Chương 65 Trở lại chiến trường
Trời vẫn chưa sáng từng cơn gió đêm vội vàng thổi vụt qua cành lá rung lên nghe từng tiếng xào xạc, thiếu niên vẫn như bao nhiêu ngày khác thức dậy từ rất lâu, dưới ánh đèn dầu le lói vẫn còn hiu hắc cháy ở góc bàn đằng xa vọng lại một chút ánh sáng yếu ớt phả xuống chiếc gường này. Nàng nằm đó nhắm mắt ngủ từ bao giờ chẳng biết đôi bàn tay nàng vẫn nắm chặc lấy bàn tay hắn đan xen vào nhau.
- Tần Linh sao muội cứ phải khổ như vậy chứ. Cả đời này của ta đã chú định sẽ...sẽ truy cầu trường sinh. Con đường được vẽ ra bằng máu này, muội làm sao có thể đi cùng. Chúng ta là con người ở hai thế giới khác nhau, chú định một đời này chẳng thể nào ở bên cạnh nhau được.
Thiếu niên đứng dậy muốn rời ra bên ngoài lang thang để ổn định lại tâm tình, không muốn nghĩ nhiều đến những chuyện ái tình này nữa.
Nhưng bàn tay nàng trong vô thức vẫn siết chặc lấy bàn tay hắn. Trong cơn mơ chẳng biết nàng đã nhìn thấy điều gì càng cố nắm chặc hơn nữa, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn gỡ bàn tay của nàng ra đặt gọn lại trên giường, không một lần nào ngoái nhìn lại bước thẳng người về phía bên ngoài.
- Con đường mà ta đã chọn, tuyệt đối không có hai chữ quay đầu. Con đường của cường giả một khi đã bước chỉ có c·hết mới dừng lại.
Thiếu niên ngửa thẳng mặt lên trời tự thì thầm chỉ để cho một mình hắn được nghe thấy, những điều ấy những lời ấy đều là những tiếng lòng của thiếu niên. Hắn quay về gian phòng của mình chỉnh trang lại y phục bên ngoài, sau đó viết để lại cho Tần Linh một bức thư rồi mới mặc lên người chiến giáp vàng kim đang cùng hắn xông pha trận mạc, vương gia dường như cũng rất hiểu tính cách cương nghị này của Từ Trường Sinh một khi trong lòng đã quyết sông dời núi lở cũng không thể khiến hắn thay đổi.
Thế nên đã cho người ngay trong đêm chăm sóc thật tốt cho Phá Quân, mặc lên người chiến mã bộ chiến giáp vàng kim bá khí rồi đứng trên đài cao nhìn thiếu niên ấy cùng với con thần mã lao v·út đi như một cái bóng trên con đường rời khỏi thành trấn. Trong lòng âm thầm bội phục định lực vững vàng của hắn đối với chính con đường mà bản thân đã lựa chọn. Một khi đã quyết dù có c·hết cũng không bao giờ quay đầu hối hận.
- Không ham quyền thế, không mê mỹ sắc giai nhân, không cần tiền của. Chỉ một lòng với bản sơ chi tâm của mình chưa từng thay đổi, trên đời quả thực hiếm có được một người với định lực vững vàng đến như thế. Thật sự khiến cho ta trong lòng tràn đầy bội phục.
Ông vừa mới nói ánh mắt lại hướng thẳng về phía con đường mà thiếu niên đã đi âm thầm thở ra một hơi dài rồi lại quay đầu hướng đi thằng về phía bên trong quay về hậu viện của mình tiếp tục nghỉ ngơi, khác với Từ Trường Sinh vẫn còn là một thiếu niên sức trai tráng khỏe mạnh vô bì, vương gia đã có tuổi lại thêm trận chiến vừa qua cùng với Long Hồn kia tuy là hai người ông cùng với Mạc Lão hợp lực nhưng phần lớn vẫn là ông đảm nhiệm trọng trách t·ấn c·ông, thể nên chỉ một trận đánh này đã bào mòn sức khỏe của bản thân đi không ít đến bây giờ dù đã nghỉ ngơi hơn một năm trời mà vẫn còn chưa thể hồi phục lại hoàn toàn.
Màn đêm vẫn tĩnh mịch như thế phủ xuống nhân gian một dáng vẻ huyền ảo khiến cho con người ta mê muội. Trên con đường dài dường như đến vô tận ấy chỉ có một thiếu niên với trái tim sắt đá và tấm lòng kiên định với bản tâm của mình lướt đi. Bỏ lại tất cả phồn hoa đô hội ở đằng sau lưng chỉ có một hướng trận doanh là lao đi.
