Chương 64 Thầm lặng
Một tháng, hai tháng ba tháng rồi lại sáu tháng, chỉ mới có một loáng dường như một cái chớp mắt nữa năm đã trôi qua, thiếu niên vẫn tịnh dưỡng trong sáu tháng này mỗi ngày đều cùng với Tần Linh đi thăm thú khắp nơi trong thành, chiếc xe lăn ấy vậy mà sớm đã trở thành một vật bất li thân của hắn trở thành đôi chân thứ hai cho hắn. Đôi khi nhìn lại xuống đôi chân bên dưới trong lòng thiếu niên lại cảm thấy có một chút sự buồn bã khôn tả.
Có những thứ ta luôn cho rằng nó là hiển nhiên tồn tại cho đến khi thứ ấy mất đi ta mới cảm thấy tiếc nuối. Sáu tháng này hắn đã có thêm rất nhiều thời gian để nghiền ngẫm về mọi thứ trên cuộc đời của mình, đôi bàn tay trong vô thức hơi siếc lại, cảm giác được sự mềm mại kia vẫn còn ở nơi ấy vẫn còn ở cạnh bên khoảng khắc ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim của nàng khẽ xao động, nàng cũng cố nắm chặc lại cố níu giữ hình bóng ấy mãi mãi ở bên cạnh mình.
- Trường Sinh ca...huynh có tâm sự sao ?
Miệng nàng khẽ cất lời, ánh mắt nàng ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt kia như đang cố trông chờ một điều nào đó. Có thể là trông chờ ánh mắt ấy có thể quay lại ngắm nhìn nàng, đôi môi khô khốc kia có thể nở một nụ cười cùng nàng hoặc khả dĩ chàng mở rộng vòng tay ôm mình vào lòng thì tuyệt vời biết mấy.
Chỉ có điều thiếu niên ấy vẫn như thế vẫn là con người điềm đạm tĩnh lặng, ánh mắt vẫn như thế mang theo một dáng vẻ ưu tư trầm lắng đến khó hiểu chẳng ai biết con người ấy đang nghĩ gì, chẳng ai hiểu sâu trong đôi mắt ấy rốt cuộc đang tồn tại điều gì, chỉ có một màu của sự tĩnh mịt, hoặc là sự hỗn loạn của máu thịt không có hồi kết thúc. Có lẽ là sự thống khổ từ tận tâm can mà không ai có thể hiểu được, nhìn hắn như thế lòng nàng hơi động có một chút sự đau đớn khó tả, nhưng rồi dịu dàng một bàn tay nào đó khẽ xoa lên mái tóc nàng chầm chậm an ủi nàng lại giống như đang chầm chậm an ủi lấy chính mình.
- Không sao đâu.
Thời gian lại trôi qua thấm thoát sáu tháng còn lại cũng đã đi qua hết, mà nói cho đúng thì thời gian rất nhanh chỉ một loáng thôi mà đã hết một năm rồi. Từ Trường Sinh hơn hai tháng nay đã tập đi lại bằng đôi chân của mình, khởi đầu cực kì khó khăn muốn di chuyển đều phải nhờ hết vào sự dìu đỡ của Tần Linh mới miễn cưỡng bước được mấy cái. Thường mỗi lúc Tần Linh không ở bên hắn cũng cố gắng luyện tập rồi lúc nào cũng vấp ngã mỗi lần như thế hắn dù cho cố hết sức cũng không làm cách nào có thể gắng gượng dậy được, chỉ có thể cười khổ trong vô vọng. Rồi những lúc ấy nàng, dường như xuất hiện trong đời hắn như một tia nắng nhỏ ấm áp. Nàng kéo hắn ngồi dậy trong tuyệt vọng chán chường gần như đánh gục tâm can hắn mỗi ngày.
Nhưng sau sáu tháng hơn nổ lực luyện tập thì đã đỡ đi khá nhiều bây giờ đi lại tương đối bình thường nhưng vẫn phải chống gậy cho an toàn. Năm nay hắn lại đón tết cùng mọi người trong Vương phủ vừa hay là khi chân mới đỡ đỡ thì tết đã đến, thế nên liền phụ giúp với Tần Linh một tay cùng nàng trang trí lại căn phòng đón năm mới. Rồi cùng nàng quay về thăm nhà đốt nhang cho phụ mẫu của mình ở thôn Ninh Bình.
