Chương 66 Thân phận
Những ngày tháng bình yên tiếp tục được lặp lại, Từ Trường Sinh vẫn thực hiện các công việc hằng ngày như cũ không có gì thay đổi, năm người tiểu đệ dưới trướng cũng bắt đầu được hắn dạy về võ công và kiểm tra phương thức thổ nạp thường xuyên hơn, quá trình này có thể xem như đơn giản vô cùng vì dù sao trước khi rời đi hắn cũng đã để mọi người bắt đầu luyện tập rồi. Tốc độ phát triển của cả bọn rất nhanh dù sao cũng đều là các tinh anh được lựa chọn rất kĩ càng từ hàng nghìn người mà
Nổi trội nhất vẫn là lão tứ đã thành công tạo được vòng tròn nội lực thứ hai và đang sắp tụ thành vòng tròn thứ ba, mỗi vòng tròn đều là màu đỏ đậm. Lão ngũ cũng không tệ, cũng là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng và niềm tin bền bỉ hơn người nên y đã thể hiện rất tốt ở giai đoạn đầu, nhưng khoảng cách về thiên phú đương nhiên không thể dùng hai chữ nỗ lực để bù đắp nên cho dù đã cố gắng rất nhiều chung quy cũng chỉ mới thành công tạo được hai vòng tròn huyết sắc chỉ là vòng tròn thứ hai vẫn còn chưa được rõ ràng lắm. Lão Nhất cũng không thua kém hai người đệ đệ của mình, đã thành công tạo được hai vòng bạch sắc
Chung quy nhìn lại cũng chỉ còn mỗi lão tam cùng với lão nhị là chỉ mới tụ thành một vòng tròn bạch sắc có thể nói là kém nhất trong số mọi người. Từ Trường Sinh quan sát cả bọn, sau đó gật đầu hài lòng. Hai người tuy thiên phú không thua kém gì lão ngũ nhưng hai y lại không quá mặn mà với chuyện tu luyện. Bản thân Từ Trường Sinh cũng rất tôn trọng quyết định của cả hai nên không hề gượng ép chuyện chút nào, nếu như đều đã có những môn đạo mà mình muốn đi vậy thì cứ thoải mái nhưng quan trọng nhất đó chính là dù cho đi con đường nào cũng phải đi đến cùng, dù cho làm việc nào cũng phải làm cho tốt nhất có thể. Đối với lão nhị thì là quân sư hỗ trợ bày kế sách đánh trận còn đối với lão tam thì lại là thu thập thông tin.
- Được rồi hôm nay luyện tập đến đây thôi, lão tứ lão ngũ lão nhất ba người ở lại cùng ta luyện đao. Lão nhị khi nãy đại tướng quân đã có nói với ta bảo đệ đến để bàn kế sách, lão tam tiếp tục luyện tập kĩ thuật dịch dung. Ai lại làm việc của người nấy đi đừng chểnh mãng
Cả năm người nghe theo như sự sắp xếp của đại ca liền chia ra mỗi người một hướng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày của mình. Lão tứ là mang đến cho bản thân hắn nhiều sự kinh hỉ nhất. Dù sao y vốn dĩ cũng đã có một nền tảng kiếm thuật rất tốt ngay từ ban đầu rồi, lại gặp được một đại ca như hắn uốn nắn dạy dỗ còn được phát triển trong môi trường q·uân đ·ội đặc biệt được các vị lãnh đạo quan tâm rèn dũa.
Y nhờ thế mà đi đúng hướng ngay từ đầu tiết kiệm được không ít thời gian, lại thêm cả thiên phú siêu quần nên có thể nói tốc độ phát triển của y trong vài năm gần đây ngày đi nghìn dặm, so với thiếu niên trước kia thì kiếm pháp tăng tiến cực nhanh, chỉ mới hơn một năm đã có thể đánh gần như ngang tay cùng với Từ Trường Sinh bỏ ra tám năm luyện tập đao pháp.
Lão nhất thì chuyên về quyền pháp ở điểm này có thể nói y là người nổi trội hơn tất cả, tốc độ ra quyền dứt khoát mỗi đòn đánh đều phát lực cực mạnh đánh chủ yếu vào những điểm chí mạng trên cơ thể thế nên cũng đã khiến cho lão đại mình gặp đôi chút khó khăn.
