Chương 58 Đường
Dân số ở bên trong thành biên này cũng không tính là quá nhiều, độ khoảng tầm mấy trăm đến gần một nghìn hộ dân mà thôi nhưng khoảng ruộng đất mà họ sở hữu thì rất lớn, xem chừng toàn bộ thành trì này vẫn là duy trì bằng cách tự mình cung ứng lương thực. Bảo sao cho dù đã có rất nhiều lần bị tổ chức vây công, thậm chí còn cắt đi cả lương thực thì họ vẫn dư sức duy trì, chỉ cần dựa vào số lương thực khổng lồ có thể tự cấp kia, thì chỉ cần đánh cầm chừng để quân địch tự hao hết quân lương là được.
Thiếu niên thả chậm bước chân mình, ánh mắt đảo qua quan sát đa phần đều là các toán quân nhỏ chia thành mỗi nhóm năm người, tiến đi vòng vòng kiểm tra tình hình an ninh cũng như trấn an người dân. Sau một trận lục soát kiểm tra khi nãy đã khiến cho rất nhiều người trong ngôi thành nhỏ này bị một phen kinh hồn bạt vía, lòng thầm than khổ những tưởng đã nghèo khổ lại còn gặp phải c·ướp giữa ban ngày.
Nhưng mà sau khi lục soát xong thì bọn họ chỉ đưa người đi chứ không hề lấy bất cứ thứ gì. Chỉ là rất nhiều những người quân lính đều có gia đình hoặc là xuất thân ở bên trong cái địa phương nhỏ này, thế nên tiếng khóc than gào thét cố gắng nịu kéo của cha mẹ, vợ con thấu đến tận trời xanh đến bây giờ cũng vẫn còn văng vẳng khắp nơi bên trong thành phủ xuống nơi này đã một màu tanh tưởi của máu thịt lại càng thêm dáng vẻ thê lương t·ang t·óc của khúc sinh ly tử biệt.
Sau cùng là một toán quân khác đi thông báo với mọi người về những chuyện đã diễn ra ngày hôm nay và mai sau. Theo đúng như lệnh của vương gia thì phải đối xử với dân chúng bình hòa nhất nếu như vi phạm g·iết không tha, thế nên mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Hơn nữa còn có chút tốt đẹp, thiếu niên sải bước chân trên con đường đất lướt qua từng căn nhà nhuốm màu t·ang t·óc thê lương, cuối cùng hắn dừng chân lại ở một chiếc xe bán màn thầu vẫn còn nghi ngút hương khói.
Chủ xe là một lão bà đã lớn tuổi với lấm tấm những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua, cuộc sống vất vả mưu sinh trong cái thời cục loạn lạc triền miên vốn đã không dễ dàng, càng khó khăn hơn với những con người vốn đã đến cái tuổi gần đất xa trời cần được an hưởng tuổi già nhưng mà vẫn còn phải vất vả mưu sinh chạy ăn từng bữa. Hắn dừng chân lại tại xe bị mùi hương ngào ngạt từ chiếc xe màn thầu ấy hấp dẫn.
- Lão phu nhân, màn thầu của người bán bao nhiêu một cái.
- Thiếu niên...màn thầu của lão chỉ có ba đồng một cái thôi, đều là nhân đậu. Cậu muốn ăn tại đây luôn hay là mang đi ?
- Lấy cho cháu hai cái, cháu sẽ ăn ở đây luôn.
- Được...được, cậu vào đây ngồi chờ ta một chút nhé.
Lão phu nhân ấy bắt đầu từng bước một, đôi bàn tay với làn da đã nhăn nheo đen đúa mỗi lúc đưa lên hạ xuống đều run lên từng cái một sau một chút cố gắng mới lấy được hai cái màn thầu vẫn nghi ngút hương khói để đưa đến cho hắn, thiếu niên ngồi ngay gần đó rất vui vẻ bàn tay từ từ đỡ lấy hai cái bánh đưa lên miệng chầm chậm thưởng thức.
Mùi hương thơm ngác của cái bánh ấy khi đưa đến gần mũi lại càng thơm hơn mấy phần, vỏ bánh mền mịn đưa vào miệng ăn rất đã, nhân đậu bên trong lại càng thơm ngon hơn, so với màn thầu bằng nhân thịt món này vậy mà mang đến một vị giác cực kì đặc biệt khiến thiếu niên khoái chí mỉm cười.