- Phá Quân chúng ta cùng đến nơi ấy đi.
Không biết con thần mã này có hiểu ý của chủ nhân nó hay không, chỉ hí vang giữa cánh đồng không mông quạnh một tiếng dài, vó ngựa tung lên giẫm mạnh xuống đất một cái phóng đi với tốc độ cực nhanh, so với khi nãy còn nhanh hơn gấp vài lần. trong bóng đêm dường như vô tận ấy một người một ngựa dường như trở thành một cái bóng ma lướt đi chẳng thể nhìn thấy được rõ ràng nữa.
Trời sáng, tiếng gà gáy đầu tiên chợt vang lên cắt ngang mọi sự yên tĩnh của màn đêm, Tần Linh thức dậy sau tiếng gà gáy đầu tiên trong lòng có không biết bao nhiêu sự trông chờ ẩn hiện, nàng đảo mắt nhìn quanh khắp căn phòng một cái. Nhưng sau khi phát hiện bốn bề tĩnh lặng thì thở ra một hơi dài buồn bã, tuy rằng trong lòng đã sớm có dự liệu về chuyện này cũng biết chắc chắn người ấy sẽ đi, nhưng tại sao lại cảm thấy đau lòng đến như thế.
Tự nhiên nàng giật mình, dường như nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng. Nàng lập tức chạy ra khỏi giường của mình lao thẳng đến căn phòng của thiếu niên để kiểm tra thử, cầu mong có một chút cơ hội nào đó mong manh rằng người ấy vẫn chưa rời đi vẫn vì nàng mà ở lại. Thế nhưng đập vào mắt nàng cũng giống như thế, một căn phòng trống vắng lặng lẽ, chiếc đèn dầu vẫn còn hơi cháy phát tỏa trong không gian một luồng sáng lờ mờ hiện lên trên bàn một cái gì đó.
Nàng bước chân đi vào, cả không gian lại chìm vào trong sự tĩnh lặng, khẽ cầm lên bức thư được viết nguệch ngoặc mấy dòng để lại của thiếu niên trước khi lên đường. Trong lòng nàng rối ren với không biết bao nhiêu ý nghĩ, xong khi đọc đến dòng cuối cùng của bức thư tay ấy, nàng lại mỉm cười.
Trong nụ cười ấy của nàng có mấy phần chua chát của người con gái không được đáp lại tình cảm cho dù đã hi sinh rất nhiều. Tần Linh phải sống thật tốt nhé, tuy con đường mà huynh đã chọn không cùng đường với muội, nhưng ta xin thề cả đời này chỉ cần ta còn một hơi thở nhất định sẽ bảo vệ cho muội đến cùng, đáp lại tình cảm của muội dành cho ta.
Trời đã đến gần trưa, hắn cùng với Phá Quân vẫn một đường ấy mà tiến không có ngơi nghỉ, rất nhanh đã tới được trận doanh được đặt ở bên ngoài biên cảnh. Sau trận đại chiến một tháng trước, toàn bộ q·uân đ·ội của đại Hán đều đã chấn động với sự xuất hiện của một vị tướng quân tiên phong cực trẻ đoán chừng còn chưa đến ba mươi tuổi đã chém g·iết được vị cường giả Độc Cô Chiến đại danh đại đỉnh của Đại Hán.
Tin tức này sớm đã được lan truyền đi khắp nơi, ngay cả hai nước giáp kề bọn họ là Triệu Quốc cùng với Ngụy Quốc cũng đều đã lăm le có ý định muốn t·ấn c·ông. Thế nên dưới tình hình áp bức như hiện tại Đại Hán đã sớm rút toàn bộ quân lực đi vào thế phóng thủ.
Độc Cô Chiến đại tướng quân tiên phong có thể nói là một trong số những nhân vật có tiếng nói nhất trong Lục Quốc, sở dĩ Đại Hán có thể tồn tại có thể nói rằng đã nhờ rất nhiều vào sự chống đỡ của bản thân ông, bây giờ người đã ngã xuống ngay cả bá đao trấn quốc chi bảo cũng đã mất vào tay của đại Tần thì tình hình càng là ngàn cân treo sợi tóc.