Chỉ có lão ngũ là bình thường nhất, y không tập trung hoàn toàn vào bất cứ một loại v·ũ k·hí nào, mọi thứ ở trong tay y đều có thể trở thành v·ũ k·hí từ một viên đá một thanh đoản đao đến một lưỡi đao gãy hay một cái gậy gỗ. Thế nên lối đánh của y là biến ảo khôn lường nhất hoàn toàn không tuân theo bất cứ một loại quy tắc nào. Từ Trường Sinh rất hài lòng với tốc độ phát triển này.
- Đại ca...chúng ta có cơ hội thâm nhập vào đất Hán rồi. Có cần đi một phen hay không
- Sao...
Mọi người trong lòng kinh hô, gần như ngay tức khắc đảo ánh mắt lên nhìn thẳng về phía của lão tam. Chỉ là những ánh mắt này rất phức tạp đa phần đều là sự bất ngờ cùng kính nể khiến cho gương mặt của hắn sáng hẳn lên cái mũi nở phồng ra dường như muốn nổ đến nơi. Chỉ có Từ Trường Sinh vẫn bình tĩnh như không ánh mắt đảo về chỗ hắn, từ từ trầm giọng xuống
- Chuyện là thế nào, đệ giải thích kĩ một chút đi.
- Hôm qua trong lúc cải trang đệ đã vô tình gặp được người của Bạch Long thương đoàn đang trên đường quay về đất Hán. Sau một chút sự giao hảo đã có được mấy suất theo chân bọn họ quay về Hán Quốc.
- Bạch Long thương đoàn...
Lão nhị lập tức thản thốt lên dáng vẻ đầy sự bất ngờ khiến cho mọi ánh mắt dường như tức khắc đều đổ dồn lên người y. Xoa đầu mấy cái nhìn mọi người một lần rồi mới bắt đầu giải thích về những hiểu biết của mình.
- Đại ca, Bạch Long thương đoàn là một trong ba thương đoàn lớn mạnh nhất trong đất Hán. Theo như đệ nghe nói đến thì Bạch Long thương đoàn được nắm quyền bởi người của Bạch gia. Gia tộc này cực kì lớn mạnh hiện tại đang nắm tới một phần năm giang sơn đại Hán trong tộc cao thủ hay tông sư tọa trấn đều nhiều như mây, theo như phong phanh nghe được tông sư cũng có đến mười mấy vị chưa kể những kẻ luôn giấu mặt ở trong bóng tối
- Mười mấy tông sư tọa trấn!!!
Dường như ngay tức khắc lão tứ thảng thổt lên, dáng vẻ kinh ngạc đến không biết phải nói như thế nào. Từ ngày y được tiếp xúc với thế giới của cường giả bắt đầu con đường tu luyện, đã dần ý thức được hai chữ tông sư ấy có cân nặng đến mức nào. Không chỉ có mỗi lão tứ bất ngờ mà cả lão nhất cùng lão ngũ cũng đều vô cùng kinh hãi.
- Ừm...lão tam đệ nói tiếp đi.
Lão tam liền cẩn thận thuật lại toàn bộ quá trình này cho mọi người nghe, tất cả đều rất chăm chú, chỉ có lão ngũ ánh mắt có mấy phần lơ đãng giống như không muốn quan tâm đến, đương nhiên biểu hiện kì lạ này của y không thể qua được mắt của Từ Trường Sinh. Đợi cho mọi người đều đã bàn bạc xong mới hướng mắt đến lão ngũ lên tiếng hỏi.
- Tiểu ngũ đệ thấy thế nào, Bạch gia đó là nhà của đệ mà không muốn về thăm hỏi một chút sao. Bạch Thuần Châu
- Đại ca cái tên đó đệ đã không còn dùng đến nữa rồi bây giờ đệ là Triều Huyền huynh trưởng của tiểu muội Triều Hân...Bạch gia gì đó đối với đệ sớm đã đoạn tuyệt ân nghĩa. Giờ đây chỉ có Đại Tần mới là nhà của đệ, Nhất ca nhị ca tam ca tứ ca cùng với lão đại mới là người thân của đệ.
Chỉ là mọi người vừa nghe thấy lời này liền ngay tức khắc chấn động, lão tam cũng không thể nói tiếp ánh mắt đổ dồn hết về hướng của tiểu đệ nhỏ nhất trong số năm người huynh đệ của mình, lúc đầu mới gặp chỉ cảm thấy y thật sự có cái gì đó rất đặc biệt rất có phong phạm của hào môn thế gia công tử, chỉ là không ngờ xuất thân của y lại đáng gờm như thế. Lão tứ thì vẫn như thế ôm kiếm ngồi quan sát cục diện đang diễn ra, hình như hoàn toàn không hề có chút nào bất ngờ đối với chuyện này.