Mấy ngày như thế nhờ không ngừng đi lại mà v·ết t·hương trên người đã chuyển biến tốt lên trông thấy. Đây cũng may mắn cho hắn khi bản thân là một bậc thầy sử dụng nội lực mỗi ngày đều dùng nội khí luân chuyển khí huyết đi khắp thân thể nên mới còn có thể đứng dậy, chứ nếu không thì chắc chắn đã không bao giờ có cơ hội bước được chân xuống giường rồi.
- Huynh sẽ trở lại chiến trường.
Từ Trường Sinh đang ăn cơm cùng với Tần Linh lên tiếng, chỉ là chuyện này thốt nhiên không hề khiến cho nàng bất ngờ một chút nào, Từ Trường Sinh là thế mà huynh ấy có bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác đâu chứ...Nàng ngồi đó vừa ăn lại vừa lẩm bẩm không trả lời hắn cũng không hề có ý dừng lại bữa cơm.
Trời chiều từng cơn gió nhẹ nhàng thổi đến làm tung bay tà áo của hai người Từ Trường Sinh cũng với Tần Linh đứng trên đài cao chầm chậm thưởng thức từng cơn gió mơn man qua thân thể cũng để cho thân thể mình được tắm trong những tia nắng yếu ớt xuyên qua tầng mây. Chẳng biết đã qua bao nhiêu lâu thời gian hai con người ấy trầm mặt cùng nhau như thế, chợt Từ Trường Sinh là người cất lời trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
- Quận chúa, sau ngày mai ở nhà nhất định phải giữ gìn sức khỏe đừng để thân thể lại lần nữa kiệt quệ. Ta có thể tự lo cho mình ở trên chiến trường.
- Muội...muội biết rồi.
Từ Trường Sinh vẫn bình thản, hắn hít sâu một hơi giống như chuẩn bị nói ra một lời nào đó rất quan trọng cũng rất mệt mỏi, từ tận đáy lòng phải dùng toàn bộ sự dũng cảm của mình mới có thể nói ra được. Tình yêu đối với thiếu niên cao đẹp, nhất là tình cảm của nàng của người con gái trong sáng như một đứa trẻ kia dành cho hắn. Hắn...cảm thấy bản thân mình quá u tối, cả đời nhìn đi nhìn lại chỉ có chém g·iết chỉ có máu thịt xương trắng thây khô. Hắn cảm thấy nàng một người con gái thánh thiện và thuần khiết đến như thế không nên đem lòng yêu một con người như hắn, nàng xứng đáng được ở bên một người tốt hơn.
- Chúng ta là người ở hai thế giới, muội đừng cố gắng nữa sẽ không có kết quả nào đâu, nhưng ta cũng phải cảm ơn muội trong khoảng thời gian một năm này đã chăm sóc cho ta. Đừng chờ đợi nữa, muội chỉ đang lãng phí thời gian của mình. Ta tin chắc sẽ có một người phù hợp với muội, chúng ta chỉ là một mối duyên vô tình thoáng qua mà thôi rất nhanh đều sẽ không còn nữa
- Ta không quan tâm...ta không quan tâm...ta không quan tâm! Cả đời này ta chỉ yêu huynh thôi, nếu như huynh không chấp nhận dù có c·hết ta cũng không gã cho bất cứ kẽ nào khác!!!
Tần Linh siếc chặc đôi bàn tay của mình lại, nàng thảng thốt hét lên những lời ấy với hắn, như cố hét lên để khẳng định trái tim của nàng vẫn vẹn nguyên như cũ chưa từng thay đổi, cùng cố khẳng định lí tưởng mà nàng luôn tin tưởng theo đuổi đến cùng. Từ lòng bàn tay của nàng từng v·ết m·áu nhỏ xuống do móng tay đâm thật sâu vào da thịt không ngừng thấm đỏ cả một góc của tà áo trắng, đôi mắt ngân lệ một nỗi đau đớn mà đã lâu lắm rồi nàng mới phải lần nữa cảm nhận lại. Nàng dùng một tay ôm lấy lồng ngực nơi trái tim của thiếu nữ đang đau đớn đến rĩ máu ngự trị dường như đã tan nát trong những câu nói của hắn, người nàng run lên từng nhịp dường như những lời nói tàn nhẫn ấy vẫn vang vọng bên tai, xoáy quanh đầu óc của nàng.