Bản thân hắn cũng không quá rành về chuyện quân tình, nhưng đại khái thì cũng có thể nói được, tình hình hiện tại này là cực kì hung hiểm đối với đại Hán nếu như muốn công phạt thì đang là một thời cơ cực kì tốt. Toàn bộ trận doanh đều đã được di dời phần lớn đến thành trì mới chiếm được này khiến cho quốc thổ đại Tần lại được mở rộng ra thêm một chút nữa.
- Ồ, Từ tướng quân thương thế của người đã hoàn toàn bình phục rồi sao
- Có thể xem là như thế, Đại tướng quân tình hình gần đây như thế nào
- Rất ổn, đại Hán đã đại thương nguyên khí bây giờ đã vào thế phòng thủ thành trì này muốn mất cũng rất khó. Chỉ là chúng ta muốn tiếp tục t·ấn c·ông thì rất khó.
- Vậy sao, mạt tướng hiểu rồi. Vậy còn binh lính thì thế nào rồi
- Ổn...ổn, mọi chuyện đều ổn cả, năm người huynh đệ của cậu cũng đã được triệu tập đến nơi này rồi, chắc là rất nhớ cậu đấy.
- Đa ta đại tướng quân.
Ông không để ý lắm đến những tiểu tiết như thế này, mỉm cười rồi phẩy tay mấy cái ra hiệu cho thiếu niên hay đi đi. Hắn cũng lập tức hiểu ý, đưa thần mã đến nơi giữ ngựa rồi mới liền đến thăm những người tiểu đệ của mình.
- Đại ca...
Đi còn chưa được bao xa thì liền đã có tiếng người vọng nói đến, thanh giọng vui vẻ hơn nữa còn có mấy phần hào hứng quá khích, chẳng cần phải nói chi xa xôi người này nhất định chính là tam đệ của hắn.
- Lão tam...
Miệng còn chưa kịp mở ra thì đã hơi tròn mắt kinh ngạc, người đang chạy đến kia là một vị cô nương áo vàng có gương mặt khả ái, trên người mặc theo y phục rất đẹp với những họa tiết cầu kì chỉ có gương mặt của cô rất lạ cho dù lục hết toàn bộ kí ức của bản thân hắn cũng không thể nào biết được người này là ai, nhất thời khiến cho hắn đờ ra một khắc. Là dịch dung thuật sao, mới một năm thôi mà kĩ nghệ của lão tam đã cao như thế này, quả nhiên là có năng khiếu. Sau này cho hắn vào thanh lâu thăm dò tin tức, chậc chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy nhất định là nghe ngóng được không ít chuyện rồi.
Bàn tay đưa ra, khi vị cô nương vừa chạy đến liền gõ xuống một cái nghe tiếng cốc giòn tan. Sau đó là tình cảnh thiếu nữ ôm đầu lăn lộn mấy vòng trên mặt mặt đất rồi từ đằng xa cùng liền chạy lên bốn người còn lại, mỗi người đã trưởng thành lên không ít. Nhất là lão ngũ đã cao hơn rất nhiều bằng với cả tứ ca của y, cơ hồ bây giờ chắc đã gần bằng với thiếu niên.
- Lão đại...lão đại...lão đại
Mấy người vừa chạy tới đều cùng nhau hò reo vui vẻ khi nhìn thấy Từ Trường Sinh dù sao đã hơn một năm trôi qua, họ đã được nghe về truyền kì trận chiến kinh tâm động phách của chính lão đại mình. Khi được tận mắt nhìn thấy chiến trường nơi trận chiến của hai con người ấy diễn ra, càng là nhận thức được sự cường đại của một con người có thể lớn mạnh đến như thế nào. Trong lòng càng thêm phần kính ngưỡng.
Lão tam bên dưới lăn lộn cho mấy vòng rồi cùng liền xoa xoa đầu đứng lên, y nhìn lão đại của mình, sau đó nhoẻn miệng cười hề hề giống như chưa từng có chuyện gì, bàn tay phủi phủi qua hết lớp bụi bẩn còn đang bám lại trên người mình, sau đó mới nhìn sang lão đại
- Thuật dịch dung của đệ huynh thấy thế nào
- Ừm...có thể nói là tương đối hoàn mỹ, nếu như ta không cảm nhận được khí tức trên người đệ đương nhiên là không thể nhận ra.
- Khà khà...đại ca huynh đã quá khen rồi, mà chắc sáng giờ huynh cũng chưa có ăn gì phải không. Thôi về nào...về nào chúng ta cùng đi ăn cơm đi.