- Được rồi Bạch gia lần này ta cũng đã định sẽ đi, ở nơi đó có thứ mà ta cần lấy.
- Huynh muốn lấy Thanh Long đao sao, thứ đó đúng là đang được cất giữ ở bên trong Bạch gia. Chỉ là muốn đoạt được bảo đao này không phải chuyện dễ dàng.
Lão Tứ liền tức khắc ngồi thẳng người lên trên gương mặt thoáng qua một chút dáng vẻ bất ngờ, có vẻ như y cũng có hiểu biết không ít về Bạch gia thế nên mới không bất ngờ với thân phận của tiểu ngũ, chỉ là y thấy hơi bất ngờ không có nghĩ tới đại ca của mình cũng biết về những chuyện này. Chỉ là một màn lật mặt để lộ thân phận này đã khiến cho cả ba huynh đệ kia mắt chữ a miệng chữ o. Ngây ngốc đứng quan sát
- Thanh Long đao là một trong số những chí bảo thần binh, ta cần thêm nó để chinh chiến sa trường. Đương nhiên đi vào lòng quân địch sẽ có nhiều nguy hiểm. Thế nên lần này sẽ chỉ mang theo lão tam đi cùng, các đệ hãy cứ ở bên ngoài tiếp tục công việc của mình. Có thể sẽ mất vài năm mới có thể quay về, đến lúc đó ta mong muốn có thể gặp được mọi người đã tăng tiến cảnh giới mới có thể cùng ta lên chiến trường lập công.
- Đại ca nếu như muốn dễ dàng tiến vào hãy dùng cái này đi, dù sao trong tay đệ cũng là thứ vô dụng nhưng đối với chuyến đi này của huynh nhất định có chỗ lợi ích cần dùng đến
Lão tứ vừa mới dứt lời, trong bàn tay y lập tức ném tới cho đại ca mình một tấm lệnh bài được đút hoàn toàn bằng hoàng kim giá trị liên thành, bên trên được khắc chìm một chữ Giang nhìn qua liền đoán được là một món đồ không hề tầm thường. Lão nhị vừa lướt mắt liền nhận ra ngay tấm lệnh bài này là của Giang gia đã từng là một trong số những gia độc quyền lực nhất ở đại Hán hiện tại đã suy vi, chỉ là không ngờ người huynh đệ này của mình vậy mà lại là người của Giang gia Đế Đô.
- Giang...Giang gia ở Đế Đô đại Hán...võ gia lớn nhất đại Hán. Ta từng nghe nói Giang gia từ mấy chục năm trước đã suy vi hình như đã xảy ra một trận đại chiến rất lớn với đại Ngụy và Đại Triệu, không ngờ hậu nhân của họ vẫn còn sống sót. Không ngờ còn có thể gặp được đệ người của Giang gia.
Lão tứ chẳng muốn nghe nhiều đến những chuyện này, sau khi chuyền cho Từ Trường Sinh món đồ cần thiết thì liền đi ra khỏi ngôi nhà bắt đầu bài luyện kiếm của mình, ánh mắt của hắn chợt lóe lên rồi lại nhìn thẳng về phía của lão ngũ bàn tay khẽ đưa đến vỗ nhẹ nhàng vài cái vào đầu y.
- Người khác có chỗ dựa các đệ cũng như thế. Không cần lo lắng nữa, dưới bầu trời này các đệ vẫn còn có đại ca là ta che chắn. Tiểu ngũ con đường mà đệ đã chọn chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ xen vào, chỉ có đệ phải vững niềm tin với nó. Phải nhớ một điều rằng, con đường của cường giả một khi đã bước lên chỉ có c·hết mới dừng lại.
Thiếu niên nói rồi, bước chân đi ra bên ngoài. Mấy tiểu đệ nhìn theo bóng lưng của đại ca lúc này sao mà vĩ đại đến vô cùng như thế, bất giác trong lòng sinh ra sự kính nể vô bờ bến. Chỉ có tiểu ngũ liên tục trong miệng lẫm nhẫm từng lời mà đại ca mình đã răn dạy những lời đã trở thành kim chỉ nam trở thành lí lẽ sống của cuộc đời hắn, con đường của cường giả một khi đã bước lên chỉ có c·hết mới dừng lại.