Đôi mắt tuyệt vọng ấy nhìn thẳng vào hắn, tức giận hét thằng vào mặt của kẻ vô tình vẫn lãnh đạm đứng tại nơi đó, nơi gương mặt hắn vẫn như cũ nhìn nàng. Uất ức cố lau đi nước nước đã thấm lả chả tức khắc quay người muốn chạy đi, chợt nàng cảm thấy một cơn mệt mỏi không tên bất chợt ập đến, lồng ngực truyền ra từng cơn đau đớn liên hồi không thể nào kiểm soát được, ngã khụy người xuống hoàn toàn mất đi kiểm soát đối với thân thể.
- Tần Linh....
Từ Trường Sinh hơi hoảng lập tức đỡ lấy người nàng lại, bàn tay dùng nội lực truyền âm thầm vào bên trong thân thể để điều hòa lại khí tức sau đó lập tức hồi phủ mang nàng đến chỗ của ngự y.
- Ngự y con gái ra...nó...nó không sao chứ ?
- Phu nhân, tiểu thư không sao. Chỉ là nhất thời xúc động quá độ mà thôi, an dưỡng vài ngày là có thể bình phục.
- Đa tạ ngự y. May quá con gái ta không sao...thật là con bé Tần Linh này làm ta lo đến c·hết luôn rồi.
- Phu nhân, tiểu thư vẫn còn trẻ nên mới không sao. Nhưng mong phu nhân chú ý đừng để cho tiểu thư lại xúc động quá độ như thế. Nếu như diễn ra nhiều lần thực sự sẽ để lại di chứng rất khủng kh·iếp khi về già.
- Ngự y...ta hiểu rồi. Đa tạ người đã nhắc nhỡ.
Bà vừa nói ánh mắt đã lướt tới Từ Trường Sinh vẫn đang đứng yên lặng ngoài cửa không hề bước vào. Trong tròng mắt nhất thời lửa giận ngùn ngụt bàn tay siết chặc đến nổi lên từng đường gân xanh trên trán, siết mạnh đến mức đỏ thẩm hết cả bàn tay ở những chỗ móng tay đâm vào lại hơi muốn rướm máu. Kì thật chỉ thiếu điều lập tức mang người đi chém mà thôi. Nếu như không phải Từ tướng quân là tâm phúc của chồng bà, hiện tại lại là anh hùng của toàn q·uân đ·ội đại Tần thì cho dù hắn có là con trai của hoàng đế nếu như dám làm con gái bà đau lòng đến độ thế này, cho dù phải c·hết cũng nhất định c·hặt đ·ầu hắn ta.
Sự tức giận đã rất lâu ngày không ngừng dồn nén không biết phải giả tỏa đi đâu, đổ dồn hết lên đầu khiến cho gương mặt trước giờ vốn luôn nhu hòa mền mại kia bây giờ đỏ ửng lên nghiêm nghị đến khiến con người ta kinh sợ, mỗi lần nhìn lại con gái đều không thể ngăn được siết bàn tay chặc hơn một chút. Từ Trường Sinh vừa từ bên ngoài bước chân đi vào sau khi ngự y bước ra, vừa đến gần bên giường thì dường như ngay tức khắc một tiếng bốp chát chúa khiến người ta ing tai vang lên.
Lực đạo của phu nhân cực mạnh để lại trên gương mặt của hắn năm dấu bàn tay đỏ ửng như khắc lên.
- Súc sinh làm con gái ta thành như thế này mà ngươi còn dám đến đây. Mau cút ra bên ngoài cho ta, sau này nếu dám lại gần con gái ta nửa bước, đừng nói chỉ là một tên tướng quân cho dù ngươi có là con trai của hoàng đế, dù có phải chịu tội c·hết ta cũng sẽ tự tay chém c·hết ngươi.
- Mạt tướng tạ lỗi phu nhân.
Từ Trường Sinh một bên gương mặt đỏ ửng lên năm dấu bàn tay càng không lặn mà nổi cuộm lên cũng đủ hiểu cái tát ấy nặng đến mức nào. Thế nhưng thiếu niên ấy vẫn không có lấy một chút biến sắc nào, vẫn thái độ lãnh đạm như ban đầu ôm quyền kính cẩn tạ lỗi cùng bà. Chỉ là thái độ tạ lỗi này của hắn lại càng khiến cho bà tức giận hơn vạn phần gần như chỉ muốn một đao chém hắn thành hai nửa mà thôi. Một tay kia dường như ngay tức khắc lại lao đến, lực đạo càng mạnh mẽ hơn lúc nãy chỉ e là đã bộc phát hết thực lực trên người.