Ăn vội luôn cái thứ hai mà không có chần chừa, lúc ấy từ đằng xa đi đến một cô bé bên ngoài mặc y phục rách nát nhìn qua dáng vẻ cực kì đáng thương tự nhiên lại làm hắn nhớ đến hình ảnh về tiểu cô nương lần đó mà hắn đã có duyên gặp được. Hơi khẽ một chút động lòng hắn nhìn đến lão phu nhân vẫn đang đứng đó lục đục, rồi một khắc...chỉ một khắc ấy mà đã làm cho thiếu niên thay đổi góc nhìn của mình đối với thế giới tàn khốc này.
Lão phu nhân chầm chậm lấy ra một cái bánh màn thầu vẫn còn đang nóng hổi, hướng nhìn thẳng đến vị trí của tiểu cô nương đang đứng rụt rè mỉm cười rồi đưa đến, trên gương mặt đã già nua ấy tuy những vết nếp nhăn đã ẩn hiện nằm san sát lẫn nhau nhưng mà vẫn không thể nào che giấu nổi sự từ bi từ bên trên gương mặt, dáng vẻ hiền từ dịu dàng đối với tiểu cô nương
- Hôm qua ta không thấy con đến, chắc là con đã đói rồi, hãy ăn một cái đi nhé.
- Lão phu nhân, con có tiền rồi. Con sẽ trả tiền cho người.
Tiểu cô nương chầm chậm bước bàn chân đế gần, sau đó nhét vào bàn tay của bà mấy đồng tiền cũ kĩ đoán chừng cũng phải vất vả lắm mới có thể kiếm ra được, mặt của cô bé ngượng ngùng cúi gằm xuống không dám nhìn lên bất giác nụ cười hiện từ ấy lại hiện lên lần nữa bàn tay run rẫy khó khăn lắm mới có thể đưa đến xoa nhẹ lên mái tóc đã rối tung với những lọn tóc dính vào nhau do nhiều ngày chưa được tắm rửa một trận đàng hoàng.
- Bao nhiêu tiền đây là đủ mua ba cái rồi, con mau ngồi xuống ăn đi.
Bàn tay đưa cái bánh đến cho cô bé, tiểu muội lập tức cầm lên mà ăn lấy ăn để liền một cái xem ra dáng vẻ của tiểu cô nương này cũng là rất đói rồi. Từ Trường Sinh khi nãy đã đảo mắt qua nhìn, trong tay chỉ nhận có bốn đồng mà thôi nhưng lại nói với cô bé đủ được ba cái bánh. Lá lành đùm lá rách, lá rách lại đùm lá tả tơi, chợt trong đầu hắn chạy lại một đạo lý mà ngày xưa cha hắn đã dạy. Thiếu niên ngửa đầu lên trời hơi khẽ thở dài, đã rất lâu rồi rất lâu rồi hắn không còn tin điều ấy nữa. Bây giờ mới nhận ra, trên thế giới này những thứ bản thân chưa nhìn thấy quả thật là có rất nhiều. Nhưng loại người mà hắn chưa từng gặp cũng có rất nhiều.
- Lão phu nhân, bánh ngon lắm. Lần sau ta sẽ lại ghé ăn tiếp
Vừa nói rồi là liền đứng người lên tay đưa vào bên trong áo lấy ra chín đồng tiền bỏ xuống bàn chổ mình ngồi ăn rồi quay người hướng thẳng đi, bà lúc đầu không để ý lắm nhưng sau khi cầm tiền lên phát hiện trên bàn tay của mình liền là bảy đồng bạc trắng phao còn có hai đồng tiền cuối cùng là tiền vàng nữa, hơi kinh ngạc đến khi ngước mắt lên tìm kiếm thì đã chẳng thấy thiếu niên ấy đâu nữa, chỉ có để lại một tờ giấy.
Lão phu nhân, bánh rất ngon. Phần tiền kia xem như ủng hộ cho phu nhân cũng mong người có thể cưu mang tiểu cô nương khốn khổ này đi qua thế đạo loạn lạc trước mắt. Phần hai đồng tiền vàng, phu nhân khi nào cần dùng đến hãy đến doanh trại, nói với họ là tiền của Từ tướng quân bọn chúng sẽ biết nên làm như thế nào.
- Đa tạ tướng quân.
