thu liễm đi rất nhiều, cổng thành thường xưa nay chưa từng đóng cửa luôn rộng mở đón mọi người đến giao thương nay đã khép chặc, ở lại bên ngoài cũng được sắp xếp lập ra rất nhiều những chốt canh phòng không lúc nào là không có người quan sát tình cảnh vô cùng nghiêm ngặt. Đến chính bản thân hắn cũng cảm nhận được sự áp lực ở nơi này hiện tại là lớn đến như thế nào
Theo như người kia đã kể thì đất của thành Hợp Phì đã bị hai người Đại hoàng tử và Lục hoàng tử cắt đi một khoảng lớn, ở bên trong thì đối mặt cùng hai vị ca ca uy h·iếp vậy công, nhìn rộng ra một chút thì thành biên cảnh đã bị đại Tần đánh sập, bất cứ lúc nào cũng có thể công đến nơi này. Lục hoàng tử ấy đứng vào thế bị kẹp ở giữa bởi nhưng thế lực lúc nào cũng muốn nhăm nhe lấy cái đầu của mình, y chắc không lúc nào là không ngồi trên đống lửa, trong tay cầm hòn than hồng nắm không muốn nhưng lại bỏ không được, tình cảnh đúng là khổ không sao kể siết.
Chuyện đi vào thành rất dễ dàng thậm chí ngay cả vị Lục hoàng tử gì đó còn phải đích thân ra tận cổng thành để nghênh tiếp người đi vào. Chỉ là cái thiếu niên vận bạch y kia cơ bản là không hề để tâm đến thái độ này. Hắn vẫn như thế thủy chung từ đầu đến cuối vẫn ở bên trong xe chẳng có lộ mặt lấy một lần, thậm chí ngay cả đáp lại lời chào hỏi cũng không hề làm. Rõ ràng thái độ chính là không chút nào là để mặt mũi cho vị Lục hoàng tử kia trước các thủ hạ giữ thành của hắn. Thái độ đã vô cùng rõ ràng khiến cho vị kia chỉ có thể nuốt lại cực tức này ngửa đầu nhìn trời
- Trời...ta đúng là mệnh khổ mà.
Giang Kiếm Nhất nghe thấy hắn nói nhưng cơ bản cũng không hề có chút nào muốn quan tâm đến chuyện này, dù sao danh dự của bản thân cũng là được xây dựng trên địa vị và chỗ đứng của mình. Chỗ đứng của ngươi thấp hơn kẻ khác vậy thì danh dự của ngươi chỉ có thể trông chờ kẻ khác bố thí cho mà thôi, tuy hơi đáng buồn nhưng nó lại là sự thật tồn tại của thế giới. Chừng nào ngươi vẫn còn sống dưới cái nhìn của người khác, thì chừng ấy ngươi vẫn không thể nhìn thấy hết đươc vẻ đẹp của nhân gian này.
Nhưng với hắn thì lại hoàn toàn khác, những thứ như danh dự hay mặt mũi, thậm chí cái nhìn sự phán sét của người khác về mình, hắn đã sớm không còn để trong lòng nữa. Thế nên vô cùng thảnh thơi tiếp tục quan sát xung quanh thành, sẵn tiện tìm hiểu một chút về văn hóa của nơi này. Tuy bên ngoài phong bế là thế, nhưng mà bên trong thành lại vẫn rất náo nhiệt với những công việc mua bán diễn ra vô cùng tấp nập.
Giang Kiếm Nhất đảo mắt khắp nơi, phát hiện ra ở đây cũng có buôn bán không ít các sản vật địa phương, còn có các loại bánh trái mà lần đầu tiên hắn mới được nhìn thấy nữa, bất chợt đút tay vào túi muốn mua vài món ăn thì tức khắc Toàn Sở ở bên cạnh đã giật tay nháy mắt ra hiệu.