- Mẹ...đừng mà...
Tần Linh nằm trên giường tuy vô cùng mệt mỏi nhưng cũng cố gắng ngồi dậy. Khi nãy nàng nghe thấy một tiếng bốp chát chúa vang lên, nhìn thấy mẫu thân mình giờ bàn tay ra tát người ấy một cái rất mạnh đến bây giờ mà trên gương mặt vẫn còn in hằn năm dấu bàn tay. Tuy nàng biết hắn không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, nhưng không hiểu sao nhìn thấy người ấy mệt mỏi, nhìn thấy người ấy bị tổn thương nàng lại chợt cảm thấy đau đớn như có chính bàn tay vô hình của ai đó cũng đánh mình giống như thế.
Ngày c·hiến t·ranh mới kết thúc, mọi người đưa Từ Trường Sinh trở về cứu chữa. Nàng đã hoàn toàn c·hết lặng rồi ngất đi sau khi nhìn thấy những vết bầm tím cùng những vết đao kiếm chém qua để lại những vết sẹo dài dày đặc trên thân thể ấy.
Nàng thấy bản thân mình đau đớn, một nỗi đau đớn không tên chợt đến giống như có ai đó đánh vào thân thể của nàng, cùng đao chém vào thân thể của nàng để lại những v·ết t·hương giống như thế in hằn trên da thịt. Mỗi lần nghĩ lại tưởng tượng đến tình cảnh đại chiến giữa sống và c·hết ấy, những v·ết t·hương chí tử ấy nàng lại rùng mình sợ hãi.
Nếu như có thể xin ông trời hãy để cho con gánh chịu những nỗi đau h·ành h·ạ da thịt ấy, xin hãy để cho huynh ấy được tỉnh lại. Nếu như có thể xin người hãy để con được chịu thay huynh ấy những v·ết t·hương đoạt mệnh kia, con chỉ cần huynh ấy tỉnh lại mà thôi...Rất nhiều lần, rất nhiều lần như thế trong những đêm sâu thẳm tĩnh lặng, nàng đều ngồi trước tượng phật cầu xin cho dù dùng bất cứ cái giá nào cũng mong người ấy có thể sống lại cho dù nàng phải c·hết cũng cam lòng chấp nhận.
Tình yêu có lẽ là sự hi sinh thầm lặng như thế, chỉ cần người ấy được bình yên là đủ. Chỉ là loại hi sinh của nàng lại khiến cho mẫu thân càng lúc càng tức giận hơn, bà giẫm chân mạnh mấy cái xém nữa đã giẫm nát cả sàn nhà gỗ tức tối bước thẳng ra bên ngoài, khi bước đến cửa một chân tức khắc vung ra đạp nát hoàn toàn cánh của gỗ không có một chút dung tình nào.
Thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phu nhân tức giận như thế, chỉ có điều đây là lần đầu tiên mà phu nhân thực sự động tay, bà đã dùng hết lực đạo trong cơ thể của mình, đương nhiên để lại một v·ết t·hương không nhẹ. Thế nhưng so với những gì mà hắn từng trải qua trên chiến trường thì một cái tát này cũng không tính là đau đớn gì cả, chỉ có thiếu nữ ngồi đó mới càng làm hắn đau đớn hơn thôi. Nàng thấy hắn nhìn mình, dịu dàng mỉm cười lắc đầu mấy cái ra hiệu mình không sao sau lại lại nhanh chóng vẩy tay muốn hắn lại gần hơn.
Thiếu niên vẫn cứ đứng tại nơi ấy, đứng như trời trồng không hề nhất chân, hắn không biết là vì nguyên nhân nào nữa, cảm thấy chân mình nặng nề như bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống, cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không bước lên được. Nhưng sau tất cả hắn vẫn bước tới, từng bước rất khẽ dường như bằng tất cả sự cố gắng của mình hắn cố ngồi xuống một cái ghế gỗ ở bên cạnh giường nàng, thiếu nữ vẫn ngồi đó nàng trông có dáng vẻ mệt mỏi nhưng khí sắc trên cơ thể đã tốn hơn rất nhiều, chẳng cần hắn làm gì đôi bàn tay mền mại kia lại đưa đến khẽ xoa vào v·ết t·hương vẫn còn đỏ ửng trên gương mặt của hắn.
- Huynh có đau lắm không ?
- Không...ta không đau.
