Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 57 Thu dọn




Chương 57 Thu dọn

Sau khi tiến hành kiểm tra hết mọi lều trại một lần, mấy người bọn họ tìm được không ít những loại giấy tờ cực kì tối cơ mật chuyên dùng trong q·uân đ·ội đều là ghi chép về số lượng quân binh cũng như những lần duyện binh nhận quân lương và các tình báo từ những kẻ đã thâm nhập vào bên trong nội bộ của binh lính đại Tần báo về. Nhưng mấy thứ ấy so với những tấm bản đồ lớn có vẽ đầy đủ hình ảnh đất đai của đại Hán hiện tại thì không đáng giá bao nhiêu.

Sau khi tìm được món chiến lợi phẩm quan trọng nhất trong cuộc tổng t·ấn c·ông lần này, binh lính liền theo lệnh của đại tướng quân dựng tạm lên một cái lều lớn để mọi người lưu lại ở trong đó bàn bạc chuyện quân tình. Còn ở bên ngoài thì thu dọn lại xác c·hết, kiểm kê quân lương của kẻ địch cũng như chăm sóc các tướng sĩ đã b·ị t·hương trong trận chiến vừa rồi

- Vương gia, chúng ta có nên thừa thắng xông lên hay không ?

- Trước mắt theo ta thì không nên.

Từ Trường Sinh từ bên ngoài nói vọng tới khiến cho mọi người một phen bất ngờ, bàn tay thiếu niên đưa lên cao một chút đẩy ra cái tấm màn đang che ngoài cửa lên chầm chậm tiến tới tấm bản đồ mà mọi người đang bàn luận. Sau đó bàn tay lại lần nữa chỉ đến vào ngay chổ vẽ rất nhiều những bụi cây được đánh dấu là khu rừng ở bên trên bản đồ.

- Khi nãy lúc chúng ta t·ấn c·ông vào, ta đã phát hiện ra ở nơi này có lập một cái đồn canh gác có treo cờ hiệu của q·uân đ·ội đại Hán, nhưng lúc ấy thế t·ấn c·ông đang quá mãnh liệt nên không thể nào nhắc nhở mọi người. Hay chia quân đến nơi ấy giải quyết kẻ địch, đoán chừng bây giờ bọn chúng đã trên đường đi đến thành trì gần nhất để cầu viện rồi.

Mọi người nghe thấy mà hơi trợn tròn mắt bất ngờ, chỗ bàn tay của thiếu niên chỉ đến là cái khu rừng cách nơi này một khoảng tương đối xa chừng ước tính cũng phải gần một dặm, mắt người bình thường miễn cưỡng thì có thể thấy được mờ mờ, nhưng mà thiếu niên này đã thấy được rõ ràng rừng cây, còn thấy được cả phục binh ở nơi ấy, rốt cuộc là đôi mắt của loài diều hâu hay sao mà tinh tường đến như thế. Nhưng sau một chút sự bất ngờ, Vương gia cùng với đại tướng quân là trấn tỉnh lại trước tiên vì bọn họ đều là người thông hiểu chiến trường, sau đó đảo ảnh mắt quan sát khắp cả bản đồ một lần xác nhận được sau đoạn rừng núi quanh co khó đi ấy lại có một tòa thành tương đối lớn. Có khả năng cứu viện cho nơi này rất cao.

- Theo như ta tính toán từ đoạn thành ấy đến nơi này cũng phải hơn hai trăm dặm nếu như muốn báo tin dữ cũng phải mất chừng hai hoặc ba ngày mới có thể đưa được tin tức đến nơi. Sau đó ít nhất cũng phải mất từ bốn đến năm ngày để có thể đưa binh đến cứu viện.

Mạc lão đứng bên cạnh quan sát, sau khi lục xem rất nhiều tài liệu của q·uân đ·ội kẻ địch còn lưu lại nơi này thì mới phát hiện được năng lực ứng cứu của nơi ấy bắt đầu chỉ tay vào trong tấm bản đồ giải thích.



- Dựa theo những gì mà ta quan sát được trên bản đồ và những thứ được ghi chép lại, thành này là một trong năm thành lớn nhất của đại Hán một lần xuất thủ có thể đến vài vạn binh lính. Nhưng hành quân đường dài đa phần đều là đường núi vô cùng bất tiện và tốn thời gian, nếu muốn đánh đến nơi này thì phải mất ít nhất là bảy tám ngày đi bộ có nghỉ ngơi nếu như hỏa tốc cũng phải bốn đến năm ngày mới có thể đánh đến.

- Nếu như thế thì....

Thành chủ đứng ở bên cạnh sau đứng bên ngoài của hầu hết mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu lên tiếng bàn tay chỉ vào trong tấm bản đồ ấy sau đó di chuyển dần từng chút một về phía của khu rừng sau đó là đến phía của một nơi được đánh dấu là núi rừng còn có một con đường nhỏ có thế lưu thông được.