Người cưỡi ngựa bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này lập tức tinh tế mà nhận ra vấn đề ở bên trong, mỉm cười vui vẻ lấy ra một túi tiền vàng chuyên dụng lưu thông trên khắp lãnh thổ của Đại Hán đưa cho hắn.
- Giang công tử và Giang tiểu thư đều xuất thân hào môn danh gia vọng tộc, nhiều năm như thế lưu lạc ở bên ngoài nhất định rất vất vả. Chút tiền này Giang công tử cứ cầm lấy trước đi, sau khi về đến Bạch gia ta liền cho người chuẩn bị cho Giang công tử vài trăm đồng vàng phòng thân.
- Vài trăm đồng vàng sao....
Toàn Sở ở bên cạnh lập tức bất ngờ thảng thốt lên một tiếng, sau đó lại hơi giả vờ ngượng ngùng mà chui rút vào trong lòng Giang Kiếm Nhất, người kia nhìn thấy thái độ này của nàng đương nhiên không hề có một chút khinh thường nào. Năm đó Giang Kiếm Nhất đưa nàng đi hắn cũng chỉ mới có mười lăm tuổi, bản thân cũng lâm trọng thương may mắn mới có thể giữ được mạng, cũng vì trốn tránh sự truy đuổi của sát thủ mà trốn vào rừng sâu núi thẳm, chỉ nhiêu đó cũng đủ tưởng tượng được cảnh hằng ngày hai người phải sống vất vả và thiếu thốn như thế nào. Vui miệng nói thêm vài câu
- Giang tiểu thư đừng bất ngờ, vài trăm đồng vàng có đáng là gì. Năm đó Giang công tử mới có mười lăm tuổi mà đáng giá đến hơn hai tỷ đồng vàng đấy.
Toàn Sở nghe đến con số khoa trường này mà trong lòng phát choáng, trong đời kì thực còn chưa tưởng tượng ra được con số nào kinh kh·iếp đến như thế, bao nhiêu đồng vàng ấy là nhiều đến như thế nào. Chắc là phải đủ cho bản thân ăn chơi đến mấy chục đời may ra mới hết được. Giang Kiếm Nhất rất vui vẻ nhận lấy túi tiền mà người kia đưa tới, trước giờ hắn đích xác là không có thói quen từ chối món quà chân thành của người khác. Chỉ cần đáng giá thì hắn sẽ không từ chối bao giờ
- Đa tạ vị huynh đệ.
- Giang công tử không cần câu nệ những chuyện tiểu tiết như thế.
Lập tức dùng tiền ấy mua vài món ăn trên đường chia ra cho hai người thưởng thức, người kia dường như rất lấy làm vui vẻ khi hắn có thể giúp đỡ cho cậu, mặc dù biểu hiện hay thái độ của hắn đều rất thành thực nhưng mà vẫn khiến người ta cảm thấy kì quái. Hắn đoán chừng người này đối với cái tên Giang Kiếm Nhất có một loại ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Hoặc có thể nói Giang Kiếm Nhất chính là thần tượng lớn nhất trong cuộc đời của hắn, lần đầu được gặp thần tượng bằng xưng bằng thịt thế nên mới không thể giấu nổi sự vui thích trong lòng. Nghĩ đến đây thì mới gật đầu đồng tình, bảo sao trên suốt đoạn đường hắn cứ thấy người này lâu lâu lại nhìn mình cười cười, đôi mắt hiện lên đầy vẻ kính ngưỡng. Bản thân còn tưởng kẻ này có loại sở thích kì lạ giờ nghĩ ra rất có thể là vì sùng kính mới cư xử như thế.
Viện phủ của Bạch gia hiện ra ngay trước mắt thậm chí còn uy nghi và bệ vệ hơn rất nhiều lần so với sự tưởng tượng của hắn. Nếu như so với gia viên của Vương gia mà hắn từng nhìn thấy thì còn lớn kha khá, có thể tưởng tượng được bên trong gia viên Bạch Gia này là số lượng tài lực vật lực và quân lực mạnh mẽ đến thế nào.