- Ở lại đêm nay với muội nhé, sau đó huynh có thể đi đến bất cứ đâu huynh muốn.
- Được. Ta hứa...
Tần Linh nhìn hắn, nàng nhìn rất chăm chú đôi mắt đen nhánh giống như một viên ngọc huyền bí tuyệt đẹp của nàng lấp lánh sáng lên trong tròng mắt của thiếu niên, dường như chưa bao giờ trong cuộc đời này có một người nữ tử nào ngoài cô gái thanh khiết băng lãnh cùng vị nữ thần của ánh quang minh sáng chói kia nhìn hắn lâu đến như thế. Thiếu niên vẫn ngồi yên đó cùng nàng. Một thoáng nàng lại bật cười...nụ cười vui vẻ vẫn giống như lúc ấy lảnh lót như một tiếng chim hót.
- Huynh...có hôn ước với vị cô nương nào thế, chắc cô ấy phải là nhất đại mỹ nhân phải không ?
- Ta...không có. Ngày đó chỉ là nói bừa thôi, nhưng người trong lòng thì là sự thật, chỉ là bây giờ khoảng cách về đẳng cấp của ta cùng với cô ấy rất xa, hơn nữa sau nhiều năm như thế nói không chừng ta đối với cô gái ấy cũng chỉ là một chút cảm xúc đầu đời mà thôi.
Hai người nhìn nhau, trong phút chốc không gian lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng cũng chỉ có Tần Linh không biết vì thế nào mà khuôn mặt biển chuyển liên tục đến thời khắc này thì đã giản ra cực kì thoải mái. Dường như trong ánh mắt ấy của nàng phút chốc lại có mấy phần sinh khí thoải mái ẩn hiện giống như đã trút đi được một phần gánh nặng rất lớn trong lòng.
- Huynh đã từng gặp bao nhiêu cô gái để lại cho huynh ấn tượng rồi.
- Có lẽ là bốn người... Muội, Tịch Thủy Tiên Tử, Lục Tuyết tiên tử và Ninh Hương một cô bạn của huynh có thể xem như thanh mai trúc mã.
- Vậy sao...thế muội đứng thứ mấy.
Thiếu niên nghe thấy câu hỏi này thì liền im bặt không nói nữa, sau một chút thời gian thì chầm chậm lắc đầu không biết, không phải là không muốn nói mà thật sự là chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này thế nên cũng không biết phải trả lời như thế nào.
- Huynh kể chuyện của huynh cho muội nghe được không ?
- Được. Vậy muội ngồi vào tư thế thoải mái, ta sẽ kể chuyện muội nghe.
Gió vẫn cứ thổi nhẹ nhàng lướt qua vương phủ, đi xuyên qua những kẽ lá khiến những tán cây dưới cơn gió dịu dàng khẽ run lên từng hồi tạo ra những âm vang dịu từng tiếng lào xào, sau đó thổi men theo khe cửa đi vào bên trong căn phòng, một đêm ấy vẫn cứ như thế mà êm đêm trôi qua.
Nàng khẽ vuốt mái tóc hắn mân mê gương mặt khi hắn đang chìm vào giấc ngủ say, trong lòng chợt trào dâng lên một nỗi niềm khó tả. Nàng tự mình lẫm nhẩm với chính mình tự hỏi lòng, tình yêu là gì mà khiến con người ta đau đớn đến như thế, dằn vặt mệt mỏi đến như thế. Nhưng mà cho dù cho ta được chọn lại, ta vẫn sẽ mãi yêu chàng như thế. Không biết giữa ta và chàng có mối lương duyên kì lạ nào không nhỉ, chắc là có ấy chứ. Phải có một mối duyên phận kì lạ nào đó mới khiến ta yêu chàng đến như thế. Chắc là như vậy rồi...chắc là như vậy rồi...
Từng đợt âm thanh vang khẽ đi trong không gian tĩnh mịch của màn đêm, cuối cùng dừng lại nhường trả không gian cho màn đêm yên tĩnh dịu dàng. Nàng khẽ vén mái tóc đặt dịu dàng lên má hắn một nụ hôn cho phút ly biệt vì nàng biết ngày mai khi mình thức dậy hắn đã không còn ở lại bên cạnh nàng, sẽ không còn mỉm cười nói chuyện cùng với nàng giống như một năm nay nữa. Nàng đan bàn tay mình với hắn, cố siết chặc lại một chút, thêm một chút nữa.