Lão phu nhân bỏ hết mất đồng tiền vào bên trong áo của mình, sau đó liền chắp tay lại hướng đến con đường lớn nơi dẫn đến trại doanh cúi đầu cảm tạ. Ánh mắt nhu hòa của bà lại lần lướt tới, dừng lại trên người của tiểu muội nhỏ này, bàn tay đã già nua khẽ khàng xoa đầu
- Con có muốn ở lại phụ giúp cho ta buôn bán hay không, sau này hai bà cháu ta có rau ăn rau có cháo ăn cháo.
Ánh mắt cô bé chợt sáng ánh lên, giống như là đã chờ đợi câu nói này của lão phu nhân từ rất lâu rồi lập tức gật đầu đồng ý, sau đó lại len lén ngồi sát đến chỗ bà cẩn thận dìu bà ngồi xuống ghế. Thiếu niên ở một góc xa nhìn lại, âm thầm gật đầu rồi lại thả bước lên đường, trong lòng hắn chợt thấy trào dân một nỗi niềm hoan hỉ lạ thường, miệng lẫm bẩm quả nhiên là tình người vẫn luôn hiệu hữu trên khắp nhân gian này, chỉ là tầm mắt của ta đã quá hạn hẹp nên không thể nhìn thấy mà thôi.
Từ Trường Sinh vừa bước đi ánh mắt lại vừa nhìn ngắm khắp không gian chung quanh. Một cảm giác thoải mái vô hình bao bọc lấy tâm trí khiến cho hắn tự nhiên lại thấy thanh thản, một loại cảm giác mà đã rất lâu rồi một kẻ chỉ biết g·iết chóc như hắn có thể cảm nhận lại được.
Chiều dần xuống mang theo ánh tà dương lan tỏa khắp tứ phía nhân gian, thiếu niên ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn về phía chân trời đằng xa nơi ngự trị của hòn lửa khổng lồ dường như đang muốn thiêu đốt hết tất thảy nhân gian, đã rất lâu rồi hắn mới có thể cảm thấy sao mà hòn lửa này lại đẹp và chói lóa đến như thế. Từng dòng ánh sáng từ nơi ấy bung tỏa mạnh mẽ mang những dòng sắc đỏ cam phủ rợp cả nền trời.
- Tướng quân, vương gia cho mời tướng quân đến thương lượng chuyện chặn đánh đại quân kẻ địch tiếp ứng.
- Ừm ta biết rồi, các ngươi quay về trước đi. Sau khi ta chuẩn bị xong sẽ lập tức đến.
Từ Trường Sinh bước chân về lều vải của mình, trong lòng sau khi chứng kiến trọn vẹn giây khắc kinh tâm động phách ấy hắn tự hỏi, cuộc sống chém g·iết này liệu có phải là điều mà bản thân hắn hướng đến hay không, hoặc là năm đó hắn lùi lại một bước từ bỏ cái gọi là trường sinh kia cưới một cô vợ sinh một đứa con rồi cứ như thế hảo hảo hưởng thụ cuộc sống của một phàm nhân. Nhìn con lớn lên, nhìn nó dựng vợ gả chồng, rồi cùng nắm tay thê tử ngắm trăng ngắm trời, cùng nhau già rồi cùng nhau c·hết đi. Những câu hỏi vô định cứ như thế lan man khắp đầu óc của thiếu niên khiến hắn chẳng nhận thức được chuyện gì ra hồn, chợt cho đến khi nghe thấy tiếng người vọng đến sát bên tai là tiếng của Vương gia vỗ vỗ vai hắn.
- Từ tướng quân, cảm thấy mệt mỏi ở đâu sao ?
- Vương gia...tạ vương gia, mạt tướng nhất thời suy nghĩ về một chút chuyện nên xuất thần mà thôi. Chúng ta cứ triển khai theo như kế hoạch của mọi người đi.
- Vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Ngay ngày mai tiến hành, bây giờ mọi người quay về nghỉ ngơi trước lấy sức đi.
Mọi người đi theo hiệu lệnh của vương gia mà tiến ra bên ngoài, Từ Trường Sinh là người đi đầu tiên trong số tất cả, hắn hướng ra bên ngoài rồi lại nhằm thẳng về phía đêm đen mà chầm chậm bước đi, trong lòng ngổn ngang với không biết bao nhiêu tâm sự không thể phải giải bày cùng ai, hắn ngửa đầu ngắm trăng bàn tay lại đưa chầm chậm lên không cố nắm lấy ánh trắng đang mờ mờ ảo ảo đằng sang những đám mây mờ. Trường sinh cũng như ánh trăng kia, tuy ở trước mắt nhưng không cách nào chạm tay vào, lòng thầm hỏi con đường này của ta có phải là con đường đúng đắn hay không.