- Nếu như kẻ địch có t·ấn c·ông sẽ có hai hướng chính là chúng muốn đánh tới. Đầu tiên chính là con đường núi này, đi bọc qua núi mất đoạn tầm mười ngày đường là ít nhất. Theo như những gì mà Từ tướng quân đã nói thì ta nghĩ đám người đó vẫn chưa biết được nơi này đã thất thủ, nhất định sẽ tiến hành đẩy quân hỏa tốc đến cứu viện. Muốn đẩy quân hỏa tốc thì chắc chắn binh lực sẽ dưới một vạn.

- Điều này cũng hợp lí.

Đại tướng quân đứng bên cạnh bước tới gần bàn mà chỉ tay vào bên trong tấm bản đồ tiếp tục lời của mình.

- Phân tích của thành chủ đương nhiên chuẩn sát vô cùng, ta cũng đã đoán được nếu như muốn hành quân hỏa tốc nhất định con đường băng rừng là đi nhanh nhất giống như Mạc lão đã nói chừng độ hơn năm ngày là đánh đến nơi. Kèm theo đó khả năng rất cao quân địch sẽ dùng thêm con đường này núi này để bọc hậu hỗ trợ. Sau đó sẽ chia thành hai cánh một hướng hỗ trợ cho nhóm đánh hỏa tốc, một nhóm khác lại đánh thẳng vào hậu phương của ta, đoạn chừng có lẽ là hơn một tuần sẽ đánh đến. Hiện tại toàn bộ chủ lực đều đã tập hợp ở đây, nếu như để họ đắc thủ chúng ta nguy to.

Tiếng bước chân lại lần nữa khẽ động, là tiếng bước chân của Từ Trường Sinh đang lùi lại mấy bước khỏi bàn dáng vẻ mệt mỏi là muốn rời ra bên ngoài, mọi người đều nhìn thấy gương mặt hắn xám xịt lại hình như cảm thấy rất khó chịu, tuy cũng muốn giữ người lại để bàn bạc nhưng nhìn qua dáng vẻ tất cả đều gật đầu. Vương gia là người lên tiếng trước cả.

- Từ tướng quân, tướng quân hãy về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này chúng ta sẽ bàn bạc thật kĩ lưỡng rồi sẽ cùng với tướng quân quyết định chiến lược đánh chặn.

- Nếu đã như vậy mạt tướng xin được phép cáo lui trước.



Vừa nói liền hướng người ra bên ngoài mà bước để lại sự tĩnh lặng ở bên trong mà tiến vào thế giới xô bồ ở bên ngoài. Ánh mắt đảo quanh khắp nơi ngắm nhìn những binh lính đang không ngừng làm việc cực kì chăm chỉ, mỗi người một nhiệm vụ có thu gom vật phẩm cũng có thu thập các xác c·hết, nói chung đều là đang dọn dẹp chiến trường.

Thiếu niên đảo chân, chầm chậm từng bước một quan sát. Mấy người binh lính khi nãy nhìn thấy đại tướng quân đại triển thần thông chỉ dùng một trăm người đã công hạ một thành trì, độ dũng cảm ấy đều làm cho cả bọn nể phục sát đất bây giờ gặp được người như được gặp một vị chiến thần tái thế ai nấy đều ngay tức khắc cúi đầu kinh cẩn chào hỏi. Đáp lại mọi người hắn cũng chỉ gật đầu vui vẻ, bởi vì chính bản thân của hắn cũng thật sự không quan tâm lắm đến mắt nhìn của mọi người về mình như thế nào.

- Tướng quân, có chuyện...

- Có chuyện gì ?

- Bẩm tướng quan, là chuyện của những kẻ tù binh kia đã b·ị b·ắt giữa, bây giờ nên giải quyết như thế nào cho thỏa đáng.

Theo như bàn tay hắn chỉ, Từ Trường Sinh nhìn thấy ở đằng xa đều đã sấp lớp người, có kẻ ngồi lại có kẻ quỳ xem ra tình hình thực sự rất thảm thương, mấy người này đều là tù binh c·hiến t·ranh. Thiếu niên cũng nào có biết được chuyện này phải giải quyết như thế nào nhất thời nghĩ đến có nên diệt sạch luôn hay không, nhưng mà suy đi tính lại vẫn là mấy nghìn mạng người, nói g·iết như thế kì thực chẳng khác nào một đại ma đầu.

Hơn nữa, mấy nghìn nhân mạng này nói g·iết thì dễ rồi nhưng mà giải quyết như thế nào thì cũng không phải là chuyện đơn giản, xác c·hết quá nhiều sẽ gây nên mùi thối rất khủng kh·iếp làm cho vô số ruồi nhặng bu vào sẽ tạo ra những trận đại dịch không mong muốn, biết đâu giữ lại sau này ắt có chỗ cần dùng đến giả dụ như làm khiên thịt bảo mệnh cũng được, nghĩ đến đây tự nhiên lại hơi rùng mình. Thôi thì cứ vứt chuyện khó cho mấy lão già kia tính toán đi, mình nghĩ nhiều như thế làm gì chứ. Nghĩ đến đây thì mới gật đầu cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn

- Chuyện này ta không quản được, ngươi chờ các vị thống lĩnh bàn chuyện xong thì hỏi ý bọn họ đi. Mà nếu như bình thường thì các ngươi giải quyết thế nào ?



- Bẩm tướng quân, nếu như bình thường thì những tù binh c·hiến t·ranh này sẽ được phân loại, nếu như nam nhân thì sẽ được đất nước thua cuộc mua về còn nữ nhân thường sẽ bị giữ lại để bán thành nô lệ hoặc là giải quyết theo những cách khác nhau.

- Tổng hợp một số tù binh cho ta nghe nào.

- Bẩm tướng quân, tù binh có khoảng gần hai nghìn người trong đó có hơn trăm người là nữ quân nhân, trong số những nữ quân nhân đó lại có hai mươi người không biết đánh trận bình thường phục vụ các việc lặt vặt như sổ sách nấu nướng trong quân doanh, những người nữ tử còn lại đều là các nữ tướng sa trường hoặc là những người đã từng lâm qua trận mạc.

- Vậy thì theo như bình thường, các ngươi sẽ xử lí họ thế nào ?

- Bẩm tướng quân...bẩm tướng quân...cái này chỉ sợ sẽ làm cho người tức giận...

- Là cưỡng bức tập thể bọn họ đến c·hết rồi còn có thể làm trò gì khác nữa không ?

Kẻ kia ánh mắt vẫn như thế dán chặc vào mặt đất bên dưới, không có chút nào dám nhìn lên dám đôi mắt của tướng quân. Những đêm hội hợp quân ngũ để ăn uống, hắn vẫn thường được nghe mọi người bàn tác về tính cách có phần kì lạ của ngài ấy. Không có hứng thú với nữ nhân, rượu hay nhưng buổi tiệc tưng bừng chỉ có một cuộc sống thanh tĩnh, có phần thanh đạm đến kì lạ.

Đám người tò mò đã không biết bao nhiêu lần đi theo quan sát, thế nhưng dù cho là khoảng thời gian có vị tiên tử kia đến ở, sinh hoạt thường ngày của tướng quân cũng vẫn luôn như cũ chưa từng có một lúc nào gián đoạn. Buổi sáng dậy sớm đi nhìn ngắm bình mình, buổi tối cũng ở bên ngoài tận đêm khuya nhìn ngắm sao trời. Cho đến khi đêm đã tĩnh mịt thì quay về lều ngủ. Chưa từng có một lần gián đoạn loại sinh hoạt kì lạ có phần thoát tục như thế.

Khi kẻ kia vẫn còn xuất thần sau câu hỏi của hắn, ngây người không biết nên trả lời như thế nào. Từ Trường Sinh đã quay người bước đi, nếu như nói hắn không xốn động tâm can với câu hỏi vừa rồi, rõ ràng là không đúng. Nhưng chiến trường chính là như thế, đây là sự xấu xí của c·hiến t·ranh có phơi bày ra hay không thì sự thật mãi mãi là sự thật, nam g·iết nữ h·iếp vốn đã chẳng phải là cái gì đó quá lạ kì ở cái thời thế chiến loạn như thế này.

Ánh mắt vẫn như cũ nhìn ngắm bầu trời trong xanh đã hơi ngã những gợn mây của buổi chiều tà. Sau khi một hồi khi kẻ kia chỉ dám cúi xuống đất, đến khi nhìn lên chỉ thấy Từ Trường Sinh chẳng biết từ khi nào đã đi rất xa rồi. Hơi thở chầm chậm để điều hòa lại khí tức ở trong thân thể, một cơn chấn động truyền đến trong người hắn tự hỏi nếu như mình cũng sống giống như tướng quân, liệu có thể đạt đến được một phần nhỏ sức mạnh của ngài ấy hay không

- Đây là nơi ở của người dân chúng bình thường sao ?

Từ Trường Sinh hơi bước chậm bàn chân một chút đi vào, hắn đã thay ra bộ chiến giáp đẫm máu kia mặc vào bộ quần áo hơi xám hương khói đã được vương gia đặc biệt cho người chuẩn bị bộ dáng bên ngoài có thể nói là cực kì đẹp mắt cũng như rất hợp với phong cách hành sự của hắn. Sau lưng đeo lại hai thanh trường đao dài đầu đội chiếc mũ rộng vành có cột theo một chiếc chuông thong dong thả bước đi vào.

Không gian của buổi chợ chiều cũng có nét nhộn nhịp kì lạ, hắn thầm thở ra một hơi âm trầm suy nghĩ, xem như người dân ở đây đều khôi phục lại dáng vẻ bình thường khá nhanh, sau khoảng thời gian ngắn mà đã mở lại các buổi chợ buôn bán như bình thường, bất quá hình như vẫn có chút vắng lặng có vẻ như mấy người bọn họ vẫn luôn giữ tâm lí đề phòng đối với những quan binh mới tới này. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cuộc sống của người dân là cuộc sống của người dân quan binh có thay đổi là chuyện của quan binh, tất thảy đối với bọn họ đều không có quá quan trọng, cùng lắm thì khổ hơn mà thôi.