Từ đằng sau Mạc lão chầm chậm đi đến ngay bên cạnh hắn, bàn tay khẽ đặt lên vai vỗ vỗ mấy cái giúp cho thiếu niên lấy lại tinh thần.
- Hạ đồ đao có thể g·iết người, cũng có thể cứu người. Chiến tranh chính là như thế tướng quân chém g·iết kẻ địch để bảo vệ cho sự sống, thử hỏi nếu như để cho mấy vạn quân lính tiến đánh vào tới tận thành Mộc Châu của chúng ta thì trên đường tiến công ấy, sẽ có bao nhiêu gia đình bách tính sẽ bị g·iết hại, sẽ có bao nhiêu thiếu phụ thiếu nữ bị cưỡng bức trở thành đồ chơi của những kẻ quân binh kia, có bao nhiêu những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện bị bọn chúng g·iết hại treo trên ngọn giáo để thị uy sức mạnh. Xin tướng quân tuyệt đối đừng động lòng trắc ẩn với chúng, hoặc là kẻ địch c·hết, hoặc là chúng ta c·hết. Non sống sẽ bị giày vò, dân nhân sẽ bị chà đạp trở thành nô lệ bị bọn chúng nuôi nhốt, thậm chí còn buôn bán trên chợ đen như một món hàng.
- Mạc lão, những gì mà ngài nói ta đều hiểu cả. Ta là người đi trong bóng tối, chú định cuộc đời này sẽ dùng máu để vẽ ra đường, nào có quan tâm đến chuyện mình còn phải g·iết bao nhiêu người. Chỉ là ta tự hỏi con đường này của mình liệu có đúng hay không
- Từ tướng quân, người có tin vào số mệnh không
- Ta...có lẽ là có, ừm...đúng rồi nhỉ trước giờ vẫn luôn là như thế. Cho dù xuống tay với bất kì ai ta cũng đều tin đấy là mệnh số của họ.
- Phải số mệnh hay là đời người vốn đều như ảo như mộng, chớp mắt một cái cũng như một giấc mơ tuyệt đẹp chợt tan. Chúng ta sống không phải chính là để bước lên con đường ấy, để chứng kiến những điều tuyệt diệu ta có thể nhìn thấy trên con đường ấy hay sao, ta và ngài đều đã bước chân lên đường vậy thì sống hay c·hết sướng hay khổ đều mặc cho nó đi, chỉ cần chúng ta tiếp bước là được. Nếu như c·hết vậy thì xem như mệnh ta đã tận, c·hết thì c·hết có còn gì khiến ta hối tiếc nữa.
- Hahaha...
Từ Trường Sinh cười lớn sau khi nghe xong toàn bộ những lời ấy của ông, bản thân âm thầm ngẫm nghĩ, suy cho cùng sau bao nhiêu tính toán của bản thân hắn vẫn phải chấp nhận số mệnh sắp đặt, cũng giống như thành trì của kẻ địch này vậy, sau bao nhiêu sự tính toán cẩn thận từng ấy năm cuối cùng không phải cũng đã bị công hạ đấy sao. Vậy thì cần gì phải quan tâm đến con đường mình đi đúng hay sai con đường mình đi có thể dẫn mình đến đâu làm gì nữa, chỉ cần tiếp tục bước đi, tiếp tục hoàn thành tốt nhất những việc của mình, mọi thứ đều để cho số mệnh quyết định, nếu như mệnh đã tận vậy thì c·hết thôi bàn thân cũng không còn gì đáng tiếc nữa.
Từ Trường Sinh dõng dạt mà nói lên cảm nhận của mình, như một lần nữa hắn lại xác nhân về tín niệm của bản thân đối với con đường mà mình đã chọn, dường như chỉ tại một giây phúc ấy hắn lại trưởng thành hơn một chút nữa rồi. Bàn tay khẽ vỗ vỗ vào lưng của Mạc lão mỉm cười.
- Mạc tiền bối a...ông đúng là thiên tư thông tuệ mà.